Rạng sáng đã gần kề, Cơ Tự vẫn miệt mài chuẩn bị mọi thứ. Ngọc bội Tạ Lang cho nàng bất luận thế nào cũng phải mang theo. Còn bức hoạ sơn thủy không thể hiểu rõ ý nghĩa kia, Cơ Tự đắn đo một lúc rồi vẫn quyết định mang theo bên mình.
Tiếp theo là việc cải trang. Để thuận tiện hành tẩu bên ngoài, Cơ Tự buộc phải giả trang thành nam tử. Nàng chuẩn bị một vài bộ trang phục nam nhân đơn giản.
Về nhân thủ, Cơ Tự không thể mang theo nhiều người. Nàng chỉ có vài người hầu thân cận, không thể so sánh với đội ngũ hùng hậu của Tạ Quảng.
Khi Cơ Tự hoàn tất mọi việc, trời cũng đã sáng rõ. Tuy nhiên, Tạ Quảng vẫn chưa xuất hiện.
Cơ Tự nhíu mày, lo âu hiện rõ trên khuôn mặt.
Sau một hồi chờ đợi mỏi mòn, thái dương đã nhô lên từ đường chân trời. Cơ Tự ra lệnh cho mọi người chất đồ lên xe và nói: "Đi bến tàu."
Bến tàu không xa, chỉ mất khoảng nửa canh giờ là đến nơi. Lúc này, thái dương mới bắt đầu mọc lên từ phía đông.
Buổi sáng sớm ở Kiến Khang luôn mang vẻ an nhàn. Trong thời đại tự cung tự cấp, thương nghiệp chưa phát triển, bến tàu cũng không sầm uất. Hơn nữa, thói quen hàng đêm sênh ca của người Kiến Khang không thích thức dậy sớm. Cho nên, bến tàu lúc này chỉ lác đác mười mấy người qua lại cùng với vài chiếc thuyền neo đậu.
Đoàn xe của Cơ Tự tuy không nhiều nhưng cũng có sáu bảy chiếc. Nhìn quanh bến tàu, không thấy bóng dáng của bất kỳ bộ khúc nào thuộc Tạ thị, Cơ Tự không khỏi cau mày, sắc mặt trở nên khó coi.
Lúc này, Tần Tiểu Thảo buồn bực ở phía sau nói: "Chính là, tối hôm qua Tạ Quảng lang quân rõ ràng đã đến đây, không phải mơ."
Đúng vậy, tối hôm qua Tạ Quảng xuất hiện không phải mơ, nhưng chuyện gì đang xảy ra trước mắt?
Cơ Tự nhấp môi, khó hiểu xen lẫn bất an đứng trên bến tàu. Khi đó có một chiếc xe lừa từ xa đi đến, một người hầu bước xuống nói với Cơ Tự: "Cơ tiểu cô, phu nhân nhà ta muốn gặp ngươi."
Cơ Tự nhận ra người hầu này, hắn là quản sự được Tạ Vương thị tín nhiệm.
Nhìn thấy rốt cuộc có người Tạ gia xuất hiện, Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm. Nàng đi theo quản sự đến bên xe lừa.
Bước vào xe lừa, Cơ Tự nhìn thấy Tạ Vương thị đang ngồi ngay ngắn bên trong. Nàng ta nhìn Cơ thị, hơi hơi gật đầu, sau đó mang theo vài phần kiêu căng cùng không kiên nhẫn mà nói: "Cơ thị, chuyện của Thập Bát Lang không cần ngươi xen vào. Ngươi hãy trở về đi, tiếp tục cuộc sống qua ngày trong trang viên của ngươi đi."
Cơ Tự nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ta không hiểu ý ngươi là gì!" Nàng đảo mắt hỏi: "Tạ Quảng đâu? Ta muốn gặp Tạ Quảng."
Tạ Vương thị trả lời: "Tạ Quảng bọn họ đã lên thuyền rời đi từ sáng sớm."
Quả nhiên là vậy!
Mặt Cơ Tự trầm xuống, giọng trầm hỏi: "Tại sao họ không đợi ta?"
Tạ Vương thị vừa tức giận vừa buồn cười, nói: "Không ngờ Cơ tiểu cô lại muốn nổi trội như vậy. Thật coi mình là nhân vật quan trọng." Nói đến đây, nàng ta lại nói: "Cơ tiểu cô, lần trước ở Dương Châu, ngươi có thể giải nguy cho Thập Bát Lang, kỳ thật là công lao của Thôi Huyền, đúng không?"
Tạ Vương thị tiếp tục nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có công lao trong việc đó. Rốt cuộc Thập Bát lang gặp chuyện lớn như vậy, mà ngươi vẫn luôn vì đệ ấy bôn tẩu, không hề từ bỏ. Trần Quận Tạ thị đều vô cùng cảm kích ngươi về điểm này. Nhưng mà!" Giọng nàng ta bỗng cao lên, mang theo vài phần khinh thường, tiếp tục nói: "Dựa vào chút ơn cứu mạng đó, ngươi uy hiếp Thập Bát Lang, bức đệ ấy trước mặt thiên hạ thề không cưới vợ nạp thiếp. Cơ thị, lòng dạ ngươi quá sâu, thật khiến người ta chán ghét!"
Nghe vậy, Cơ Tự không nhịn được bật cười ra tiếng, hướng về phía Tạ Vương thị rất chân thành nói: "Phu nhân quả thực có trí tưởng tượng phong phú!"
Lời nói đầy châm biếm của Cơ Tự khiến Tạ Vương thị càng thêm tức giận.
Hít sâu một hơi, cố gắng nén cơn giận, Tạ Vương thị lạnh lùng nói: "Tóm lại, Thập Bát Lang hiện đang ở Quảng Lăng quận, Từ Châu. Nơi đó không còn lo lắng về Lưu Nghĩa Khang. Việc quan trọng nhất hiện tại là Thập Bát Lang thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ và trở về an toàn. Ngươi không cần đi thêm phiền!"
Nói xong, Tạ Vương thị cao giọng quát: "Chúng ta đi!" Dứt lời, xe lừa của nàng ta chuyển hướng, chở Tạ Vương thị rời đi xa xa.
Nhìn theo bóng dáng Tạ Vương thị, Cơ Tự lạnh lùng nói: "Đi tìm thuyền!"
"Tuân lệnh!"
Sau khi đám người Tôn Phù vội vã rời đi, Cơ Tự vẫn đứng trên bến tàu. Khi nghe lại cụm từ "Từ Châu Quảng Lăng quận", lòng Cơ Tự lại bất an, giữa hai đầu lông mày nhíu chặt.
Mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm về phía trước một hồi, bỗng nhiên Cơ Tự nhớ ra, Từ Châu Quảng Lăng quận tháng chín năm nay sẽ xảy ra một đại tai họa! Tai họa đó, cuối cùng dẫn đến việc hơn trăm thế gia đại tộc ở Quảng Lăng quận tập thể đầu sông tự sát, gây chấn động toàn bộ thiên hạ!
Chỉ là, cụ thể là tai họa gì, nàng lại không sao nhớ ra.
Ngay lúc Cơ Tự đang suy nghĩ miên man về tai họa đó, tiếng bước chân vang lên, Tôn Phù dắt theo đám người vội vã chạy tới, hướng về Cơ Tự nói: "Tiểu cô, những chiếc thuyền đó đều đã có chủ, họ không chịu cho chúng ta sử dụng." Ngay sau đó, Tần Tiểu Mộc và Quý Nguyên cũng chạy tới, Quý Nguyên trầm giọng nói: "Tiểu cô, chỉ sợ là Trần Quận Tạ thị đã dặn dò, chúng ta không thể thuê được một chiếc thuyền nào!"
Nghe vậy, Cơ Tự ra lệnh: "Các ngươi ở lại đây. Tôn Phù, ngươi đưa ta đến Trần Quận Tạ thị một chuyến."
Vừa đến Ngõ Ô Y, Cơ Tự đã nhìn thấy Tạ Tam Lang, trượng phu của Tạ Vương thị.
Tạ Tam Lang tuy thân là huynh trưởng ruột của Tạ Lang, cũng là đích trưởng tử của Trần Quận Tạ thị, nhưng hắn không có tiếng tăm gì trong thiên hạ.
Nhìn thấy xe lừa của Tạ Tam Lang, Cơ Tự vội vàng đi qua. May mắn là các bộ khúc nhận ra Cơ Tự nên không ngăn cản.
Chỉ chốc lát sau, Cơ Tự đã đến bên ngoài xe lừa của Tạ Tam Lang. Nàng nhìn Tạ Tam Lang, nghiêm túc nói: "Có tin tức về Thập Bát Lang, ta muốn đi gặp chàng, nhưng không thuê được thuyền, mong Tam Lang giúp đỡ."
Tạ Tam Lang người này cũng di truyền được tướng mạo tuấn tú của Trần Quận Tạ thị, chỉ là cùng Tạ Lang bất đồng, không có khí chất xuất chúng, cả người còn có vẻ hơi cũ kỹ.
Nghe Cơ Tự nói, Tạ Tam Lang nhàn nhạt lên tiếng: "Ta là người hạ lệnh không cho ngươi đến chỗ Thập Bát đệ!"
Cơ Tự bỗng ngẩng đầu lên, Tạ Tam Lang thả chậm thanh âm nói: "Cơ tiểu cô, hẳn là ngươi biết mình có diện mạo hơn người. Loại sắc đẹp này, ở trời xa đất lạ Bắc Nguỵ, rất dễ dàng trêu chọc ra tai hoạ. Hiện tại Thập Bát đệ đang ở thế tiến thoái lưỡng nan, ta không muốn đệ ấy còn phải phân tâm bảo vệ ngươi."
Lời giải thích này so với Tạ Vương thị hợp lý chút, Cơ Tự nghiêm túc đáp lời: "Tam Lang đã nhầm, ta biết dịch dung thuật, có thể giả thành nam tử để đi lại." Nàng không muốn người Kiến Khang phát hiện ra mình tinh thông dịch dung, dẫn đến nghi ngờ về thân phận Cơ Việt, nên ban đầu dự định sẽ giả trang thành nam tử sau khi lên thuyền.
Giải thích đến đây, Cơ Tự lại nói: "Nếu Tam Lang không tin, ta có thể dịch dung cho Tam Lang xem."
Tạ Tam Lang không hề dao động, mặt không biểu cảm nhìn Cơ Tự nói: "Giả thành nam tử thì sao? Hiện tại những người chúng ta phái đi bên cạnh Thập Bát Lang đã bao gồm đủ loại nhân tài. Ngươi là nữ nhi nhà Cơ thị, vẫn nên ở lại Kiến Khang an toàn chờ Thập Bát Lang trở về đi." Dừng lại một chút, Tạ Tam Lang lại nói: "Cơ thị, đường xá hiểm trở, trước khi đi Thập Bát Lang chỉ quan tâm đến an nguy của ngươi. Cho nên, vì để đệ ấy an tâm, ngươi cũng không cần mạo hiểm."
Nói xong, Tạ Tam Lang quay đầu đi, ra lệnh: "Đi thôi." Ngay sau đó, giọng hắn lại vang lên: "Các ngươi đưa Cơ tiểu cô về." Xe lừa chuyển động, trong nháy mắt đã bỏ lại Cơ Tự phía sau.
Mấy bộ khúc bên người Tạ Tam Lang vây quanh xe lừa của Cơ Tự, hướng về phía đường phố chạy tới.
Vừa đi, một bộ khúc thanh âm ôn hoà nói: "Cơ tiểu cô không cần quá lo lắng, lần này gia tộc phái đi đều là những người xuất chúng, họ nhất định có thể giúp Thập Bát Lang bình an trở về."
Một bộ khúc khác tiếp lời: "Khi Thập Bát Lang rời đi, luôn ghi nhớ an nguy của tiểu cô. Hiện giờ tiểu cô chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, đó là điều tốt nhất để báo đáp Thập Bát Lang."
Còn một bộ khúc khác lại nói: "Tiểu cô rốt cuộc chỉ là một nữ nhi, lại có tư dung như vậy, trên đường đi Bắc Nguỵ không biết có bao nhiêu đạo phỉ yêu quái, tiểu cô đi chỉ làm liên lụy mọi người."
"Đúng vậy, tiểu cô đi chỉ là dư thừa."
Một câu lại một câu khuyên giải an ủi lên tiếng, Cơ Tự vẫn giữ khuôn mặt đạm mạc, không để ý đến bọn họ. Thấy thái độ của nàng, những người này cũng dần dần tỏ ra lạnh nhạt.
Bị những bộ khúc này nhìn chằm chằm, đoàn người Cơ Tự đành phải quay về trang viên.
Vừa về đến nơi, Cơ Tự lập tức phái người ra ngoài nghĩ cách tìm thuyền, đồng thời đi đi lại lại trong thư phòng suy tư.
Đại hoạ xảy ra ở Quảng Lăng quận rốt cuộc là chuyện gì? Nghĩ đến có thể khiến nhiều thế gia đại tộc cùng đường đến mức phải nhảy sông tự sát tập thể, chắc chắn phải là một thảm hoạ kinh hoàng làm con người hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong thư phòng, Cơ Tự vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm ra câu trả lời.
Đoàn người Tôn Phù tuy tìm được Trần Thái Trọng, Viên Tam Thập Lang và những người khác, nhưng họ đều trả lời giống Tạ Tam Lang. Họ nói họ biết tung tích của Thập Bát Lang và đã phái người đắc lực đến hỗ trợ. Họ còn nói, Cơ Tự đi cũng không thay đổi được gì, chỉ thêm phiền phức, tốt nhất là không nên đi.
Ngay khi Cơ Tự gần như tuyệt vọng, ban đêm, một đoàn người lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở trang viên.
Dẫn đầu đoàn người chính là Tạ Quảng.
Hóa ra, sau khi bị Tạ Tam Lang buộc đi trước bằng thuyền, Tạ Quảng và những bộ khúc bên người Tạ Lang cảm thấy bất an về việc Cơ Tự không thể đồng hành. Vì thế khi thuyền đi được nửa đường bọn họ liền dừng lại. Còn Tạ Quảng quay lại để đón Cơ Tự lên thuyền.
Đoàn người Cơ Tự lại lần nữa đi tới bến tàu.
Vào lúc bình minh mới ló dạng, Tạ Quảng dẫn Cơ Tự đến một góc bến tàu. Nơi đây đã neo đậu mười chiếc thuyền lớn, đủ sức chứa hành lý và nhân thủ của Cơ Tự.
Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, đoàn người Cơ Tự đã đuổi kịp thuyền của bộ khúc Tạ thị. Dưới ánh mắt vui mừng tin tưởng của những bộ khúc dòng chính Tạ Lang, Cơ Tự bước lên thuyền.
Sau khi lên thuyền, Cơ Tự lập tức giả trang thành nam tử. Khác với Cơ Việt, lần này Cơ Tự cố ý trang điểm cho mình đen đi một chút. Trong thời đại lấy trắng nõn làm đẹp, dung nhan của nàng bớt đi ba phần vì màu da sẫm.
Sắp xếp ổn thỏa, Cơ Tự tìm gặp Tạ Quảng và từ miệng hắn biết được, đội ngũ Trần Quận Tạ thị phái đến Từ Châu được chia thành nhiều nhóm. Trên thuyền này đều là bộ khúc cũ của Tạ Lang. Còn những người khác đi như thế nào, hiện tại Tạ Quảng cũng không rõ.
Bởi vì đám người Tạ Quảng là những tay hành tẩu giang hồ già đời, hơn nữa Cơ Tự cũng rất nhanh trí, nên đoàn người đi trong vài tháng đã đến Từ Châu an toàn.
********
Quảng Lăng quận.
Tháng tám trôi qua nhanh chóng, tháng chín đã đến. Quảng Lăng quận so với Giang Nam đã mang theo hơi lạnh se se trong không khí.
Liên tục ba bốn tháng bôn ba khắp nơi, Tạ Lang đã gầy gò đi không ít. Chiếc áo bào trắng trên người chàng theo gió thổi, cuốn cả người chàng như muốn bay theo.
Ngồi đối diện Tạ Lang là một lang quân tuấn mỹ, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn như ngọc không biểu lộ cảm xúc, cả người toát lên vẻ cao lãnh khó tả. Khí chất ấy kết hợp với ngoại hình xuất chúng của hắn, khiến hắn trở nên vô cùng bất phàm.
Lang quân này tên gọi Đàm Chi Duệ, là một trong năm mỹ nam Kiến Khang, hắn vẫn luôn ở Từ Châu làm quan. Khi Tạ Lang gặp chuyện, chính hắn đã bày mưu tính kế, lo liệu mọi việc chu toàn mới khiến Tạ Lang bình an đến nay.
Đàm Chi Duệ mặc dù tính cách cao lãnh, lại là bạn tốt tri giao của Tạ Lang, nhưng khi cùng hắn ở bên nhau lại tương đối nói nhiều. Nhìn thấy Tạ Lang hướng về phương hướng Giang Nam, Đàm Chi Duệ hỏi: "Không yên tâm người nhà của ngươi?"
Tạ Lang cười khẽ, trả lời: "Trần Quận Tạ thị có gì phải lo lắng?" Đảo mắt, chàng khẽ thở dài: "Ta là nhớ nhung phụ nhân của ta."
Đàm Chi Duệ vốn dĩ không quan tâm đến nữ sắc. Nghe vậy, hắn cười lớn: "Không thể tưởng được đại danh đỉnh đỉnh Tạ Thập Bát cũng sẽ mắc bệnh tương tư, quả là chuyện kỳ lạ!"
Trước những lời trào phúng của Đàm Chi Duệ, Tạ Lang không hề bận tâm. Chàng chỉ ngửa đầu uống cạn chung rượu, chậm rãi nói: "Ngươi có điều không rõ. Người như chúng ta, từ nhỏ đến lớn có loại mỹ nhân nào chưa từng gặp qua, có trận phong lưu nào chưa từng tham gia. Nhưng cũng chính vì vậy, đến khi gặp được người khiến ta động tâm, ta lại càng dành nhiều tâm tư hơn so với người bình thường!"
Chàng lại tự giễu nói nhỏ: "Ngươi tin hay không? Để khiến phụ nhân của ta đối với ta khuynh tâm tương phó, vĩnh viễn không thay lòng đổi dạ, mấy năm nay ta đã dùng đến gần hết ba mươi sáu kế."
Ngay khi Tạ Lang dứt lời, Đàm Chi Duệ bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía chàng. Một lát sau, hắn bật cười to, tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp gian phòng, vỗ mạnh tay xuống bàn dài, mãi một lúc sau tiếng cười mới dần dừng lại, Đàm Chi Duệ gân cổ lên kêu lớn: "Đem rượu lên, đem rượu ngon lên! Bổn lang quân nghe được một chuyện đời ly kỳ nhất, hôm nay nhất định phải uống một trận cho thỏa thích!"
Có thể thấy đã nhiều năm Đàm Chi Duệ không cười sảng khoái như vậy. Mới cười được vài tiếng, giọng nói của hắn đã khàn đi, tiếng gào càng khiến thanh âm khàn đến lợi hại.
Chỉ chốc lát sau, rượu ngon đã được mang lên. Đàm Chi Duệ giơ chung rượu hướng về phía Tạ Lang, nói: "Một chung này, kính trời xanh có mắt, Tạ Thập Bát cuối cùng cũng gặp báo ứng!"
Đàm Chi Duệ uống một hơi cạn sạch, lại rót cho mình một chung nữa, hướng về phía Tạ Lang khẽ nâng, nói: "Chung này, kính phong lưu đa tình Tạ Thập Bát, giờ đây lạc đường biết quay lại, toàn tâm toàn ý si mê một người, thực sự là làm chuyện tốt cho các tiểu cô trong thiên hạ. Mời!"
Cười cười, uống uống, Đàm Chi Duệ bỗng dưng rơi lệ. Hắn ngửa đầu uống cạn chung thứ ba, lại nói: "Chung này, kính những kẻ đầu đội lưỡi đao như chúng ta, bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp Diêm Vương cùng uống rượu. Trong cuộc đời hoang đường ngắn ngủi nhàm chán này của chúng ta, có thể gặp được một người vì si mê mà làm những chuyện ngu xuẩn và dùng hết tâm cơ, đó là may mắn gì? Ta sống hơn hai mươi năm, lúc nào cũng cảm thấy thân xác này như cái xác không hồn. Không thể tưởng được Tạ Lang ngươi lại được hạnh phúc, có thể cảm nhận được nỗi nhớ nhung đêm ngày da diết, có thể hưởng thụ niềm vui ái ân triền miên, vì yêu mà sinh ra nỗi ưu phiền, thực là khiến người ta ghen tị!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT