Trong mật thất lúc này chỉ có một mình Vô Song cùng thiếu nữ kì lạ, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, từ trong cổ họng của thiếu nữa còn phát ra những âm thanh rít gào nhè nhẹ giống hệt tiếng một con dã thú đang mỏi mệt vậy.

Trên người nàng tổng cộng có 8 sợi xích lớn một cách khủng khiếp thậm chí còn cắm sâu vào trong da thịt thiếu nữ, những sợi xích được gắn liền với đốt sống lưng của nàng, những sợi xích sẽ đi theo nàng cả đời, đi theo nàng mãi mãi.

Thiếu nữ ánh mắt đỏ rực nhìn Vô Song thậm chí trên người nàng còn nhè nhẹ xuất hiện từng tia sát khí như ẩn như hiện, hai tay nàng khẽ chụm lại trên mặt đất, cả cơ thể như đang cố gắng bảo vệ một thứ gì đó, cô gái này thỉnh thoảng vẫn thấp giọng gầm ghừ, vẫn liên tục uy hiếp Vô Song.

Đứng trước mặt nữ nhân kỳ lạ này Vô Song không những không cảm thấy sợ hãi mà hắn thấy thương cảm cho nàng, hắn cảm nhận được trong ánh mắt 7 phần dã thú 3 phần nhân loại kia là sự cô đơn, sự lo lắng cùng sợ hãi, xung quanh nàng chỉ là chiếc cũi, làm bạn với nàng cũng chỉ có những chiếc xích sắt móc tận vào xương vào tủy mà thôi.

Không rõ là ma xui quỷ khiến hay cảm xúc cá nhân, Vô Song hướng ánh mắt ra xung quanh sau đó rát nhanh tìm thấy một chiếc chìa khóa màu trắng bạc treo trên hông một nam tử nằm bất tỉnh gần đó, Vô Song từ từ lấy chìa khóa sau đó mở khóa chiếc cũi bạc khổng lồ.

Cô gái thấy Vô Song tiến tới thân hình khẽ run lên một chút thậm chí tiềng gầm ghừ trong cổ họng còn ngày một lớn hơn, nàng đang chống cự trong sợ hãi, thế giới này quá xa lạ đối với nàng, bất cứ thứ gì cũng làm cô gái này cảm thấy sợ.

Chiếc ổ khóa nhè nhẹ rơi xuống, cánh của cũi khổng lồ cũng bắt đầu mở ra, để lộ cho cô gái một con đường thênh thang trước mặt, để lộ cho cô gái từng tia sáng của cuộc đời đáng tiếc nàng vẫn không thoát ra được, hai sợi xích vào chân, hai sợi xích ở tay cùng bốn sợi xuyên thẳng vào đốt sống lưng của nàng, cho dù cửa ra rộng mở nhưng cô gái tuyệt đối không thoát nổi.

Vô Song không rõ hắn bị làm sao nữa, Vô Song không phải là người tốt trái lại hắn rất xấu, nhiều khi để hoàn thành mục đích hắn không từ thủ đoạn nào thậm chí Vô Song chưa bao giờ làm việc không công, quan niệm của hắn chính là như vậy, không bao giờ làm việc không có mục đích cho dù đó là việc tốt hay việc xấu bất quá lần này là ngoại lệ, hắn thực sự muốn thả cô gái này ra.

Không suy nghĩ cũng chẳng toan tính thiệt hơn, ở cô gái này cho Vô Song một cảm giác đồng cảm, cảm giác chưa bao giờ rời bỏ bản thân hắn đó chính là sự cô đơn, Vô Song ở Nguyên Tố Thế Giới hoàn toàn là một lữ khách trên chuyến hành trình dài, hắn hoàn toàn cô đơn.

Cô gái trước mặt cũng vậy, trong ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng lẻ loi, thân thể nhỏ bé bị gông cùm xiềng xích khóa chặt lại càng lộ ra vẻ mong manh dễ vỡ. Cho dù nàng luôn có tỏ ra mạnh mẽ, cho dù luôn cố gắng uy hiếp Vô Song bằng những âm thanh gầm ghừ trong miệng nhưng Vô Song biết cô gái này đang sợ.

Vô Song hắn là nam nhân nhưng ai ra luật nam nhân không được phép sợ hãi, nhiều lúc hắn cũng thực sự sợ, trên đời này không có ai là không sợ thứ gì cả quan trọng là có thể vượt qua hay không mà thôi, Vô Song chỉ đơn giản là đè nén nỗi sợ của mình đi còn cô gái trước mắt lại cố tỏ ra mạnh mẽ, đây có lẽ là hai điểm khác nhau cơ bản nhất của bọn họ.

Không ngần ngại gì Vô Song nhẹ tiến tới phía sau nàng, trong khi cô gái tiếp tục co người lại thủ thế, từ cổ họng vẫn thấp giọng gầm ghừ.

Vô Song dùng tay mạnh mẽ nắm vào những sợi xích sau lưng nàng ánh mắt hắn khẽ cau lại :”Huyền Sát Trọng khóa ? “.

Âm thanh kinh ngạc từ trong miệng Vô Song vang lên, Huyền Sát Trọng Khóa thứ này cực kỳ nổi tiếng đồng thời cũng không xa lạ gì với Vô Song, đây chính là sản phẩm của Sát Điện, một bộ khóa chuyên dùng để tra tấn kẻ khác, người bị thứ này cắm vào căn bản mỗi ngày bị hành xác một lần nhẹ, 3 ngày bị hành xác một lần nặng, đau đớn vô cùng, khó chịu vô cùng.

Loại xích sắc này được tạo ra hoàn toàn bằng sát khí cô đọng, thứ này là sản phẩm riêng chỉ có Sát Đế của Sát Điện mới có thể làm ra, kiên cố vô bì đồng thời còn liên tục hấp thụ thiên sát cùng địa sát khí ở môi trường xung quanh sau đó quy đổi thành sát khí như vô số lưỡi dao cắt lên người tù nhân, một hình thức tra tấn phổ biến ở Sát Điện.

Đương nhiên Huyền Sát Trọng Khóa cũng không phải là chỉ có ở Sát Điện dù sao có tiền có thể sai khiến được thần ma, chịu bỏ một cái giá đủ lớn cũng hoàn toàn có thể mua được một bộ này về, trong tiềm thức Vô Song cũng không nghi ngờ gì Sát Điện cho lắm dù sao theo lời Phương Anh thì Tiền Vạn Nhất cái gì cũng thiếu chỉ có mỗi tiền là thừa.

Bàn tay Vô Song mạnh mẽ nắm vào những thanh xích cắm lên người thiếu nữ bên cạnh sau đó Sát Đế Bí Thuật mạnh mẽ khởi động, ánh mắt Vô Song không tự chủ được biến thành huyết hồng sắc, Vô Song bắt đầu mạnh mẽ làm toàn bộ sát khí biến thành thể khí, hắn mạnh mẽ hấp thu toàn bộ sát khí tiến vào trong cơ thể.

Đương nhiên công đoạn này đối với Vô Song đơng giản vô cùng bất quá với thiếu nữ kia thì không, nàng điên cuồng gầm rú, điên cuồng gào thét lúc này sát khí không còn ngoan ngoãn ở nguyên một chỗ nữa mà tấn công lên khắp cơ thể nàng, sát khí đang bạo động vô cùng.

Ánh mắt thiếu nữ hoảng sợ, toàn thân run lên sau đó nàng lao thẳng về phía Vô Song, cái miệng nhỏ nhắn mở ra cắn thẳng vào cổ hắn.

Vô Song ánh mắt lóe lên, toàn bộ cánh tay trái của hắn xuất hiện từng đoàn trận văn kỳ ảo sau đó một lớp Hắc Long Lân Giáp bao phủ hoàn toàn tay trái Vô Song, một tay Vô Song đè thẳng xuống đầu nàng, sức nặng từ cánh tay hắn như một chiếc gọng kìm khóa chặt cô gái xuống đất không thể cử động.

Tay phải của Vô Song cũng không dừng lại, hắn lập tức ngừng hấp thu sát khí đồng thời rút ra ba cây ngân châm cắm thẳng vào đỉnh đầu thiếu nữ, cảm giác tê dại từ hệ thần kinh mang lại làm thiếu nữ thần bí từ từ xỉu dần, cơ thề nàng cũng từ từ an tĩnh trở lại.

Vô Song đương nhiên là tranh thủ hấp thu sát khí tiếp đồng thời ánh mắt của hắn cuối cùng cũng đã nhìn thấy vật nữ nhân thần bí luôn cố gắng che chở, luôn cố gắng bảo vệ, một cây cỏ bốn lạ nhỏ nhắn mọc lên từ mặt đất, một cây cỏ bốn lạ thật nhẹ nhàng mà cũng thật yếu đuối.

Ở ngoài đại điện nơi Phương Anh đang đợi sẵn, ánh mắt nàng nhè nhẹ ngắm nhìn lên bầu trời, lưng dựa vào tường không biết đang nghĩ gì.

Bên cạnh nàng Tiền Vạn Nhất khẽ cúi người :”Sát Đế đại nhân, tại hạ có việc không hiểu rốt cục cô gái trong mật thất đó là cái gì ?”.

Phương Anh khẽ liếc Tiền Vạn Nhất nàng lạnh giọng :”Ngươi đã đến quan sát nó chưa ?”.

Tiền Vạn Nhất khẽ gật đầu :”Có qua nhìn một lần bất có Huyết Sát Trọng Khóa trên người nên tại hạ cũng chưa nhìn ra cái gì đặc biệt, toàn bộ khí tức của nó đều bị phong ấn lại rồi”.

Phương Anh chậm rãi gật đầu :”Cũng chẳng biết nói thế nào nữa, ngươi cứ coi như nàng là con của cố nhân đi, đáng tiếc số phận nàng long đong lận đận đến cả bản thân ta cũng khó có thể ra tay trợ giúp được nàng, có chăng chỉ có tên tiểu tử đó có cách”.

Nói xong câu này Phương Anh cũng rời khỏi bức tường đang dựa vào, bàn tay khẽ phẩy :”Hắn đi ra ngoài rồi, ngươi tránh đi”.

Tiền Vạn Nhất ánh mắt một lần nữa liếc vào bên trọng đại sảnh nơi phòng đấu giá của hắn bị lục tung, ánh mắt Tiền Vạn Nhất cố gắng quan sát cô gái trong chiếc cũi kia một lần nữa sau đó trong ánh mắt hắn ta xuất hiện một tia khó hiểu.

Tiền Vạn Nhất thực sự cảm thấy nữ nhân kia quen thuộc, một sự quen thuộc khó tả thành lời bất quá Tiền Vạn Nhất lại thực sự không nhớ ra nổi, hắn không nhỡ rốt cuộc là sự quen thuộc trên người nàng đến từ đâu, thân hình Tiền Vạn Nhất khẽ rung lên sau đó từ từ biến mất.

Về phần Vô Song lúc này hắn thực sự đã hòa tan toàn bộ 8 sợi xích trên người cô gái nhỏ bé bên cạnh, việc này đối với Vô Song khá đơn giản bất quá là vì hắn nắm giữ Sát Đế Bí Thuật, có tư cách trở thành Sát Đế tương lai còn nếu là kẻ khác thì đừng mong dễ dàng như thế.

Cảm nhận được cơ thể dĩ nhiên không còn bị gò bó đồng thời dĩ nhiên không có cảm giác đau đớn cô gái này lập tức nhảy lên đầy hiếu động, ánh mắt to tròn mở ra nhìn Vô Song thậm chí nhìn toàn bộ thể giới phía sau, trong mắt nàng xuất hiện một tia vui thích.

Cô bé này thực sự rất ngờ nghệch, biểu cảm của nàng lúc này không khác gì một đứa bé được mẹ cho kẹo cả, không khác gì một đứa bé lần đầu tiên chập chững biết đi cả.

Khuôn mặt xuất hiện vè dè chừng nhìn Vô Song một chút sau đó từ từ bò ra khỏi chiếc cũi, khi rời đi nàng không quên ngoái đầu lại nhìn Vô Song thêm vài lần nữa, cô bé như muốn ghi nhớ hình ảnh của hắn vào thật sâu trong tâm trí.

Vô Song cũng chỉ khẻ mỉm cười, hắn dõi ánh mắt theo từng bước di chuyển của nàng cho đến khi thân thể nàng sắp biến mất khỏi hành lang đột nhiên nàng quay đầu lại sau đó bằng cả bốn chân chạy thẳng vào trong chiếc cũi, trong ánh mắt kinh ngạc của Vô Song cô bé dùng miệng ngắt lấy cây cỏ bốn lá, ánh mắt to tròn chớp chớp nhìn Vô Song.

Nàng rất ngây thơ cũng rất ngờ nghệch bất quá nàng biết có ơn thì phải báo, cây cỏ bốn lá này là người bạn của nàng trong suốt 1 tháng qua đồng thời cũng là vật quý giá nhất của nàng, nàng muốn tặng nó cho Vô Song.

Vô Song bật cười nhẹ đón lấy cây cỏ bốn lá từ nàng sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của cô bé Vô Song nhẹ vén tóc nàng lên, nhẹ cài đóa hoa lên mái tóc nàng sau đó thản nhiên vỗ đầu nàng như vỗ đầu một chú cún nhỏ vậy :”Ngoan, đi đi đừng để bị bắt lại nữa”.

Vô Song lúc này mới phát hiện ra trên trán nàng có một dòng chữ nhỏ được khắc lên, trên đó là tên của cô bé – Mio.

Vô Song nhoẻn miệng cười “Mio ?, cái tên dễ thương thật”.

Trái với dự đoán của Vô Song thì Mio lại không lựa chọn rời đi mà dùng cái đầu cọ cọ vào chân hắn thâm chí ánh mắt còn đầy nũng nịu, nàng muốn đi cùng Vô Song.

Ở trên người Vô Song nàng cũng cảm nhận được một thứ rất giống mình đó là sự cô đơn, nàng cảm thấy hắn cứ như đồng loại của nàng vậy.

Vô Song trong mắt cũng lóe lên một tia vui thích khó diễn tả hắn cười khẽ :”Muốn đi theo ta hả?, vậy thì cố gắng đừng để bị bỏ lại phía sau”.

Hai người dần dần rời khỏi mật thất mãi mãi không bao giờ quay đầu lại, mục tiêu của Vô Song lúc này chỉ có một, đi đến Chiến Tộc sau đó tham gia Tiềm Long Bảng.

Hãy ấn cảm ơn ở cuối mỗi chương truyện vì nó miễn phí với các bạn nhưng lại là động lực cho bọn mình.

Trong mật thất lúc này chỉ có một mình Vô Song cùng thiếu nữ kì lạ, hai người cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, từ trong cổ họng của thiếu nữa còn phát ra những âm thanh rít gào nhè nhẹ giống hệt tiếng một con dã thú đang mỏi mệt vậy.

Trên người nàng tổng cộng có 8 sợi xích lớn một cách khủng khiếp thậm chí còn cắm sâu vào trong da thịt thiếu nữ, những sợi xích được gắn liền với đốt sống lưng của nàng, những sợi xích sẽ đi theo nàng cả đời, đi theo nàng mãi mãi.

Thiếu nữ ánh mắt đỏ rực nhìn Vô Song thậm chí trên người nàng còn nhè nhẹ xuất hiện từng tia sát khí như ẩn như hiện, hai tay nàng khẽ chụm lại trên mặt đất, cả cơ thể như đang cố gắng bảo vệ một thứ gì đó, cô gái này thỉnh thoảng vẫn thấp giọng gầm ghừ, vẫn liên tục uy hiếp Vô Song.

Đứng trước mặt nữ nhân kỳ lạ này Vô Song không những không cảm thấy sợ hãi mà hắn thấy thương cảm cho nàng, hắn cảm nhận được trong ánh mắt 7 phần dã thú 3 phần nhân loại kia là sự cô đơn, sự lo lắng cùng sợ hãi, xung quanh nàng chỉ là chiếc cũi, làm bạn với nàng cũng chỉ có những chiếc xích sắt móc tận vào xương vào tủy mà thôi.

Không rõ là ma xui quỷ khiến hay cảm xúc cá nhân, Vô Song hướng ánh mắt ra xung quanh sau đó rát nhanh tìm thấy một chiếc chìa khóa màu trắng bạc treo trên hông một nam tử nằm bất tỉnh gần đó, Vô Song từ từ lấy chìa khóa sau đó mở khóa chiếc cũi bạc khổng lồ.

Cô gái thấy Vô Song tiến tới thân hình khẽ run lên một chút thậm chí tiềng gầm ghừ trong cổ họng còn ngày một lớn hơn, nàng đang chống cự trong sợ hãi, thế giới này quá xa lạ đối với nàng, bất cứ thứ gì cũng làm cô gái này cảm thấy sợ.

Chiếc ổ khóa nhè nhẹ rơi xuống, cánh của cũi khổng lồ cũng bắt đầu mở ra, để lộ cho cô gái một con đường thênh thang trước mặt, để lộ cho cô gái từng tia sáng của cuộc đời đáng tiếc nàng vẫn không thoát ra được, hai sợi xích vào chân, hai sợi xích ở tay cùng bốn sợi xuyên thẳng vào đốt sống lưng của nàng, cho dù cửa ra rộng mở nhưng cô gái tuyệt đối không thoát nổi.

Vô Song không rõ hắn bị làm sao nữa, Vô Song không phải là người tốt trái lại hắn rất xấu, nhiều khi để hoàn thành mục đích hắn không từ thủ đoạn nào thậm chí Vô Song chưa bao giờ làm việc không công, quan niệm của hắn chính là như vậy, không bao giờ làm việc không có mục đích cho dù đó là việc tốt hay việc xấu bất quá lần này là ngoại lệ, hắn thực sự muốn thả cô gái này ra.

Không suy nghĩ cũng chẳng toan tính thiệt hơn, ở cô gái này cho Vô Song một cảm giác đồng cảm, cảm giác chưa bao giờ rời bỏ bản thân hắn đó chính là sự cô đơn, Vô Song ở Nguyên Tố Thế Giới hoàn toàn là một lữ khách trên chuyến hành trình dài, hắn hoàn toàn cô đơn.

Cô gái trước mặt cũng vậy, trong ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng lẻ loi, thân thể nhỏ bé bị gông cùm xiềng xích khóa chặt lại càng lộ ra vẻ mong manh dễ vỡ. Cho dù nàng luôn có tỏ ra mạnh mẽ, cho dù luôn cố gắng uy hiếp Vô Song bằng những âm thanh gầm ghừ trong miệng nhưng Vô Song biết cô gái này đang sợ.

Vô Song hắn là nam nhân nhưng ai ra luật nam nhân không được phép sợ hãi, nhiều lúc hắn cũng thực sự sợ, trên đời này không có ai là không sợ thứ gì cả quan trọng là có thể vượt qua hay không mà thôi, Vô Song chỉ đơn giản là đè nén nỗi sợ của mình đi còn cô gái trước mắt lại cố tỏ ra mạnh mẽ, đây có lẽ là hai điểm khác nhau cơ bản nhất của bọn họ.

Không ngần ngại gì Vô Song nhẹ tiến tới phía sau nàng, trong khi cô gái tiếp tục co người lại thủ thế, từ cổ họng vẫn thấp giọng gầm ghừ.

Vô Song dùng tay mạnh mẽ nắm vào những sợi xích sau lưng nàng ánh mắt hắn khẽ cau lại :”Huyền Sát Trọng khóa ? “.

Âm thanh kinh ngạc từ trong miệng Vô Song vang lên, Huyền Sát Trọng Khóa thứ này cực kỳ nổi tiếng đồng thời cũng không xa lạ gì với Vô Song, đây chính là sản phẩm của Sát Điện, một bộ khóa chuyên dùng để tra tấn kẻ khác, người bị thứ này cắm vào căn bản mỗi ngày bị hành xác một lần nhẹ, 3 ngày bị hành xác một lần nặng, đau đớn vô cùng, khó chịu vô cùng.

Loại xích sắc này được tạo ra hoàn toàn bằng sát khí cô đọng, thứ này là sản phẩm riêng chỉ có Sát Đế của Sát Điện mới có thể làm ra, kiên cố vô bì đồng thời còn liên tục hấp thụ thiên sát cùng địa sát khí ở môi trường xung quanh sau đó quy đổi thành sát khí như vô số lưỡi dao cắt lên người tù nhân, một hình thức tra tấn phổ biến ở Sát Điện.

Đương nhiên Huyền Sát Trọng Khóa cũng không phải là chỉ có ở Sát Điện dù sao có tiền có thể sai khiến được thần ma, chịu bỏ một cái giá đủ lớn cũng hoàn toàn có thể mua được một bộ này về, trong tiềm thức Vô Song cũng không nghi ngờ gì Sát Điện cho lắm dù sao theo lời Phương Anh thì Tiền Vạn Nhất cái gì cũng thiếu chỉ có mỗi tiền là thừa.

Bàn tay Vô Song mạnh mẽ nắm vào những thanh xích cắm lên người thiếu nữ bên cạnh sau đó Sát Đế Bí Thuật mạnh mẽ khởi động, ánh mắt Vô Song không tự chủ được biến thành huyết hồng sắc, Vô Song bắt đầu mạnh mẽ làm toàn bộ sát khí biến thành thể khí, hắn mạnh mẽ hấp thu toàn bộ sát khí tiến vào trong cơ thể.

Đương nhiên công đoạn này đối với Vô Song đơng giản vô cùng bất quá với thiếu nữ kia thì không, nàng điên cuồng gầm rú, điên cuồng gào thét lúc này sát khí không còn ngoan ngoãn ở nguyên một chỗ nữa mà tấn công lên khắp cơ thể nàng, sát khí đang bạo động vô cùng.

Ánh mắt thiếu nữ hoảng sợ, toàn thân run lên sau đó nàng lao thẳng về phía Vô Song, cái miệng nhỏ nhắn mở ra cắn thẳng vào cổ hắn.

Vô Song ánh mắt lóe lên, toàn bộ cánh tay trái của hắn xuất hiện từng đoàn trận văn kỳ ảo sau đó một lớp Hắc Long Lân Giáp bao phủ hoàn toàn tay trái Vô Song, một tay Vô Song đè thẳng xuống đầu nàng, sức nặng từ cánh tay hắn như một chiếc gọng kìm khóa chặt cô gái xuống đất không thể cử động.

Tay phải của Vô Song cũng không dừng lại, hắn lập tức ngừng hấp thu sát khí đồng thời rút ra ba cây ngân châm cắm thẳng vào đỉnh đầu thiếu nữ, cảm giác tê dại từ hệ thần kinh mang lại làm thiếu nữ thần bí từ từ xỉu dần, cơ thề nàng cũng từ từ an tĩnh trở lại.

Vô Song đương nhiên là tranh thủ hấp thu sát khí tiếp đồng thời ánh mắt của hắn cuối cùng cũng đã nhìn thấy vật nữ nhân thần bí luôn cố gắng che chở, luôn cố gắng bảo vệ, một cây cỏ bốn lạ nhỏ nhắn mọc lên từ mặt đất, một cây cỏ bốn lạ thật nhẹ nhàng mà cũng thật yếu đuối.

Ở ngoài đại điện nơi Phương Anh đang đợi sẵn, ánh mắt nàng nhè nhẹ ngắm nhìn lên bầu trời, lưng dựa vào tường không biết đang nghĩ gì.

Bên cạnh nàng Tiền Vạn Nhất khẽ cúi người :”Sát Đế đại nhân, tại hạ có việc không hiểu rốt cục cô gái trong mật thất đó là cái gì ?”.

Phương Anh khẽ liếc Tiền Vạn Nhất nàng lạnh giọng :”Ngươi đã đến quan sát nó chưa ?”.

Tiền Vạn Nhất khẽ gật đầu :”Có qua nhìn một lần bất có Huyết Sát Trọng Khóa trên người nên tại hạ cũng chưa nhìn ra cái gì đặc biệt, toàn bộ khí tức của nó đều bị phong ấn lại rồi”.

Phương Anh chậm rãi gật đầu :”Cũng chẳng biết nói thế nào nữa, ngươi cứ coi như nàng là con của cố nhân đi, đáng tiếc số phận nàng long đong lận đận đến cả bản thân ta cũng khó có thể ra tay trợ giúp được nàng, có chăng chỉ có tên tiểu tử đó có cách”.

Nói xong câu này Phương Anh cũng rời khỏi bức tường đang dựa vào, bàn tay khẽ phẩy :”Hắn đi ra ngoài rồi, ngươi tránh đi”.

Tiền Vạn Nhất ánh mắt một lần nữa liếc vào bên trọng đại sảnh nơi phòng đấu giá của hắn bị lục tung, ánh mắt Tiền Vạn Nhất cố gắng quan sát cô gái trong chiếc cũi kia một lần nữa sau đó trong ánh mắt hắn ta xuất hiện một tia khó hiểu.

Tiền Vạn Nhất thực sự cảm thấy nữ nhân kia quen thuộc, một sự quen thuộc khó tả thành lời bất quá Tiền Vạn Nhất lại thực sự không nhớ ra nổi, hắn không nhỡ rốt cuộc là sự quen thuộc trên người nàng đến từ đâu, thân hình Tiền Vạn Nhất khẽ rung lên sau đó từ từ biến mất.

Về phần Vô Song lúc này hắn thực sự đã hòa tan toàn bộ 8 sợi xích trên người cô gái nhỏ bé bên cạnh, việc này đối với Vô Song khá đơn giản bất quá là vì hắn nắm giữ Sát Đế Bí Thuật, có tư cách trở thành Sát Đế tương lai còn nếu là kẻ khác thì đừng mong dễ dàng như thế.

Cảm nhận được cơ thể dĩ nhiên không còn bị gò bó đồng thời dĩ nhiên không có cảm giác đau đớn cô gái này lập tức nhảy lên đầy hiếu động, ánh mắt to tròn mở ra nhìn Vô Song thậm chí nhìn toàn bộ thể giới phía sau, trong mắt nàng xuất hiện một tia vui thích.

Cô bé này thực sự rất ngờ nghệch, biểu cảm của nàng lúc này không khác gì một đứa bé được mẹ cho kẹo cả, không khác gì một đứa bé lần đầu tiên chập chững biết đi cả.

Khuôn mặt xuất hiện vè dè chừng nhìn Vô Song một chút sau đó từ từ bò ra khỏi chiếc cũi, khi rời đi nàng không quên ngoái đầu lại nhìn Vô Song thêm vài lần nữa, cô bé như muốn ghi nhớ hình ảnh của hắn vào thật sâu trong tâm trí.

Vô Song cũng chỉ khẻ mỉm cười, hắn dõi ánh mắt theo từng bước di chuyển của nàng cho đến khi thân thể nàng sắp biến mất khỏi hành lang đột nhiên nàng quay đầu lại sau đó bằng cả bốn chân chạy thẳng vào trong chiếc cũi, trong ánh mắt kinh ngạc của Vô Song cô bé dùng miệng ngắt lấy cây cỏ bốn lá, ánh mắt to tròn chớp chớp nhìn Vô Song.

Nàng rất ngây thơ cũng rất ngờ nghệch bất quá nàng biết có ơn thì phải báo, cây cỏ bốn lá này là người bạn của nàng trong suốt 1 tháng qua đồng thời cũng là vật quý giá nhất của nàng, nàng muốn tặng nó cho Vô Song.

Vô Song bật cười nhẹ đón lấy cây cỏ bốn lá từ nàng sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của cô bé Vô Song nhẹ vén tóc nàng lên, nhẹ cài đóa hoa lên mái tóc nàng sau đó thản nhiên vỗ đầu nàng như vỗ đầu một chú cún nhỏ vậy :”Ngoan, đi đi đừng để bị bắt lại nữa”.

Vô Song lúc này mới phát hiện ra trên trán nàng có một dòng chữ nhỏ được khắc lên, trên đó là tên của cô bé – Mio.

Vô Song nhoẻn miệng cười “Mio ?, cái tên dễ thương thật”.

Trái với dự đoán của Vô Song thì Mio lại không lựa chọn rời đi mà dùng cái đầu cọ cọ vào chân hắn thâm chí ánh mắt còn đầy nũng nịu, nàng muốn đi cùng Vô Song.

Ở trên người Vô Song nàng cũng cảm nhận được một thứ rất giống mình đó là sự cô đơn, nàng cảm thấy hắn cứ như đồng loại của nàng vậy.

Vô Song trong mắt cũng lóe lên một tia vui thích khó diễn tả hắn cười khẽ :”Muốn đi theo ta hả?, vậy thì cố gắng đừng để bị bỏ lại phía sau”.

Hai người dần dần rời khỏi mật thất mãi mãi không bao giờ quay đầu lại, mục tiêu của Vô Song lúc này chỉ có một, đi đến Chiến Tộc sau đó tham gia Tiềm Long Bảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play