Vương Thừa Ngạn thân mà môn chủ của Hư Vọng phái đương nhiên cũng có thể coi là cường nhân trọng phạm vi khu vực xung quanh, Tây Địa không có giống như Nam Địa mà Vô Song sinh sống, nếu tính tổng thể thực lực thì có thể hai bên ngang nhau tuy nhiên nếu tính về khả năng gặp được cường giả thì Tây Địa cao hơn nhiều.

Theo lời của Hắc Nguyệt thì Nam Địa có rất nhiều kinh thiên nhân vật chính sống ẩn dật không màng thế sự, thần cấp cao thủ thực sự rất khó nhìn thấy còn ở Tây Địa lại hoàn toàn khác, toàn bộ Tây Địa đều thuộc quyền kiểm soát của Ma Pháp Liên Minh, trong phạm vi Tây Địa cũng chỉ có mỗi Sát Điện không chịu ảnh hưởng của bọn họ mà thôi, điều này khiến rất nhiều cao thủ phải chấp nhận đầu nhập và nghe lệnh Nghịch Thương Thiên.

Nếu ở Nam Địa thực lực Tiên Hoàng đã là cực kỳ kinh khủng thì ở Tây Địa này Tiên Hoàng cũng chỉ là nhân vật ở lớp trung thượng mà thôi.

Vương Thừa Ngạn lao tới, phong hệ nguyên tố trên cơ thể ông ta bùng nổ như hồng hoang mãnh thú, trên hai ngón tay xuất hiện từng vòng xoáy phong hệ, Vương Thừa Nhạn thậm chí còn chưa thèm rút kiếm của mình ra, dù sao ông ta cũng là nhân vật Tiên Hoàng cấp còn trong mắt ông thì Phương Anh cùng Vô Song chỉ có thể coi là hậu bối.

Cho dù là thiên tài nào thì cũng phải có giới hạn, chỉ cần nhìn khuôn mặt của Vô Song cùng Phương Anh thì Vương Thừa Ngạn tuyệt đối tự tin đối phương không thể nào là đối thủ của mình thậm chí khí tức trên người Vô Song lúc này cũng chỉ là Hóa Anh trung kỳ mà thôi.

Vô Song đương nhiên là Hóa Anh trung kỳ, khí tức của hắn cũng không cần làm giả, đây chính là thực lực chân thật của Vô Song sau 2 tháng trùng tu, 2 tháng điên cuồng luyện tập Sát Đế Bí Thuật.

Vương Thừa Ngạn lao tới càng ngày càng gần, khí thế càng ngày càng mạnh nhưng trong mắt hắn lại đang xuất hiện một sự ngạc nhiên khó có thể nói ra, Phương Anh cùng Vô Song cả hai người đều đang không nhìn hắn, cả hai người thậm chí coi hắn như vô hình vậy.

Khi khoảng cách của Vương Thừa Ngạn và hai người Vô Song chỉ còn lại khoảng 1m bỗng nhiên vị môn chủ Hư Vọng Phái này khựng lại sau đó triệt để ngây ngốc đứng đó không biết làm gì.

Trong mắt Vương Thừa Ngạn lúc này hai người Phương Anh cùng Vô Song đã biến mất, bọn họ cứ như đang vô hình, cứ như đang bốc hơi khỏi phiến thiên địa này vậy, chỉ trong một cái chớp mắt Vương Thừa Ngạn hoàn toàn mất đi mục tiêu công kích.

Cảnh tượng này đương nhiên vô cùng quỷ dị vì những người xung quanh vẫn đang nhìn thấy Phương Anh cùng Vô Song tồn tại, hai người đương nhiên cũng không bỏ đi thậm chí Vô Song còn đang rót trà mời sư phụ hắn, đối diện với hai người Vương Thừa Ngạn chỉ có thể ngây ngốc như một bức tượng gỗ.

Ở phía sau Hỏa Vũ lập tức không giữ nổi bình tĩnh, hắn gắt lên :”Vương Thừa Ngạn ngươi còn làm cái gì vậy, còn không mau ra tay”.

Đáng tiếc mọi âm thanh lúc này đều không thể truyền tới Vương Thừa Ngạn, khuôn mặt của hắn vẫn xuất hiện vẻ nghi hoặc vô cùng, ánh mắt dại ra hai tay hai chân thậm chí không cách nào cử động.

Phương Anh lúc này mới mở mắt ra, cánh tay của nàng dơ lên cao sau đó ấn xuống, một giọng nói không khác gì ra lệnh vang lên :”Quỳ xuống”.

Phương Anh vừa dứt lời toàn bộ khách điếm bị một kinh thiên áp lực đè nén lại, tất cả mọi người có mặt trong khách điếm không ai còn giữ được cơ thể nữa lập tức bị ép quỳ xuống, cả người liên tục run cầm cập.

Vô Song nhìn Phương Anh ra tay cũng khẽ mỉm cười, vị sư phụ này của hắn chính là không bao giờ cần người khác trợ giúp, nàng vốn là thích tự tung tự tác thích làm việc một mình.

Thân hình Vô Song cũng nhanh chóng biến mất khỏi khách điếm sau đó xuất hiện ở ngay trên mái nhà không xa.

Hai tay Vô Song nhẹ nhàng đặt lên hai thân ảnh đang lặng lẽ quan sát tất cả, giọng nói cực kỳ lười biếng cùng thản nhiên :”Hai vị à ta khuyên thật cô gái đó không phải loại a miêu a cẩu như hai vị có khả năng đụng vào đầu, tốt nhất là cụp đuôi rời khỏi đây đi”.

Hai thân ảnh kia bất giác rùng mình, cả hai rõ ràng không nhận thấy Vô Song di chuyển như thế nào thậm chí Vô Song lại gần bọn họ, chạm vào bọn họ mà trong hai người không một ai có thể kịp phản ứng.

Vô Song biết Phương Anh đang thử thách hắn, Phương Anh là một vị Cực Đạo Chân Thần đồng thời cũng là Sát Đế của Sát Điện, có đôi khi ở địa vị của nàng thì danh dự cùng bộ mặt quan trọng hơn tất cả bởi nó liên quan đến danh dự của hàng vạn con người.

Hai tay Phương Anh nhuốm vô số máu người, nàng biết nàng cũng không phải loại tốt đẹp gì bất quá khi giết người nàng luôn để lại tiêu chí của mình điều này nói lên Phương Anh sẵn sàng đợi người khác đến trả thù, muốn Phương Anh coi trọng tốt nhất là dùng thực lực đến nói chuyện chứ không phải dùng mồm mép.

Hai thân ảnh đang đứng ngay cạnh Vô Song cũng là hai nhân vật phong vân của Ma Pháp Liên Minh, chính là hai trong số ngũ Vương của Ma Pháp Liên Minh, Lâm Chiến cùng Lâm Thiên.

Tất nhiên trong Ma Pháp Liên Minh hai huynh đệ Lâm gia này cũng rất rất đặc biệt thậm chí trong Ma Pháp Liên Minh rất ít người dám không bán cho hai người mặt mũi, sau lưng hai kẻ này chính là Lâm Gia lão tổ, một trong 36 đường chủ của Ma Pháp Liên Minh, đương nhiên để trở thanh một trong 36 đường chủ của Siêu Cấp Thế Lực mạnh nhất Tây Địa này thực lực ít nhất cũng phải là Thượng Vị Chân Thần.

Lâm Thiên gầm lên một tiếng, toàn bộ mặt đất lập tức rung chuyển sau đó cả tòa nhà khổng lồ của Hư Vọng thành sập xuống, Vô Song cũng bị tách ra khỏi cả hai người.

Lâm Chiến cũng rất nhanh lộn một vòng trên không trung sau đó bắt đầu niệm chú ngữ, trên người hắn xuất hiện một bộ khải giáp màu nâu nồng đậm thổ chi lực :”Địa Thứ Thuật, Địa Sát”.

Lâm Chiến tiếp tục rất nhanh kết ấn, từ trong mặt đất nơi tàn tích của tòa nhà vừa sụp đổ vô số gai nhọn chọc trời xuất hiện, những gai nhọn này như muốn đâm thủng Vô Song thành vô số lỗ nhỏ.

Đã đứng trên con đường tu luyện thì thiên phú không phải là quan trọng nhất, thậm chí thiên tài địa bảo hay khí vận cũng thế, quan trọng nhất chính là biết người biết ta, biết kẻ nào có thể chọc kẻ nào không thể chọc.

Một bàn tay có thể ép Tiên Hoàng cấp cường giả quỳ xuống ngoan ngoãn như cún, loại thực lực này Lâm Thiên cùng Lâm Chiến sao dám chống lại, cả hai người rất nhanh đồng thời quay đầu về phía khách điếm, đồng thanh nói :”Vãn bối Lâm Chiến- Vãn bối Lâm Thiên . Đến từ Lâm gia của Ma Pháp Liên Minh, xin tiền bối dơ cao đánh khẽ nể mặt Lâm gia lão tổ tông không chấp bọn vãn bối”.

Đương nhiên đã ra ngoài đánh nhau thì luôn phải chuẩn bị đường lùi, đối với hai huynh đệ Lâm Gia thì có một vị lão tổ tông cực mạnh tuyệt đối là chỗ dựa tốt nhất chưa kể bọn họ còn là người của Ma Pháp Liên Minh, theo suy nghĩ của hai người chắc chắn vị siêu cấp mỹ nữ kia cũng sẽ thoáng suy nghĩ một chút, cũng sẽ không làm khó họ.

Rất tiếc Lâm Thiên cùng Lâm Chiến nhầm rồi, trong khách điếm một âm thanh thản nhiên vang lên :”Lâm gia lão tổ là con kiến hôi nào ?”.

Một câu nói của Phương Anh tuyệt đối làm cả hai người Lâm Thiên cùng Lâm Chiến rùng mình, hai người lập tức quay đầu bỏ chạy, thân hình thoáng cái lao vút lên không trung, có điều hai người này chạy được mới là hư cấu, Vô Song một lần nữa không biết từ đâu xuất hiện, hai quyền đánh bay cả hai người xuống dưới một lần nữa.

Vô Song xuất hiện thản nhiên phủi quần áo trên người đồng thời mỉm cười :”Không đi nổi đâu nên tốt nhất không cần đi nữa”.

Vô Song vừa dứt lời thì âm thanh của Phương Anh lại vang lên, lần này đương nhiên là nói với hắn :”Một chiêu đánh bại cả hai tên này, quá một chiêu thì sư phụ lột da ngươi”.

Vô Song ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, hai người Lâm Thiên cùng Lâm Chiến đối với Vô Song còn không đáng là gì, hắn bật cười :”Tuân lệnh sư phụ”.

Vừa dứt lời toàn bộ không gian như đóng băng lại, không khí xung quanh hai người Lâm Chiến cùng Lâm Thiên trở nên quỷ dị vô cùng, đây chính là Sát Đế Bí Thuật mà Vô Song tu luyện.

Trong Sát Đế Bí Thuật thì thứ này được gọi là Sát Mộng, môn thần thông này mạnh đến mức có thể giết người ngay cả trong lúc ngủ đủ nói lên sự đáng sợ của nó.

Sát Mộng chiêu này cũng là thứ mà Phương Anh hài lòng nhất với Vô Song đồng thời cũng chính vì Sát Mộng nên Phương Anh mới quyết định dậy cho Vô Song mộn đế phẩm công pháp này.

Sát Đế Bí Thuật thật ra còn một cái tên khác được gọi là Sát Thiên Đế Thuật đáng tiếc cho dù nó chưa bao giờ bị thất thoát cũng chưa bao giờ mất đi truyền nhân thì môn đế phẩm công pháp này cũng không còn có được hào quang năm xưa.

Trong Sát Đế Bí Thuật có một trường phái giết người riêng biệt đó chính là giết người bằng linh hồn lực tất nhiên vì Đệ Nhất Cấm Chú tồn tại nên từ sau thời Vạn Cổ thì Sát Đế Bí Thuật đã mất đi một phần sức mạnh, một phần uy danh, nói không ngoa thì Vô Song là người duy nhất trên thế giới này đủ khả năng sử dụng cả 10 phần sức mạnh của đế phẩm công pháp này.

Hai mắt Vô Song biến thành màu tím yêu dị sau đó rất nhanh trở về bình thường còn hai vị Vấn Đỉnh cảnh sơ kỳ của Lâm Gia lập tức sùi bọt mép sau đó nằm im trên mặt đất, trên người liên tục co giật.

Phương Anh nhè nhẹ gật đầu sau đó nàng cũng đứng lên, nàng chỉ dùng hai tay vỗ nhẹ một cái, từ trên người Phương Anh vô tận sát khí tràn ra, toàn bộ Hư Vọng thành bị nhuộm đỏ bởi sát khí, toàn bộ người dân trong Hư Vọng thành lập tức ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

Vô Song nghi hoặc nhìn Phương Anh sau đó liền gãi đầu :”Sư phụ người định làm gì ?”.

Phương Anh lập tức gõ đầu hắn một cái :”Hừ ngươi không nghe sắp có hội đấu giá à, đến đấy lấy vài món coi như lợi tức đi”.

Vô Song lập tức im lặng không còn gì để nói, hắn chỉ biết thở dài :”Sư phụ người thân là Cực Đạo Chân Thần mà cũng quan tâm mấy món đồ đó sao”.

Phương Anh lạnh lùng đi lướt qua mặt Vô Song, nàng chỉ để lại một câu nói nhỏ vô cùng, nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy nếu không phải Vô Song tập trung thì không thể nào nghe nổi :”Ta ra ngoài đi dạo chưa bao giờ mang tiền, tiền sinh hoạt cũng chính là từ cướp mà ra”.

“ Tăng xin giảm mua tích cực cầm nhầm, cố mà nhớ câu này, Sát Đế cũng có sát đế quy tắc, từ sau cấm hỏi mấy câu tương tự”

Nói xong Phương Anh biến mất rất nhanh, chỉ thoáng cái đã không còn thấy thân ảnh nữa để lại Vô Song hai mắt trừng lớn không thể nói được lời nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play