Thiên lúc này chỉ biết thở dài nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, một sinh vật người không gia người quỷ không gia quỷ, nếu phải hình dung thì giống như thần đèn trong truyền thuyết vậy chỉ có điều kích thước của nó quá kinh khủng.

Sinh vật này không có chân, nửa thân dưới của nó là một khoảng vũ trụ mệnh mông mù mịt đầy tăm tối, nửa thân trên lại không khác gì con người bình thường, cơ bắp trên người nó to lớn không khác gì những ngọn núi khổng lồ cả, chỉ cần nhìn từng múi cơ bắp thậm chí gây cho người ta cảm giác có thể sinh sống trên đó cũng được.

Toàn thân sinh vật thần bí màu tím ngắt, khuôn mặt thon dài, ánh mắt lóe lên từng tia sáng vàng rực, đặc biệt nó không hề có miệng cũng chẳng có mũi có tai, ngoại trừ đôi mắt ra thì không còn gì cả.

Thiên nhận ra sinh vật này, đối với Thiên mà nói thứ này thực sự cực kỳ phiền phức cũng cực kỳ nguy hiểm, Viễn Cổ Chân Thần 25 Trùng Thiên không phải là thứ để đùa, loại quái vật thời viễn cổ này căn bản chính là siêu cấp mối đe dọa với Thiên lúc này.

Con quái vật này được gọi là Vũ Trụ, chỉ riêng cái tên của nó thôi cũng đã đủ cho người khác cảm giác hoảng sợ, càng đáng sợ hơn nữa khi chỉ cần nhắc đến tên nó sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt, trước sức mạnh nghiệp hỏa căn bản không phải là Cực Đạo Chân Thần thì không thể chống lại, muốn có thể hô tên con quái vật này cũng tuyệt đối phải là nhân vật có máu mặt.

Thiên về một mặt nào đó cũng thực sự e ngại Vũ Trụ, Thiên chính là cần rất nhiều thần cách, thần cách càng mạnh càng tốt bởi khi sở hữu càng nhiều thần cách thì khí tức của Thiên càng dễ dàng ẩn dấu trong thế giới này, càng khó bị những sinh vật kiểu này phát hiện ra chỉ tiếc hôm nay hắn không gặp may mắn mà thôi.

Đáng ngạc nhiên Vũ Trụ không tấn công, thân hình của nó đột nhiên thu nhỏ lại chỉ bằng với Thiên, ánh mắt khẽ xuất hiện một tia linh động, rõ ràng Vũ Trụ không có miệng nhưng âm thanh lại từ bên trong cơ thể nó phát ra, quỷ dị vô cùng.

“Khặc khặc không ngờ lại có khách nhân từ thế giới khác đi đến lãnh thổ của ta, việc này đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy nha”.

Thiên mỉm cười đưa hai tay ra trước ngực bày tỏ hữu hảo :”Đâu có gì chỉ là làm ăn kinh doanh thôi, tiền kiếm được còn không đủ nuôi mẹ già tuổi cao sức yếu, ta đúng là số khổ mà. Không biết vị đại nhân này có thể cho ta rời khỏi đây được không, chúng ta chính là nước sông không phạm nước giếng”.

Thiên vừa dứt lời không ngờ một bàn tay khổng lồ cách không đánh đến, sức mạnh một đòn này thậm chí không thể diễn tả bằng lời, chỉ một đòn Thiên bị đập bay đi như một con ruồi nhỏ bé vậy, thân hình hắn vỡ vụn thành muôn mảnh.

Giữa không gian mênh mông vô tận tối đen như mực, một đoàn huyết vụ không ngờ lại bắt đầu tập trung lại, từ trong đám huyết vụ thân hình Thiên một lần nữa mạnh mẽ ổn định như cũ, ánh mắt đăm chiêu nhìn Vũ Trụ, quả thực Thiên lúc này không muốn đánh.

Nếu đánh Thiên tất nhiên không sợ, hắn từ khi tu luyện trời không sợ đất không sợ chỉ sợ thiên hạ không loạn, nếu chỉ có một mình Vũ Trụ thậm chí Thiên không ngại lấy đầu nó xách về làm chiến lợi phẩm, một viên thần cách 25 trùng thiên thì đến cả Thiên cũng thèm chảy nước miếng chỉ có điều tại Nguyên Tố Thế Giới đương nhiên không chỉ có một vị Viễn Cổ Chân Thần 25 trùng thiên.

Khóe miệng Thiên khẽ cong lên, bàn tay nhẹ nhàng nắm lại :”Vị huynh đệ này, ta và ngươi đều hiểu chúng ta đánh nhau cũng không có lợi ích gì đúng không, ngươi thực sự không thể để cho ta đi ?”.

Đáp lại lời nói của Thiên vẫn là sự im lặng của Vũ Trụ sau đó không có bất kỳ dấu hiệu nào cánh tay màu tím khổng lồ của nó một lần nữa đánh xuống, một đòn toàn lực không khác gì lúc nãy.

Thiên ánh mắt nhíu chặt lại, hắn không nhịn được văng tục một câu :”Chết tiệt, xui tận mạng”.

Bàn tay của Thiên đưa lên, so với sự khổng lồ của cánh tay đối phương thì cả cơ thể Thiên cũng không là gì chứ đứng nói là cánh tay chỉ có điều trên cánh tay nhỏ bé đó lại xuất hiện một luồng không gian lực lượng kinh khủng vô cùng :”Không gian song song”.

Thiên cùng Vũ Trụ lúc này căn bản bị đặt trong hai không gian khác nhau, đòn tấn công không thể chạm nổi vào người Thiên, đương nhiên chỉ bằng một chiêu thức không gian lực đơn giản còn lâu mới có tư cách đánh với Vũ Trụ.

Thiên không phải là người của trái đất nới Vô Song từng sinh sống, Thiên cũng không phải là người của Onepiece thế giới lại càng không liên quan gì đến đấu phá đại lục, Thiên xuất thân từ một vị diện cao hơn nhiều, Đại Thiên Thế Giới .

(Không liên quan gì đến đại chúa tể đâu nhé, mình chỉ lấy tên thế giới thôi. Bạn nào đã từng đọc qua vài chương phần 3 của Seri này chắc cũng biết rồi).

Đại Thiên Thế Giới rất mạnh cường giả lớp lớp tuy nhiên Đại Thiên Thế Giới cũng chỉ có thể coi là cùng đẳng cấp với Nguyên Tố Thế Giới mà thôi. Về tổng thể cường giả của Đại Thiên Thế Giới đông gấp 10 lần Nguyên Tố Thế Giới chỉ có điều Nguyên Tố Thế Giới có những tồn tại cấm kỵ, những Viễn Cổ Chân Thần, chỉ cần bằng bọn họ cũng đủ sức đưa Nguyên Tố Thế Giới trở thành một trong những vị diện mạnh nhất.

Lại nói về cuộc chiến của Thiên cùng Vũ Trụ, cánh tay khổng lồ của hắn kề sát người Thiên những rõ ràng không tiến thêm được một tấc, khuôn mặt của Vũ Trụ cực kỳ bỉnh thản, từng tia ánh sáng vàng rực trên mắt vẫn chớp động liên hồi chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Trên cánh tay khổng lồ của nó không ngờ lại xuất hiện một lỗ thủng, một hắc động đen ngòm hay còn được biết tới với cái tên hố đen. Lực lượng thôn phệ kinh khủng từ hố đen xuất hiện, không gian ngăn cách của Thiên tạo ra cứ như một tấm gương mỏng bị nghiền nát, từng mảnh vụn không gian bị hút vào trong lỗ đen bất tận.

Bàn tay khổng lồ đó không còn bị ngăn cản, lực lượng hố đen tác động trực tiếp vào người Thiên một lần nữa làm cơ thể Thiên chia năm xẻ bảy, Thiên một lần nữa bị Vũ Trụ phân thây nuốt chọn vẹn vào trong hố đen tăm tối.

“Thời gian lực lương, đảo ngược thời gian”. Giọng nói thản nhiên của Thiên vang lên ngay trước khi thân thể hoàn toàn biến mất, thời gian lúc này bị mạnh mẽ đảo ngược, thời gian phép tắc chính là bị Thiên sinh sinh bẻ gãy, cơ thể Thiên một lần nữa xuât hiện trước mặt Vũ Trụ, không có nổi một vết thương.

Tượng đất cũng phải có ba phần tức giận huống hồ là Thiên một kẻ chẳng mấy hiền lành gì, danh hiệu của hắn là Nghịch Thiên Tà Đế đủ để hiểu Thiên không phải là loại người thích bị bắt nạt, ánh mắt hắn dần dần chuyên thành màu đen tăm tối, Thiên nhìn Vũ Trụ đầy lạnh lùng :”Một là cho ta rời khỏi đây hai là ta cắt đầu người làm bô vệ sinh đấy”.

Vũ Trụ thân hình lập tức hóa thành khổng lồ, nó không đáp lại lời của Thiên mà dùng hành động chứng minh. Không gian cả Thiên và Vũ Trụ đang đứng có thể coi là một lĩnh vực, một lĩnh vực do chính Vũ Trụ tạo ra. Xung quanh là môi trường không trọng lực, không có không khí và cũng chẳng có sự sống. Bên cạnh hai người có vô số ngôi sao bay lượn cũng như vô số hành tinh xuất hiện, đây chính là địa bàn của Vũ Trụ, ở sân nhà của nó còn lâu nó mới sợ ai.

Bàn tay khổng lồ đưa sang ngang nắm lấy một hành tinh, Vũ Trụ ném thẳng về phía Thiên như ném một quả bóng tenis vậy, đáng sợ vô cùng.

Thiên nhìn thấy hành động của đối thủ lập tức cử động, một bước bước ra như đứng ngoài thiên địa phép tắc, hai tay đặt ra trước ánh mắt khẽ nhíu lại :”Không gian phá toái”.

Trước mặt Thiên lập tức vô số vết nứt không gian được hình thành, sau đó đại hành tinh đang bay tới cũng bị ngăn chặn lại, trên bề mặt của nó vô số vết nứt xuất hiện rồi lập tức nổ tung trong không gian vô cùng vô tận này.

Vũ Trụ vẫn không dừng lại, thay vì ném một hành tinh nó ném hai viên, ba viên rồi mười viên hành tinh một lúc, áp lực kinh khủng khiếp lao thẳng về phía Thiên.

Đừng coi thường một chiêu tưởng như hết sức bình thường này của Vũ Trụ bởi sức công phá của một hành tinh trực tiếp có thể miểu sát vố số vị thần 18 trùng thiên.

Thiên lần này cũng không bình thản được nữa, bàn tay hắn đấm mạnh vào không gian bên cạnh lập tức không gian vỡ vụn ra để lộ một lỗ thủng khổng lồ, Thiên chính là xây dựng một tiểu thế giới bên cạnh mình, một nơi để hắn chuyên cất đồ mà thôi.

Bàn tay Thiên khẽ tìm kiếm cái gì đó trong khe nứt không gian để rồi ngay trước khi những hành tinh lao tới một tia kiếm khí khủng khiếp xuất hiện, một vết căt không gian mạnh không thể tưởng tượng trức tiếp cắt nát vô số hành tinh thậm chí chém ra một rãnh trời, chém ra một vạch sáng trong không gian tối đen như mực này.

Thiên thừa biết hắn đang ở đâu, hắn chính là ở trong lĩnh vực của Vũ Trụ tạo ra chỉ có điều lĩnh vực này thực sự không hề tầm thường ít nhất bằng một kiếm Thiên không thể chém nát được nó.

Thanh kiếm trong tay Thiên là một thanh kiếm Nhật không có gì bắt mắt thậm chí nó còn cho người khác cảm giác cũ kỹ cổ xưa, thanh kiếm hoàn toan hoen rỉ, thực sự không khác gì một đống sắt vụn cả.

Ở trong tay Thiên thanh kiếm bắt đầu rung lên nhè nhẹ, nó đang vui mùng khi được chủ nhân triệu hoán, đã rất lâu rất lâu rồi Thiên không dùng đến kiếm và cũng rất lâu rất lâu rồi thanh tà kiếm của hắn không được nhuốm máu.

Thanh tà kiếm trong tay Thiên bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ rực, toàn bộ thân kiếm như được hồi sinh, mạnh mẽ sáng loáng và sắc lạnh, thanh kiếm tỏa ra một luồng tà khí kinh thiên động địa đồng thời ẩn ẩn bên trong luồng tà khí đó còn là sát khí, sát khí làm cả Vũ Trụ cũng phải khựng lại.

Thiên nhẹ nhàng đút thanh yêu kiếm của mình vào bao, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt hắn vẫn là một màu đen huyền bí, Thiên lúc này chính là muốn giải quyết nhanh Vũ Trụ, hắn phải rời khỏi nơi chết tiệt này trước khi có một Viễn Cổ Chân Thần 25 Trùng Thiên nữa xuất hiện.

Khí thế trên người Thiên càng ngày càng mạnh, khí thế làm cho cả Vũ Trụ đang ở trong lĩnh vực của mình cũng thấy ngộp thở chỉ có điều Vũ Trụ còn lâu mới e ngại Thiên.

Thân hình nó lập tức lớn hơn nữa, sự to lớn của nó gần như vô hạn vậy để rồi toàn bộ cơ thể nó hoàn với lĩnh vực xung quanh, Thiên thậm chsi còn không nhìn nổi phần thân dưới của Vũ Trụ đâu, trước mặt hắn chỉ là đầu cùng hai cánh tay mà thôi.

Vũ Trụ gầm lên một tiếng, ánh mắt vàng rực của nó ngày một sáng hơn, lần này Vũ Trụ không lựa chọn ném một hành tinh nữa, trong tay nó xuất hiện cả dải ngân hà tập hợp vô số hành tinh, nụ cười của Vũ Trụ càng ngày càng lớn, dải ngân hà trong tay Vũ Trụ bị nhào nặn như một dải lụa mềm hoàn toàn không có chút khó khăn nào, Vũ Trụ nắm lấy cả dải ngân hà sau đó mạnh mẽ đánh xuống, hắn muốn đập nát Thiên.

Ánh mắt đen của Thiên cũng bắt đầu xuất hiện từng tia máu màu đỏ, mái tóc vàng không gió tung bay, hắn không hoa mỹ như Vũ Trụ, đối mặt với cả một dải ngân hà Thiên cũng chỉ chém ra một kiếm, một kiếm bình thản cực độ.

.

(Tác giả sẽ cố ra thêm 2 chương nữa trong hôm nay hoặc ít cũng 1 chương cho đủ 2 chương nha).

Thiên lúc này chỉ biết thở dài nhìn con quái vật khổng lồ trước mặt, một sinh vật người không gia người quỷ không gia quỷ, nếu phải hình dung thì giống như thần đèn trong truyền thuyết vậy chỉ có điều kích thước của nó quá kinh khủng.

Sinh vật này không có chân, nửa thân dưới của nó là một khoảng vũ trụ mệnh mông mù mịt đầy tăm tối, nửa thân trên lại không khác gì con người bình thường, cơ bắp trên người nó to lớn không khác gì những ngọn núi khổng lồ cả, chỉ cần nhìn từng múi cơ bắp thậm chí gây cho người ta cảm giác có thể sinh sống trên đó cũng được.

Toàn thân sinh vật thần bí màu tím ngắt, khuôn mặt thon dài, ánh mắt lóe lên từng tia sáng vàng rực, đặc biệt nó không hề có miệng cũng chẳng có mũi có tai, ngoại trừ đôi mắt ra thì không còn gì cả.

Thiên nhận ra sinh vật này, đối với Thiên mà nói thứ này thực sự cực kỳ phiền phức cũng cực kỳ nguy hiểm, Viễn Cổ Chân Thần 25 Trùng Thiên không phải là thứ để đùa, loại quái vật thời viễn cổ này căn bản chính là siêu cấp mối đe dọa với Thiên lúc này.

Con quái vật này được gọi là Vũ Trụ, chỉ riêng cái tên của nó thôi cũng đã đủ cho người khác cảm giác hoảng sợ, càng đáng sợ hơn nữa khi chỉ cần nhắc đến tên nó sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt, trước sức mạnh nghiệp hỏa căn bản không phải là Cực Đạo Chân Thần thì không thể chống lại, muốn có thể hô tên con quái vật này cũng tuyệt đối phải là nhân vật có máu mặt.

Thiên về một mặt nào đó cũng thực sự e ngại Vũ Trụ, Thiên chính là cần rất nhiều thần cách, thần cách càng mạnh càng tốt bởi khi sở hữu càng nhiều thần cách thì khí tức của Thiên càng dễ dàng ẩn dấu trong thế giới này, càng khó bị những sinh vật kiểu này phát hiện ra chỉ tiếc hôm nay hắn không gặp may mắn mà thôi.

Đáng ngạc nhiên Vũ Trụ không tấn công, thân hình của nó đột nhiên thu nhỏ lại chỉ bằng với Thiên, ánh mắt khẽ xuất hiện một tia linh động, rõ ràng Vũ Trụ không có miệng nhưng âm thanh lại từ bên trong cơ thể nó phát ra, quỷ dị vô cùng.

“Khặc khặc không ngờ lại có khách nhân từ thế giới khác đi đến lãnh thổ của ta, việc này đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy nha”.

Thiên mỉm cười đưa hai tay ra trước ngực bày tỏ hữu hảo :”Đâu có gì chỉ là làm ăn kinh doanh thôi, tiền kiếm được còn không đủ nuôi mẹ già tuổi cao sức yếu, ta đúng là số khổ mà. Không biết vị đại nhân này có thể cho ta rời khỏi đây được không, chúng ta chính là nước sông không phạm nước giếng”.

Thiên vừa dứt lời không ngờ một bàn tay khổng lồ cách không đánh đến, sức mạnh một đòn này thậm chí không thể diễn tả bằng lời, chỉ một đòn Thiên bị đập bay đi như một con ruồi nhỏ bé vậy, thân hình hắn vỡ vụn thành muôn mảnh.

Giữa không gian mênh mông vô tận tối đen như mực, một đoàn huyết vụ không ngờ lại bắt đầu tập trung lại, từ trong đám huyết vụ thân hình Thiên một lần nữa mạnh mẽ ổn định như cũ, ánh mắt đăm chiêu nhìn Vũ Trụ, quả thực Thiên lúc này không muốn đánh.

Nếu đánh Thiên tất nhiên không sợ, hắn từ khi tu luyện trời không sợ đất không sợ chỉ sợ thiên hạ không loạn, nếu chỉ có một mình Vũ Trụ thậm chí Thiên không ngại lấy đầu nó xách về làm chiến lợi phẩm, một viên thần cách 25 trùng thiên thì đến cả Thiên cũng thèm chảy nước miếng chỉ có điều tại Nguyên Tố Thế Giới đương nhiên không chỉ có một vị Viễn Cổ Chân Thần 25 trùng thiên.

Khóe miệng Thiên khẽ cong lên, bàn tay nhẹ nhàng nắm lại :”Vị huynh đệ này, ta và ngươi đều hiểu chúng ta đánh nhau cũng không có lợi ích gì đúng không, ngươi thực sự không thể để cho ta đi ?”.

Đáp lại lời nói của Thiên vẫn là sự im lặng của Vũ Trụ sau đó không có bất kỳ dấu hiệu nào cánh tay màu tím khổng lồ của nó một lần nữa đánh xuống, một đòn toàn lực không khác gì lúc nãy.

Thiên ánh mắt nhíu chặt lại, hắn không nhịn được văng tục một câu :”Chết tiệt, xui tận mạng”.

Bàn tay của Thiên đưa lên, so với sự khổng lồ của cánh tay đối phương thì cả cơ thể Thiên cũng không là gì chứ đứng nói là cánh tay chỉ có điều trên cánh tay nhỏ bé đó lại xuất hiện một luồng không gian lực lượng kinh khủng vô cùng :”Không gian song song”.

Thiên cùng Vũ Trụ lúc này căn bản bị đặt trong hai không gian khác nhau, đòn tấn công không thể chạm nổi vào người Thiên, đương nhiên chỉ bằng một chiêu thức không gian lực đơn giản còn lâu mới có tư cách đánh với Vũ Trụ.

Thiên không phải là người của trái đất nới Vô Song từng sinh sống, Thiên cũng không phải là người của Onepiece thế giới lại càng không liên quan gì đến đấu phá đại lục, Thiên xuất thân từ một vị diện cao hơn nhiều, Đại Thiên Thế Giới .

(Không liên quan gì đến đại chúa tể đâu nhé, mình chỉ lấy tên thế giới thôi. Bạn nào đã từng đọc qua vài chương phần 3 của Seri này chắc cũng biết rồi).

Đại Thiên Thế Giới rất mạnh cường giả lớp lớp tuy nhiên Đại Thiên Thế Giới cũng chỉ có thể coi là cùng đẳng cấp với Nguyên Tố Thế Giới mà thôi. Về tổng thể cường giả của Đại Thiên Thế Giới đông gấp 10 lần Nguyên Tố Thế Giới chỉ có điều Nguyên Tố Thế Giới có những tồn tại cấm kỵ, những Viễn Cổ Chân Thần, chỉ cần bằng bọn họ cũng đủ sức đưa Nguyên Tố Thế Giới trở thành một trong những vị diện mạnh nhất.

Lại nói về cuộc chiến của Thiên cùng Vũ Trụ, cánh tay khổng lồ của hắn kề sát người Thiên những rõ ràng không tiến thêm được một tấc, khuôn mặt của Vũ Trụ cực kỳ bỉnh thản, từng tia ánh sáng vàng rực trên mắt vẫn chớp động liên hồi chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Trên cánh tay khổng lồ của nó không ngờ lại xuất hiện một lỗ thủng, một hắc động đen ngòm hay còn được biết tới với cái tên hố đen. Lực lượng thôn phệ kinh khủng từ hố đen xuất hiện, không gian ngăn cách của Thiên tạo ra cứ như một tấm gương mỏng bị nghiền nát, từng mảnh vụn không gian bị hút vào trong lỗ đen bất tận.

Bàn tay khổng lồ đó không còn bị ngăn cản, lực lượng hố đen tác động trực tiếp vào người Thiên một lần nữa làm cơ thể Thiên chia năm xẻ bảy, Thiên một lần nữa bị Vũ Trụ phân thây nuốt chọn vẹn vào trong hố đen tăm tối.

“Thời gian lực lương, đảo ngược thời gian”. Giọng nói thản nhiên của Thiên vang lên ngay trước khi thân thể hoàn toàn biến mất, thời gian lúc này bị mạnh mẽ đảo ngược, thời gian phép tắc chính là bị Thiên sinh sinh bẻ gãy, cơ thể Thiên một lần nữa xuât hiện trước mặt Vũ Trụ, không có nổi một vết thương.

Tượng đất cũng phải có ba phần tức giận huống hồ là Thiên một kẻ chẳng mấy hiền lành gì, danh hiệu của hắn là Nghịch Thiên Tà Đế đủ để hiểu Thiên không phải là loại người thích bị bắt nạt, ánh mắt hắn dần dần chuyên thành màu đen tăm tối, Thiên nhìn Vũ Trụ đầy lạnh lùng :”Một là cho ta rời khỏi đây hai là ta cắt đầu người làm bô vệ sinh đấy”.

Vũ Trụ thân hình lập tức hóa thành khổng lồ, nó không đáp lại lời của Thiên mà dùng hành động chứng minh. Không gian cả Thiên và Vũ Trụ đang đứng có thể coi là một lĩnh vực, một lĩnh vực do chính Vũ Trụ tạo ra. Xung quanh là môi trường không trọng lực, không có không khí và cũng chẳng có sự sống. Bên cạnh hai người có vô số ngôi sao bay lượn cũng như vô số hành tinh xuất hiện, đây chính là địa bàn của Vũ Trụ, ở sân nhà của nó còn lâu nó mới sợ ai.

Bàn tay khổng lồ đưa sang ngang nắm lấy một hành tinh, Vũ Trụ ném thẳng về phía Thiên như ném một quả bóng tenis vậy, đáng sợ vô cùng.

Thiên nhìn thấy hành động của đối thủ lập tức cử động, một bước bước ra như đứng ngoài thiên địa phép tắc, hai tay đặt ra trước ánh mắt khẽ nhíu lại :”Không gian phá toái”.

Trước mặt Thiên lập tức vô số vết nứt không gian được hình thành, sau đó đại hành tinh đang bay tới cũng bị ngăn chặn lại, trên bề mặt của nó vô số vết nứt xuất hiện rồi lập tức nổ tung trong không gian vô cùng vô tận này.

Vũ Trụ vẫn không dừng lại, thay vì ném một hành tinh nó ném hai viên, ba viên rồi mười viên hành tinh một lúc, áp lực kinh khủng khiếp lao thẳng về phía Thiên.

Đừng coi thường một chiêu tưởng như hết sức bình thường này của Vũ Trụ bởi sức công phá của một hành tinh trực tiếp có thể miểu sát vố số vị thần 18 trùng thiên.

Thiên lần này cũng không bình thản được nữa, bàn tay hắn đấm mạnh vào không gian bên cạnh lập tức không gian vỡ vụn ra để lộ một lỗ thủng khổng lồ, Thiên chính là xây dựng một tiểu thế giới bên cạnh mình, một nơi để hắn chuyên cất đồ mà thôi.

Bàn tay Thiên khẽ tìm kiếm cái gì đó trong khe nứt không gian để rồi ngay trước khi những hành tinh lao tới một tia kiếm khí khủng khiếp xuất hiện, một vết căt không gian mạnh không thể tưởng tượng trức tiếp cắt nát vô số hành tinh thậm chí chém ra một rãnh trời, chém ra một vạch sáng trong không gian tối đen như mực này.

Thiên thừa biết hắn đang ở đâu, hắn chính là ở trong lĩnh vực của Vũ Trụ tạo ra chỉ có điều lĩnh vực này thực sự không hề tầm thường ít nhất bằng một kiếm Thiên không thể chém nát được nó.

Thanh kiếm trong tay Thiên là một thanh kiếm Nhật không có gì bắt mắt thậm chí nó còn cho người khác cảm giác cũ kỹ cổ xưa, thanh kiếm hoàn toan hoen rỉ, thực sự không khác gì một đống sắt vụn cả.

Ở trong tay Thiên thanh kiếm bắt đầu rung lên nhè nhẹ, nó đang vui mùng khi được chủ nhân triệu hoán, đã rất lâu rất lâu rồi Thiên không dùng đến kiếm và cũng rất lâu rất lâu rồi thanh tà kiếm của hắn không được nhuốm máu.

Thanh tà kiếm trong tay Thiên bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ rực, toàn bộ thân kiếm như được hồi sinh, mạnh mẽ sáng loáng và sắc lạnh, thanh kiếm tỏa ra một luồng tà khí kinh thiên động địa đồng thời ẩn ẩn bên trong luồng tà khí đó còn là sát khí, sát khí làm cả Vũ Trụ cũng phải khựng lại.

Thiên nhẹ nhàng đút thanh yêu kiếm của mình vào bao, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt hắn vẫn là một màu đen huyền bí, Thiên lúc này chính là muốn giải quyết nhanh Vũ Trụ, hắn phải rời khỏi nơi chết tiệt này trước khi có một Viễn Cổ Chân Thần 25 Trùng Thiên nữa xuất hiện.

Khí thế trên người Thiên càng ngày càng mạnh, khí thế làm cho cả Vũ Trụ đang ở trong lĩnh vực của mình cũng thấy ngộp thở chỉ có điều Vũ Trụ còn lâu mới e ngại Thiên.

Thân hình nó lập tức lớn hơn nữa, sự to lớn của nó gần như vô hạn vậy để rồi toàn bộ cơ thể nó hoàn với lĩnh vực xung quanh, Thiên thậm chsi còn không nhìn nổi phần thân dưới của Vũ Trụ đâu, trước mặt hắn chỉ là đầu cùng hai cánh tay mà thôi.

Vũ Trụ gầm lên một tiếng, ánh mắt vàng rực của nó ngày một sáng hơn, lần này Vũ Trụ không lựa chọn ném một hành tinh nữa, trong tay nó xuất hiện cả dải ngân hà tập hợp vô số hành tinh, nụ cười của Vũ Trụ càng ngày càng lớn, dải ngân hà trong tay Vũ Trụ bị nhào nặn như một dải lụa mềm hoàn toàn không có chút khó khăn nào, Vũ Trụ nắm lấy cả dải ngân hà sau đó mạnh mẽ đánh xuống, hắn muốn đập nát Thiên.

Ánh mắt đen của Thiên cũng bắt đầu xuất hiện từng tia máu màu đỏ, mái tóc vàng không gió tung bay, hắn không hoa mỹ như Vũ Trụ, đối mặt với cả một dải ngân hà Thiên cũng chỉ chém ra một kiếm, một kiếm bình thản cực độ.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play