Hôm nay tụ hội ở đây ngoại trừ Chu Ngọc ra còn có mấy quan lại đến từ kinh thành Kiến Khang và những con cháu thế tộc thường hay giao hảo với Chu Ngọc. Mà những tiểu cô xuất hiện trong trường hợp này đương nhiên là ái nữ của một vài gia tộc thực lực không mạnh hoặc thân phận không cao, đến chỉ để mong sau này có cơ hội trở thành thiếp của một vị đại nhân nào đó.
Thế nên, Chu Ngọc vừa nói ra lời kia đã khiến cho không khí trở nên yên lặng như tờ. Trong nháy mắt, những tiểu cô đang vây quanh hắn đều mang vẻ mặt phức tạp mà tản đi. Chu Ngọc đi đến bên cạnh Cơ Tự, sau đó ánh mắt tuy hướng về phía thuyền hoa, miệng vẫn mỉm cười, nhưng lời nói ra lại không hề khách sáo: “Khanh khanh, ta lại giúp nàng một việc lớn rồi.”
Nghe thấy lời nói của Chu Ngọc, Cơ Tự khẽ giật mình, lập tức hiểu ra mưu tính của mình đều bị Chu Ngọc nắm rõ trong lòng bàn tay. Nàng bất giác chau mày, nghĩ ngợi: Người này quá thông minh, thật sự không phải là người đáng để nàng đem lòng yêu thích.
Trong lúc nàng nghĩ thầm, giọng nói của Chu Ngọc lại ôn hòa vang lên: “Thật ra thì ta đã giúp A Tự rất nhiều việc. Thời gian trước ta còn giúp nàng trừng trị mấy kẻ Trang gia, nghĩ là không quan trọng nên mới không nói cho nàng biết.”
Hắn không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Cơ Tự liền bốc hỏa. Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nói: “Tai họa đó là do Chu lang tự chuốc về. A Tự vốn tưởng rằng Chu lang ít ra cũng phải có chút áy náy, hiện tại mới biết hóa ra Chu lang lại thật sự đắc ý như thế!”
Chu Ngọc khẽ cười, hắn vẫn không nhìn nàng, đôi mắt đào hoa tiếp tục liếc mắt đưa tình khắp nơi: “Hóa ra A Tự vẫn luôn trách ta à? Ôi, thật ra thì A Tự cứ khéo lo thôi, cho dù nàng không đi cầu cứu, ngày nào ta còn ở huyện Kinh, mấy đám người vô năng ở Kinh Châu kia cũng sẽ không dám đi làm khó nàng. Dù ta rời đi chăng nữa, bọn họ đã biết nàng là vị hôn thê của ta, cũng sẽ không dám gây chuyện với nàng đâu.”
Hóa ra người này còn biết cả chuyện nàng đến nhờ Tạ Lang cứu giúp ư? Hàng mày Cơ Tự nhíu chặt.
Hắn nhích lại gần nàng thêm một bước, ống tay áo hai người chạm vào nhau, giọng Chu Ngọc lại dịu dàng vang lên: “Khanh khanh, ta chỉ muốn cưới nàng thôi mà. Tâm ý khẩn thiết này lẽ nào có sai lầm gì sao?” Nói lời cuối, trong giọng điệu hắn còn mang theo vài phần ấm ức.
Cơ Tự suýt nữa nổ tung vì tức giận. Cái tên lang quân ngả ngớn, tự cho mình là đúng này thật thối tha! Hứ!
Cơ Tự giận đến cực điểm, khuôn mặt non nớt đỏ gay cả lên. Tuy nàng còn nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể thấy được vẻ đẹp vô song khi lớn lên sau này. Chu Ngọc liếc sang, không hề kiêng dè mà nhìn xoáy vào nàng, đôi mắt nheo lại, nét cười càng lúc càng đậm.
Đúng lúc này một quan viên trên thuyền hoa cất lời, gọi Chu Ngọc đến xem tranh. Cơ Tự đang đứng đối mặt với Chu Ngọc bỗng nhác thấy một người. Đó là một ca nhi trang điểm tỉ mỉ, cười duyên dáng, đi đến từ phía sau Chu Ngọc. Cơ Tự cảm thấy nàng ta có điểm khá kỳ quái.
Biểu cảm biến hóa của Cơ Tự cũng khiến Chu Ngọc chú ý, hắn nhanh chóng quay đầu lại.
Có lẽ vẻ mặt của Cơ Tự đã khiến cô nương kia cảnh giác, hành động của Chu Ngọc lúc này lại càng làm cho nàng ta bất an hơn. Ca nhi vừa tiến đến phía sau lưng Chu Ngọc bỗng thét lên, đồng thời rút ra một thanh đoản kiếm, đâm về phía Chu Ngọc.
Khi ấy mọi người đang vui vẻ, nào có ai ngờ sẽ có thích khách xuất hiện!
Cơ Tự lập tức đẩy Chu Ngọc sang một bên, bản thân chắn ngay trước mặt hắn.
Chu Ngọc lập tức gào lên: “Người đâu, mau đến đây!”
Bởi vì Cơ Tự kịp thời cảnh giác, nữ thích khách kia đã sớm bị bại lộ, một hộ vệ kịp bay đến đá bay ả đi, té ngã xuống đất. Mấy hộ vệ khác cũng đồng loạt lao đến, ghì chặt ả xuống. Chu Ngọc giận dữ, sải bước đi đến, giẫm lên mặt nữ thích khách, nghiến răng quát lên: “Nói, ai phái ngươi đến đây?”
Nữ thích khác cười lạnh, vừa định cất lời thì đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng ồn ào, chỉ nghe thấy mấy tiếng đồng thanh hô lên: “Cẩu tặc, nộp mạng đi!”
Giữa đám người trên bến tàu đột ngột xuất hiện tới mười mấy tên cường tráng, họ rút kiếm trong tay áo ra, phóng về hướng Chu Ngọc và mấy chiếc thuyền hoa. Biến cố bất ngờ xảy ra này khiến mọi người trở tay không kịp.
Thấy đám thích khách lao đến, người trên thuyền và bến tàu rối loạn cả lên. Mấy kẻ con cháu thế gia kia thì hét ầm ĩ, núp phía sau mấy hộ vệ của đám quan viên, thậm chí có vài tiểu cô ôm luôn lấy cánh tay của mấy quan viên cao lớn, có chết cũng không chịu buông ra.
Thời buổi này vốn khinh võ trọng văn, đám sĩ tộc thường coi vóc dáng mảnh mai là đẹp. Thế là khi đám thích khách chém ngang eo người ta, khiến máu văng tung tóe, hai thiếu nữ vừa nhìn thấy máu đã thét lên ngất xỉu.
Quang cảnh lúc này hoàn toàn hỗn loạn.
Dù Cơ Tự là người trấn định nhất lúc này cũng bị đám người kia chen chúc, gào thét, nhắm mắt chạy bừa va phải làm cho loạng choạng. Thân thể vốn bé nhỏ của nàng trong tình cảnh loạn lạc thế này không tài nào tự vệ được. Thấy những thích khách kia càng lúc càng đến gần, Cơ Tự lùi lại từng bước. Ngay khi nàng lui đến được một góc mà nàng tự cho rằng đã an toàn thì đột ngột bên phải vang lên mấy tiếng thét, rồi một người nhào về phía Cơ Tự. Chỉ nghe thấy “ùm” một tiếng, nàng đã rơi thẳng xuống nước.
Lúc này đang vào tiết lạnh giá, tuy mặt trời trên cao vẫn chiếu sáng rực rỡ nhưng dòng nước vẫn giá buốt như băng. Cơ Tự bị nước tràn vào miệng đột ngột cũng trở nên hoảng loạn. Trong lúc bối rối, nàng liều mạng vùng vẫy tay chân, hoang mang hô lên: “Cứu mạng! Cứu mạng!”
Chu Ngọc nghe thấy tiếng kêu của nàng trước tiên, hắn lập tức quay đầu lại. Thấy Cơ Tự bị rơi xuống nước, hắn liền biến sắc, nhanh chóng sải bước tới, cởi ngoại bào ném đi, nhảy ngay xuống.
Lúc Chu Ngọc đang bơi về phía Cơ Tự, bỗng phía bên cạnh cách hắn không xa truyền đến tiếng gọi khàn khàn quen thuộc của một ông lão: “Chu Thập Tam, cứu, cứu ta.”
Chu Ngọc quay đầu, thấy một quan viên cả người đều đã chìm dưới nước, chỉ còn nửa cánh tay đang vươn lên bấu víu vào cạnh thuyền hoa. Quan viên này là đại thần chủ sự trong vụ án huyện Chương Thủy, cũng là huynh đệ của Thái hậu, chính là quốc cữu của hoàng đế.
Giờ phút này cánh tay cố nắm lấy cạnh thuyền hoa của quốc cữu đang từ từ trượt xuống từng chút, từng chút. Chu Ngọc đang do dự thì nghe thấy “bõm” một tiếng, quốc cữu gia đã rơi hẳn xuống nước. Thân thể của ông ta nặng nề, thể lực thì yếu kém, mới vừa rơi xuống nước, trên đỉnh đầu đã nổi đầy bong bóng.
Chu Ngọc nhanh chóng quay đầu thoáng nhìn qua Cơ Tự đang quơ tay loạn xạ kêu cứu, lại quay đầu nhìn về phía quốc cữu. Dần dần, đôi mắt hắn đỏ lên. Rốt cuộc, Chu Ngọc hít sâu vào, đạp nước bơi về phía quốc cữu, đưa tay kéo ông ta lên.
Trong lúc Chu Ngọc kéo theo quốc cữu gia, bơi từng chút lên bờ, Cơ Tự cảm thấy mình càng lúc càng chìm xuống, thân thể càng lúc càng nặng. Tầm mắt nàng bắt đầu mờ dần, nước xâm nhập vào phổi khiến nàng không thở nổi. Nhưng nàng vẫn cố gắng mở to mắt, nhìn rõ bóng dáng Chu Ngọc đang kéo người khác càng lúc càng xa.
Lúc này nàng không biết nên cảm thấy buồn cười, hay là nên đau khổ khi đã đứng kề bên bờ vực cái chết. Nhưng trước khi thật sự chết ngạt, trái lại Cơ Tự thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Đúng lúc ấy, bên tai nàng bỗng vang lên một giọng nói: “Hít vào bằng miệng, người nghiêng về phía trước, tay bơi chân đạp. Đúng, chính là vậy, đầu vươn lên cao, nhanh chóng hít không khí vào, thân thể nghiêng về phía trước. Đúng, là vậy đấy.”
Trong lúc nàng chìm xuống, giọng nói Cơ Đạo khi đã trưởng thành càng lúc càng vang rõ ngay bên tai, rồi từ từ tràn ngập cả đầu óc nàng. Xưa nay rơi xuống nước tối kỵ nhất là hoảng loạn, Cơ Tự cứ như thế lấy lại lý trí.
Cơ thể Cơ Tự nổi dần lên từng chút, từng chút, nàng gắng đạp hai chân, làm nước văng tung tóe. Nàng loáng thoáng nghe thấy trên bờ có tiếng ai đó nhảy xuống nước, đoán là bọn hộ vệ đến giải cứu. Không biết trải qua bao lâu, Cơ Tự cảm nhận có một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy mình, sau đó cả người nàng được lôi về phía bờ. Khi Cơ Tự được nâng lên bờ, trong lúc gần hấp hối gắng mở mí mắt, nàng thấy được chính là bóng dáng Lê thúc nhà mình. Hóa ra cứu nàng cuối cùng cũng chỉ có người của nàng.
Không biết tại sao Cơ Tự lại thấy buồn cười, nàng nhếch môi, sau đó hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Cơ Tự tỉnh lại trong cơn ho sặc sụa. Vừa thấy nàng mở mắt, đám người Nguyệt Hồng và Lê thúc liền nhào đến, vui mừng phát khóc nhìn nàng. Lê thúc nghẹn ngào: “Nữ lang, người tỉnh rồi à? Thật là tổ tông phù hộ mà.”
Nguyệt Hồng bên cạnh mừng rỡ chạy đi, gọi với ra ngoài: “Lang quân Chu Ngọc, nữ lang nhà ta tỉnh rồi.”
“Lang quân Chu Ngọc ư?” Cơ Tự lẩm bẩm.
Trả lời nàng là Nguyệt Hồng đang chạy lại, giọng nói giòn giã: “Đúng, đúng vậy ạ. Nữ lang, người không biết đâu, Ngọc lang Chu thị đã trông nom ở đây suốt một ngày rồi. Lần này có rất nhiều người bị thương và rơi xuống nước, trong đó có cả đại quan ở Kiến Khang. Các đại phu ở Kinh Châu đã bị họ mời hết, nhờ Chu Ngọc lang quân nổi giận đưa lệnh bài của mình ra, mới cưỡng ép mời được một đại phu tới khám bệnh cho nữ lang. Nếu không nữ lang không thể tỉnh lại nhanh thế đâu.” Nàng ta nói xong liền liếc thấy bóng dáng đang đứng ở cửa, lập tức vội vàng đứng thẳng dậy, cao hứng gọi, “Lang quân Chu Ngọc, người vào rồi à?” Sau đó quay lại nói với Cơ Tự, “Nữ lang, lang quân Chu Ngọc vào thăm người kìa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT