Khác với những vị trí tại quảng trường thì trên đài cao khu vực dành cho khách quý kiêm trọng tài là nặng nề nhất, bọn họ hoàn toàn đánh mất quyền quan sát Mộc Nhân Trận, ngoại trừ vài phút đầu tiên thấy biểu hiện của Vô Song ra thì bọn họ căn bản không có bất kỳ thông tin nào khác.
Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn lại là hai người đầu tiên đột phá cửa ải này điều này cũng không thể không làm người khác chú ý thậm chí có không ít ánh mắt đang chăm chú nhìn Cơ Không Tung Hoành, nói Cơ Không Tung Hoành không liên quan đến việc này thực sự cũng ít có ai tin.
Vô Song là một tiểu tử lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Quốc vậy mà lại có thể dễ dàng dành chiến thắng hạng mục Mộc Nhân Trận càng trùng hợp hơn là người đi ra ngay sau hắn lại là Cơ Tuyết Nhạn truyền nhân Thiên Thu Tông, không nghi hoặc là không thể.
Trong tất cả mọi cuộc thi Mộc Nhân Trận trước đây kỷ lục phá trận nhanh nhất cũng là 50 phút đồng hồ vậy mà lần này Vô Song cùng Cơ Tuyết Nhạn lại chỉ mất có hơn 20 phút, đây tuyệt đối là việc khó hiểu, Vô Song thì bọn họ không biết nhưng Cơ Tuyết Nhạn tuyệt đối cũng chẳng mạnh hơn những thiên tài tham dự Mộc Nhân Trận lần trước bao nhiêu.
Cơ Tuyết Nhạn xuất hiện mà không có bất cứ ai trong Việt Quốc Ngũ Công Tử còn lại có thể đuổi theo được nàng, việc này cực độ vô lý, Cơ Tuyết Nhạn đúng là đứng đầu thế hệ này của Việt Quốc nhưng nàng cũng chỉ có thể song song mà đứng cùng Âu Dương Tiệt, thậm chí tốc độ của nàng còn kém hơn cả Ưng Thiên Lý, làm sao có khả năng đạp lên đầu bốn thiên tài còn lại mà rời khỏi Mộc Nhân Trận.
Mộc Nhân Trận là đại trận quan trọng của Việt Quốc, hàng trăm năm nay đi qua bao nhiêu cuộc thi nhưng vẫn chưa bao giờ xuất hiện trường hợp nào như lần này cả, mất khả năng quan sát từ bên ngoài, không ai biết bên trong xảy ra việc gì, từ những suy đoán trên rất nhiều đại nhân vật đều đi đến một quyết định “Mộc Nhân Trận có vấn đề”.
Để cuộc thi công bằng thì Mộc Nhân Trận thường xuyên được ba thế lực lớn nhất Việt Quốc là hoàng thất, Âm Dương Ma Tông cùng Thiên Thu Tông trung tay kiểm tra, muốn thò tay vào thay đổi kết quả cuộc thi cũng chỉ có bọn họ có thể làm mà thôi.
Vô Song lúc này chính là chĩa múi giáo vào Cơ Không Tung Hoành, vào Thiên Thu Tông dù sao thân phận của hắn chỉ là một tán tu tiểu tử, nếu không có 'chỗ dựa' cứng như Thiên Thu Tông thì lấy cái gì ra chêu trọc Việt Quốc Ngũ Công Tử.
Trên đài cao Cơ Không Tung Hoành hai tay nắm chặt lại, hắn chính là có khổ mà không nói được thành lời, ông ta đương nhiên hiểu những lão cáo già bên cạnh mình nghĩ gì nhưng vụ này Thiên Thu Tông dĩ nhiên không hề nhúng tay vào thậm chí việc này ông ta cũng bất ngờ như tất cả mọi người vậy.
Cơ Không Tung Hoành ánh mắt như hổ nhìn Vô Song, khí thế trên người ông ta tuôn ra như cuồng phong bạo vũ, dù thế nào thì Thiên Thu Tông cũng không thể bị liên quan đến chuyện này, nhất định Cơ Không Tung Hoành phải phải rửa oan cho Thiên Thu Tông.
Đáng tiếc khi Cơ Không Tung Hoành định hành động thì có một cánh tay chắn ngang trước mặt ông ta :”Cơ Không đại ca định làm gì đó, đại ca tập trung khí thế như vậy làm lão đệ ở bên cạnh cũng run lên này”.
Người ngăn cản Cơ Không Tung Hoành chính là Trầm Phá Quân hoàng đế Việt Quốc, lúc này trên người ông ta từng vòng từng vòng hoàng khí phát tan, khí thế nội liễm nhưng lại sẵn sàng bạo nộ bất cứ lúc nào.
Trầm Phá Quân đương nhiên muốn thống nhất Việt Quốc, làm vua ai lại muốn quyền lực của mình bị phân tách tuy nhiên ông ta có tâm nhưng vô lực, Âm Dương Ma Tông cùng Thiên Thu Tông quá lớn mạnh căn bản không phải là một mình hoàng thất có thể dẹp yên tuy vậy nếu có cơ hội đâm hai đại tông phái này một đao thì Trầm Phá Quân cũng không thể bỏ qua.
Phía dưới quảng trường một trong hai nhân vật trung tâm là Cơ Tuyết Nhạn dĩ nhiên không biết việc gì xảy ra, nàng chỉ đơn giản ngồi xuống sửa sang lại y phục cùng mặt mũi mà thôi, dù sao hình dạng xuất hiện của nàng cũng không 'đẹp' cho lắm.
Vô Song thì lại khác, dù sao hắn cũng xuất thân từ Âm Dương Ma Tông, nếu có thể gây thêm rắc rối cho Thiên Thu Tông thì tại sao không làm, Vô Song cực kỳ khách khí mà quay đầu về phía đài cao thậm chí lưng của hắn cũng cúi xuống :”Vãn bối Vô Song đa tạ tiền bối đã cho Cơ tiểu thư giúp đỡ, vãn bối có việc bận trong người xin rời đi trước”.
Việc Vô Song muốn làm nhất lúc này đương nhiên là rời đi, hắn muốn để tất cả mọi việc cho Cơ Không Tung Hoành giải quyết nốt, hắn muốn xem Thiên Thu Tông sẽ giải quyết việc này ra sao đương nhiên Vô Song muốn rời đi cũng là tương đối khó khăn, những vị khách quý ngồi trên kia tuyệt đối không có ai cho phép Vô Song rời đi.
Đã dự phòng trước trường hợp này, ngay sau khi vừa dứt lời một tấm lệnh bài từ tay Vô Song bắn thẳng ra bằng tốc độ kinh hoàng bay đến vị trí của Cơ Không Tung Hoành, tốc độ tấm lệnh bài nhanh đến mức những người xung quanh tuyệt đối không thể nào bắt được.
Ngay khi tấm lệnh bài bay đến thì có hai luồng thần thức cực mạnh lướt qua, Cửu U Huyết Nhận cùng Trầm Phá Quân lập tức dùng thần thức của mình xem rốt cục tấm lệnh bài này là gì, sau đó ánh mắt cả hai đều nhíu mày lại.
Cơ Không Vô Địch là người đầu tiên muốn giữ Vô Song, muốn rửa oan khuất cho Thiên Thu Tông cũng chỉ có thể dựa vào Vô Song mà thôi tuy nhiên khi tấm lệnh bài bay tới lại làm Cơ Không Vô Địch biến sắc sau đó khuôn mặt ông ta biến thành thịnh nộ.
Tấm lệnh bài Vô Song ném cho Cơ Không Tung Hoành chính là thiếp thân lệnh bài của Cơ Tuyết Nhạn, đúng hơn là lệnh bài tông chủ Thiên Thu Tông, Vô Song chính là đoạt được tấm lệnh bài này khi kéo thân thể Cơ Tuyết Nhạn vào lòng.
Sau khi trao thẻ bài hắn lại càng tự tin mỉm cười :”Vãn bối xin trả lại lệnh bài cho tiền bối, đa tạ Cơ Không tiền bối thêm một lần nữa”. Nói xong Vô Song lập tức quay đầu rời đi, thân pháp của hắn không nhanh nhưng lại quỷ dị vô cùng, trong hàng vạn người quan đến theo dõi cuộc thi này vậy mà Vô Song vẫn thoải mái xuyên qua, căn bản là không gặp vật cản nào.
Cơ Không Tung Hoành cầm lấy tông chủ lệnh mà không còn gì để nói, gân tay ông ta run lên đồng thời Cơ Không Tung Hoành biết chậu nước bẩn này Thiên Thu Tông có giải thích cũng không được nữa rồi, lúc này Cơ Không Tung Hoành tuyệt đối không còn muốn giải thích cho Thiên Thu Tông nữa mà đơn giản chỉ muốn biết trong Mộc Nhân Trận kia rốt cuộc việc gì xảy ra mà thôi.
Cơ Không Tung Hoành lập tức trầm giọng :”Nhạn nhi, lên đây với cha”.
Cơ Tuyết Nhạn vẫn ngây thơ không hiểu việc gì xảy ra, ánh mắt nàng khẽ nhìn về phía Vô Song mang theo chút phức tạp sau đó chân ngọc đạp vào không khí, cả người bay về phía đài khách quý, bay về phía cha mình.
…..........
Cuộc thi vòng sơ loại Mộc Nhân Trận đương nhiên vẫn tiếp tục, khoảng gần một tiếng đồng hồ sau khi Vô Song rời đi cái bảng mới bắt đầu hiện lên con số ba, tuy nhiên kẻ này lại không phải bất cứ ai trong Việt Quốc Ngũ Công Tử, thực lực chỉ vèn vẹn Khai Cung cảnh nhất trọng mà thôi.
Sau đó người thứ tư, người thứ năm, thứ sáu cũng xuất hiện bất quá một lần nữa không phải là bốn nhân vật còn lại trong Việt Quốc Ngũ Công Tử.
Thời gian trôi qua càng ngày càng nhanh, cũng càng ngày càng áp lực, đương nhiên là áp lực đối với Cơ Không Tung Hoành, thử nghĩ mà xem nếu bốn người còn lại trong Việt Quốc Ngũ Công Tử bị gặp vấn bất trắc thì Thiên Thu Tông chính là gặp tai ương ngập đầu.
Dần dần không khí càng ngày càng có mùi thuốc súng, Trầm Phá Quân hai tay xuất hiện từng luồng ánh sáng vàng xung quanh, ánh mắt nhìn chăm chú vào Cơ Không Tung Hoành thậm chí Thạch Thất của Bảo Bình Tông cũng không thể ngồi yên.
Trầm Phá Quân dùng vô thương long uy của mình khí thế ép thẳng về phía Cơ Tuyết Nhạn :”Tuyết Nhạn, lão phu cũng không muốn mang danh lớn bắt nạt bé, ở trong Mộc Nhân Trận rốt cục chuyện gì đã xảy ra, rốt cục đám người Âu Dương Tiệt , Ưng Thiên Lý, Trầm Ngạo Thiên cùng Thạch Phá Thiên đâu.
Giọng nói của ông ta mang theo vô tận uy thế, nói riêng về cái uy thì Trầm Phá Quân còn mạnh hơn Cơ Không Tung Hoành cùng Cửu U Huyết Nhận nhiều, hắn là vua một nước uy thế đương nhiên không hề tầm thường.
Cơ Tuyết Nhạn sỡ hãi tuy nhiên áp lực Trầm Phá Quân mang lại cho nàng cũng không lớn dù sao nàng cũng đang đứng sau lưng cha mình, Cơ Không Tung Hoành tuyệt đối không thể để Trầm Phá Quân làm tổn thương nữ nhi của mình.
Cơ Tuyết Nhạn bắt đầu nghiến răng mắng thầm Vô Song:”Tên Vô Song đáng chết, vì ngươi mà bản tiểu thư gặp liên lụy”. Đương nhiên Cơ Tuyết Nhạn cũng không dám nói sự thật trong Mộc Nhân Trận ra, nàng nói ra thì ai tin chứ? , chính Cơ Tuyết Nhạn còn không tin huống gì những cao thủ ngồi đây.
Khẽ cắn đôi môi đỏ mộng cuối cùng Cơ Tuyết Nhạn chỉ có thể lắc đầu :”Tiền bối, Tuyết Nhạn thực sự không biết đám người bọn họ xảy ra chuyện gì, Tuyết Nhạn vào Mộc Nhân Trận trước, Tuyết Nhạn không gặp bốn người còn lại”.
Ngay sau khi Tuyết Nhạn giải thích thì toàn bộ quảng trường ồ lên, cuối cùng một trong nhữn vị công tử còn lại của Việt Quốc cũng phá trận thành công, người thứ 50 xuyên qua Mộc Nhân Trận, Âm Dương Ma Tông- Âu Dương Tiệt.
Âu Dương Tiệt xuất hiện trong hình ảnh chẳng đpẹ đẽ gì, khuôn mặt anh tuấn bị đánh sưng vù, quần áo rách tả tơi đồng thời khí tức tán loạn, hắn vừa thoát khỏi Mộc Nhân Trận lập tức ngồi xuống điều tức căn bản không thể nói được câu nào.
Nếu Âu Dương Tiệt trước khi tiến vào Mộc Nhân Trận khuôn mặt vênh lên tận trời thì lúc này lại thảm không thể tả căn bản là cúi mặt mà đi điều này làm toàn bộ quảng trường như chết lặng.
“Đùa gì thế Khai Cung nhất trọng vượt Mộc Nhân Trận chỉ bị thương nhẹ mà Khai Cung ngũ trọng dĩ nhiên trọng thương khí tức tán loạn”.
Điều bất thường này đương nhiên bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy, dù nhiều người không thích Âu Dương Tiệt nhưng tuyệt đối không ai có thể coi thường thực lực của hắn vậy mà khi rời khỏi Mộc Nhân Trận nơi mà con mộc nhân mạnh nhất mới là Khai Cung cảnh nhất trọng lại bị đánh cho tơi bời hoa lá, thực sự vô cùng kỳ lạ.
Một Âu Dương Tiệt thì cũng thôi đi nhưng ngay sau hắn lục đục những người khác trong Việt Quốc Ngũ Công Tử cũng đi ra, không có một ai là lành lặn cả, ai cũng bị đánh thành đầu heo, hơi thở tán loạn cước bộ phù phiếm, đây chính là dấu hiệu của việc cố gắng quá sức dẫn đến nguyên khí hao tổn mà ra.
Thạch Phá Thiên cùng Trầm Ngạo Thiên đương nhiên giống như Âu Dương Tiệt cũng lựa chọn ngồi xuống điều tức còn Ưng Vạn Lý thì khác, hắn dùng cái áo rách nát của mình cuốn lên mặt che đậy khuôn mặt sưng vù đồng thời ánh mắt đầy coi thường ba người còn lại :”Khà Khà, bản công tử đã che mặt rồi tuyệt đối không mất đi hình tượng anh tuấn tiêu sái của mình, các ngươi nhìn mình xem, bị đánh thảm như vậy còn dám vác mặt ra ngoài, mất hết cả hình tượng”.
Đương nhiên Ưng Vạn Lý cũng chỉ dám nói thầm trong miệng sau đó cũng lập tức ngồi xuống điều chỉnh khí tức, đáng lẽ ra Ưng Vạn Lý là người đầu tiên trong bốn người còn lại đi ra, tốc độ hắn cực kỳ tốt bất quá hắn chính là tốn thời gian làm cái khăn che mặt của mình, Ưng Vạn Lý thức sự cực kỳ quan tâm đến hình ảnh của mình, có thể bại nhưng tuyệt đối không thể mất vẻ đẹp trai a.
( Sr độc giả mình bị nhầm tên nhân vật nhé, Âu Dương Tiện tên đúng là Âu Dương Tiệt, lỗi quá lỗi quá, sr mọi người ).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT