Editor: Mẹ Bầu
Phỏng chừng người bình thường lúc hơn nửa đêm mà nghe được có tiếng người khóc như vậy, sẽ bị dọa đến chết khiếp. Thế nhưng mà Sở Lăng Xuyên không chút do dự. Anh liền nhấc chân lên chạy như điên tới nơi đó. Anh chạy chân thấp chân cao ở trên bờ ruộng, bên tai tiếng khóc dần dần đã rõ ràng hơn. Đó là âm thanh mà anh đã quá quen thuộc… là Tố Tố đang khóc! Cô như thế nào rồi, cô làm sao vậy? Chờ đến khi anh càng tiếp cận vị trí tiếng khóc, thì trước mắt anh cũng đã nhìn thấy một cái bóng đen ngồi dưới đất. Sở Lăng Xuyên vội vàng kêu lên: "Bà xã!"
Sở Lăng Xuyên gọi to một tiếng, @MeBau*
[email protected]@ người cũng vài bước liền chạy tới. Không đợi anh đứng vững bước chân, bóng dáng đang ngồi chồm hổm ở trên mặt đất liền lập tức bổ nhào vào trong lòng anh. Thân thể cô run rẩy giống như một con thỏ bị kinh hãi vậy, cứ thế ôm choàng lấy cổ của anh oa oa khóc lớn!
Sở Lăng Xuyên vươn hai tay ra ôm chặt lấy thiên hạ vào trong lòng, cũng đau lòng an ủi thiên hạ đang nức nở khóc lớn, "Ngoan, nín khóc đi nào, đừng sợ! Đã có anh ở chỗ này rồi, đừng sợ!"
Thân thể Tố Tố đang run rẩy, gắt gao ôm chặt lấy cổ của anh không buông tay. Cô vùi đầu vào trong lòng anh Dieenndkdan/leeequhydonnn không dám ngẩng lên, lại khóc đến lợi hại hơn nữa, phảng phất như muốn tiến vào trong thân thể anh để tìm kiếm sự bảo hộ.
Sở Lăng Xuyên biết Tố Tố đang sợ hãi. Bởi vì vị trí bọn họ đang đứng chính là một nấm mồ, cả một khoảng lớn toàn những nấm mồ cao thấp một mảnh. Trong cảnh tối lửa tắt đèn Tố Tố không nhìn thấy, cũng không biết nơi này có mồ mả, cứ đánh bậy đánh bạ mà xông vào.
Nơi này toàn là mồ mả. Đã hơn nửa đêm, cô một mình ở cái địa phương như thế này không sợ hãi mới là lạ. Thế nhưng Sở Lăng Xuyên thì không sợ những thứ này. Thời điểm anh còn làm lính trinh sát, huấn luyện tân binh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đến nửa đêm bị lớp trưởng phân công tới trong khu mồ mả để sưu tập tin tình báo, đã sớm luyện được sự gan dạ rồi.
Sở Lăng Xuyên muốn cõng Tố Tố trên lưng. Nhưng Tố Tố còn đang khóc, nhanh chóng kêu to: "Em không muốn ở phía sau, không muốn ở phía sau."
Sở Lăng Xuyên vội vàng thay đổi biến cõng thành ôm. Anh ôm ngang người cô lên, sát vào trong ngực, cứ thế đi về phương hướng xe đang dừng. Tố Tố vẫn còn trong tình trạng sợ hãi, chưa trở lại bình thường. Cô vùi đầu ở trong lòng anh, hai cánh tay gắt gao níu chặt lấy quần áo của anh, cúi đầu khóc nức nở.
Rốt cục đã đi đến bên xe. Sở Lăng Xuyên mở cửa xe ra, đặt cô ở trên ghế, rồi sau đó anh cũng lên xe. Anh vừa mới lên xe, đầu cô liền chui vào trong lòng anh, oa oa khóc lớn: "Em rất sợ, em sợ quá, hu hu...."
Sở Lăng Xuyên cũng ôm lấy Tố Tố, đôi môi anh dừng lại ở trên đỉnh đầu của cô: "Được rồi, đừng sợ, đừng sợ! Anh đã ở chỗ này rồi!"
Tố Tố khóc ở trong lòng anh khóc, cảm xúc cũng dần dần bình phục lại. Cô nín khóc, chỉ còn hơi hơi khóc thút thít. Sở Lăng Xuyên nhìn xem cái đầu Tố Tố dụi dụi ở trong lòng anh, thật vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy buồn cười. Thấy cô đã nín khóc, anh không khỏi hỏi cô: "Làm thế nào mà em lại chui vào cái nơi đó như vậy hả?"
"Em... Em nhìn thấy phía trước không xa có nhà của dân. Em nghĩ muốn đến đó để mượn điện thoại của bọn họ. Điện thoại di động của em đã hết điện rồi. Em muốn gọi điện thoại cho anh... Nhưng mà, nhưng mà, nơi đó toàn là mồ mả, hu hu...." Tố Tố nói xong lại sợ hãi một trận, tiếp tục gào khan lên. Bởi vì cô bị kinh sợ quá độ, cho nên khi nói chuyện lời nói câu mở đầu không phù hợp với câu nói phía sau.
Sở Lăng Xuyên nhìn thấy Tố Tố bị sợ hãi thành như vậy, nói đầy sự đau lòng, "Em là đồ ngốc hay sao? Đã đi vào rồi mà lại không biết đi ra à?"
"Anh… anh mới là đồ ngốc ấy..." Tố Tố nghẹn ngào, biện giải cho mình, "Em đi tới đi lui, nhưng thế nào lại vẫn bị đi trở lại đúng chỗ ấy. Em chính là không sao đi ra được, giống như là đang di chuyển ở trong mê hồn trận vậy, không làm thế nào để đi ra được! Sở Lăng Xuyên, em rất sợ hãi, có phải có cái gì đó ở đây, đúng không?" Tố Tố nói xong không nhịn được lại ôm chặt lấy anh, giống như chỉ có làm vậy thì cô mới không thấy sợ hãi.
Quả thật Tố Tố cũng đã nghĩ đến việc chạy ra khỏi nơi này, thế nhưng có làm thế nào cũng không thể ra được. Cuối cùng cô sợ tới mức chân mềm nhũn ra, giày cũng rới mất, đến khóc cũng không dám khóc, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt lại, ôm đầu, ngồi ở nơi đó chìm trong sự sợ hãi. Mãi cho đến khi cô nghe được tiếng của Sở Lăng Xuyên gọi tên mình, Tố Tố mới bật khóc lên, phát tiết toàn bộ sự sợ hãi của mình ra ngoài.
Cũng không phải là cô muốn khóc, chỉ vì cô đã sợ đến nỗi không nói nổi ra thành lời, chỉ có thể dùng tiếng khóc để thông báo cho anh mà thôi. Khi nhìn thấy anh, một khắc kia, cô cảm thấy anh thật sự chính là Đức Chúa cứu thế, cứu khổ cứu nạn!
"Được rồi, không cần phải sợ hãi nữa, không có gì mà phải sợ, đều là tác dụng của tâm lý thôi. Năm nào đó, chồng của em đây còn đã từng nằm ngủ ở trong bãi tha ma nữa kia! Ở đây không phải chỉ là một nấm mồ ư, có đúng không nào? Người thì đã chết, đã bị vùi vào trong đất rồi, sớm đã rữa nát ra rồi, đã biến thành một đống xương trắng, sẽ không thể nào đi lại được, không cử động được, chẳng lẽ lại còn đáng sợ hơn người sống hay sao...."
Tố Tố ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hồng nhìn anh, trong giọng nói còn mang theo tiếng thút thít, nói với anh: "Sở Lăng Xuyên, có phải là anh nói để an ủi người ta hay không... Anh bây giờ đang an ủi em hay là muốn làm cho em sợ hơn một chút, để thỏa mãn của tâm lý thay đổi của anh vậy?"
"Người đặc biệt thì sẽ phải dùng phương pháp đặc biệt để an ủi." Sở Lăng Xuyên nói xong liền giơ tay rút tờ khăn giấy ra, giúp cô lau khuôn mặt do khóc đã sắp trở thành mặt của một con mèo khoang nhỏ rồi, "Nói cho anh nghe một chút đi, thế nào đột nhiên em đến đây, rồi lại đột nhiên bỏ đi như vậy hả?"
Anh lại còn dám lôi chuyện này ra để hỏi nữa sao? Làm cho cô thương tâm còn không bằng làm cho cô tiếp tục sợ hãi chứ? Tố Tố hất tay anh ra, tự bản thân rút khăn giấy ra để lau mặt, "Em cao hứng đấy! Em thích như vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi thôi! Thế nào vậy, anh có ý kiến gì sao?"
Sở Lăng Xuyên buông lỏng Tố Tố ra, lui thân mình lại về phía sau một chút, nâng tay xoa xoa cằm. Đôi con ngươi đen nhìn chằm chằm vào cô: "Không phải là đang có một người phụ nữ nào đó đã miên man suy nghĩ, ghen tị gì đó chứ?"
"Dù sao cũng là một người phụ nữ nào đó mà thôi, không phải là em!" Tố Tố nói xong, đị đi xuống xe, nhưng đã bị Sở Lăng Xuyên túm chặt lại. Vừa rồi bởi vì sợ hãi nên cô còn nằm sấp ở trong lòng anh mà khóc, hiện tại liền trở mặt ngay lập tức rồi, "Kéo em lại làm chi, buông ra!"
Sở Lăng Xuyên không buông ra, ngược lại, anh còn túm cô vào trong lòng, trầm giọng, nặng nề nói nói: "Vợ à, anh đã bị mất mẹ rồi, anh không muốn chỉ vì người khác mà lại tiếp tục bị mất đi em nữa."
Nếu là trước kia, chắc Tố Tố sẽ cảm động đến rối tinh rối mù. Nhưng bây giờ cô liền đáp lại anh một cậu, nói: "A, phỉ phui cái miệng nhé! Chị đây bây giờ không bao giờ còn tin những cái chuyện ma quỷ này của nhà ngươi nữa rồi. Nói cái gì mà tình thâm ý trọng, nói chuyện thì hay lắm, nhưng hành động làm thì lại lạnh bạc. Lời nói của đàn ông mà đáng tin, thì ngang với chuyện heo mẹ leo lên cây. Hiện tại heo mẹ đã có thể leo lên cây một lượt rồi, thế nhưng mà đàn ông thì vẫn không đáng tin cậy!"