Editor: Mẹ Bầu

Cô giãy dụa, anh ngược lại ôm cô lên, bước đi đến bên giường, song song cùng ngã xuống. Thân hình cao lớn cường tráng của anh liền áp sát vào thân mình mềm mại của cô ở dưới thân: "Bảo bối, thời điểm em nói láo rất dễ nói cà lăm."

"Em, em, em mới không nói cà lăm." Tố Tố càng ngày càng nói cà lăm, không muốn nghĩ cũng trở thành suy nghĩ. Cô vừa nói xong bàn tay to của Sở Lăng Xuyên đã đi vội vàng cởi bỏ quần áo của cô. Chỉ hai ba cái anh cũng cởi bỏ quần áo của bản thân, hoàn toàn trấn áp cô dưới thân mình.

Anh hôn như mưa rơi đậu ở trên môi cô, trên mặt cô. Bàn tay to như lửa nóng của anh đã dao động ở trên người cô. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Mà Tố Tố, ở dưới sự tiến công cường thế của anh, đã dần dần bị thất thủ, trầm luân.

Đôi môi của anh từ trước ngực cô di dời đi, dừng lại ở trên cánh môi mềm mại của cô, Hơi thở nóng rực của anh phun ở trên mặt của cô, phảng phất muốn hòa tan cô đi. Bàn tay to của anh cũng từ trên người cô dời xuống cầm lấy tay cô. Khi mười ngón đan xen vào nhau, thì một khắc kia, anh hôn cô giọng nói khàn khàn thì thầm: "Bảo bối, anh muốn đi vào..."

Tiếng nói vừa ngừng, anh liền đẩy hạ thân của mình vào thật sâu chiếm giữ lấy. Giờ khắc này, đẹp như vậy hay như vậy, anh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, mà Tố Tố thì cắn môi, ẩn nhẫn, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cảm giác có vẻ là hơi hơi không thích.

"Bảo bối, bảo bối..." Sở Lăng Xuyên kêu rên, cũng mỗi một tiếng gọi cô, anh lại hôn lên cô một lần nữa, gắt gao ôm lấy cô, giữ lấy cô thật sâu. Hơn hai năm nén nhịn, ở một khắc này liền bùng nổ, càng không thể vãn hồi.

Vô tận nhớ nhung, vô tận thỏa mãn cùng khát vọng, xuyên thấu qua như vậy, trực tiếp dùng phương thức nguyên thủy nhất để truyền đạt, đã lâu không kết hợp, đã lâu không chiếm giữ… Từ mới lạ cùng không thích ứng, đến chậm rãi tìm được những ăn ý đã từng có… Kèm theo mồ hôi đầm đìa, hô hấp dày đặc, cúi đầu nói những lời yêu, anh dẫn dắt cô lần lượt lên đỉnh Vân Phong...

Trời không có sập xuống, Tiểu Bao Tử cũng không hề tỉnh lại, cũng không có điện thoại khẩn cấp! Cuối cùng anh cũng không bị phải bỏ dở nửa chừng, mà là luôn luôn chiến đấu đến tình trạng kiệt sức, thẳng đến lúc khí lực chỉ còn có thể cô ôm vào trong ngực thì anh mới bỏ qua.

Mà Tố Tố sớm đã lại mệt mỏi lại mệt mỏi rồi. Cô tùy ý để cho Sở Lăng Xuyên ôm cô đi tắm rẳ, giúp cô mặc quần áo, ôm cô trở về đến trên giường. Cô nhìn cũng không thèm nhìn, mắt cũng không mở to, kề bên gối đầu mà nằm ngủ đến bất tỉnh nhân sự rồi.

Ngày thứ hôm sau Tiểu Bao Tử tỉnh lại, nhìn thấy mẹ còn đang ngủ. Nhóc xoay người nhìn thấy được ba ba đã tỉnh lại, liền đứng dậy đi tới. Nhóc bò tới trên người Sở Lăng Xuyên đang nằm ở một bên luôn luôn ngóng nhìn hai mẹ con, đang muốn gọi ba ba, thì Sở Lăng Xuyên lại làm một động tác chớ có lên tiếng. Tiểu Bao Tử cũng nâng tay, bưng kín miệng nhỏ, ánh mắt mở tròn thật to nhìn ba ba.

Sở Lăng Xuyên ôm lấy con trai, cầm lấy quần áo đã sớm chuẩn bị sẵn cho con trai nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến trong phòng khách, mặc quần áo cho con trai, lại dẫn cậu nhóc đi rửa mặt.

Đôi mắt của Tiểu Bao Tử chớp chớp nhìn ba ba, ngón tay nhỏ xinh còn đang nhỏ giọt những giọt nước chỉ về phía mẹ, dùng giọng nói non nớt đáng yêu nhỏ giọng nói: "Mẹ… ụ ụ ( ngủ ngủ)."

Sở Lăng Xuyên cầm khăn lông lau tay và lau mặt cho Tiểu Bao Tử, dùng giọng nói cực kỳ dịu dàng nói với Tiểu Bao Tử: "Mẹ đang mệt mỏi, cho nên để cho mẹ ngủ lâu một lát nghe chưa! Để ba ba dẫn con đi ăn cơm, rồi sau đó chúng ta đi xuống dưới lầu chơi đùa."

Tiểu Bao Tử nghe ba ba muốn dẫn mình đi xuống dưới nhà để chơi đùa, liền vui vẻ vừa cười vừa nhảy nhót. Sở Lăng Xuyên cũng ôm Tiểu Bao Tử lên, hôn lên trên mặt hôn Tiểu Bao Tử một cái, "Đi ăn nào."

Sau khi ăn điểm tâm xong, Tiểu Bao Tử chợt nhớ ra đồ chơi dưa hấu của mình, nhóc liền náo loạn đòi chơi. Sở Lăng Xuyên liền dẫn nhóc đi tới trên ban công. Tiểu Bao Tử ghé mũi vào bên trên quả dưa hấu ngửi thấy được một luồng mùi vị kỳ quái, bàn tay nhỏ liền nắm lấy cái mũi xinh xinh, cau mày nhìn Sở Lăng Xuyên, một cái bàn tay nhỏ khác còn xua xua, nói: "Xối xối (Thối thối)..."

Sở Lăng Xuyên ngồi xổm người xuống, thương lượng với con trai: "Thối thối, ba ba phải cầm vứt bỏ đi, hiểu không?"

Tiểu Bao Tử do dự một chút, tựa như không bỏ được. Bất quá thối thối như vậy thì chơi không tốt, nhóc nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng gật gật đầu. Sở Lăng Xuyên đưa tay cầm lấy cái vỏ quả dưa hấu, tay kia thì ôm lấy Tiểu Bao Tử đi ra cửa.

Tố Tố đã ngủ một giấc ngủ đến hơn mười giờ sáng. Nếu không bị đói bụng, khẳng định cô còn có thể ngủ đến một hai giờ nữa. Cô giật giật cái eo lưng mỏi mệt, thân mình đau nhức, rốt cục cũng mở được cặp mắt còn buồn ngủ ra. Một cái đầu to, một cái đầu nhỏ, đồng thời rơi vào trong mắt cô.

Đầu nhỏ là của Tiểu Bao Tử. Cậu nhóc đang nằm sấp ở cạnh gối, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô, vẫn còn không ngừng nghĩ đến mẹ, trong lòng còn cảm thấy kỳ quái, như thế nào mà mẹ lại ngủ lâu như vậy

Cái đầu to là của Sở Lăng Xuyên. Anh chính là đang nửa nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn cô đầy sự dịu dàng. Anh nhìn cho đến lúc cô tỉnh hẳn lại, cho cô một nụ cười đầy ý vị thâm trường. Nụ cười kia của anh đã khiến cho trong đầu óc cô hiện ra cuộc hoan ái kịch liệt của đêm ngày hôm qua. Nghĩ đến đó, cô không khỏi đỏ mặt.

"Bảo bối tỉnh rồi chứ, em đói bụng không?" Sở Lăng Xuyên nói xong liền hôn một cái ở trên trán Tố Tố. Lúc này Tiểu Bao Tử lại cái khoanh hai cái cẳng chân lại, ngồi ở chỗ kia, bàn tay nhỏ bé quờ lên mặt, nước miếng chảy ra, mồm miệng nói không rõ: "Xấu hổ...".

A, cậu nhóc này, vậy mà lại nói cô xấu hổ, Tố Tố vươn cánh tay ôm con trai, hôn một cái lên trên cái miệng nhỏ của cậu nhóc, lại hôn lên trên mặt nhóc một cái nữa: "Nhóc con xấu xa."

Chơi đùa cùng với con trai trong chốc lát, Tố Tố cũng nhanh chóng rời giường. Bất quá lúc này cô cảm thấy thực sự là eo mỏi lưng đau. Tố Tố bỏ lại hai cha con ở phòng ngủ, đi vào trong toilet để rửa mặt. Lúc rửa mặt, cô soi gương nhìn thấy trên cần cổ mình có mấy dấu vết hồng hồng, cô liền cảm thấy  kinh sợ rồi. Lại nhớ tới, đây là dấu vết đêm qua cô đã bị Sở Lăng Xuyên mút hút để lại, hừ, cô phải làm thế nào để gặp người đây? Giữa ngày hè, không thể nào quấn khăn quàng cổ được!

Sau khi rửa mặt đi ra khỏi toilet, thấy Sở Lăng Xuyên đang ngồi ở trên giường xem tivi, Tiểu Bao Tử thì cưỡi trên cái xe xoay xoay chạy tán loạn ở trên mặt đất. Cô trực tiếp đi đến tủ quần áo, tìm quần áo trong tủ để thay đổi, rồi sau đó lại đi vào toilet để thay. Khi cô thay quần áo, nhìn đến những vết xanh tím trước ngực cùng trên lưng của mình, cô càng hết chỗ để nói rồi.

Trước ngực tạm thời cho rằng là dấu hôn, cô nhịn, nhưng mà những vết xanh tím ở trên lưng kia thì rõ rõ ràng ràng là bị tay anh siết vào rồi! Làm cái chuyện kia việc gì phải dùng sức làm gì chứ?

Trong lòng cô oán thầm anh đến 18 lần, cũng không nhịn được mà nhớ tới đêm qua.Nhớ bàn tay của anh đã quấn ở hông của cô như thế nào, anh đã rong ruổi ở trên người cô cuồng dã mà dũng mãnh như thế nào. Nghĩ hoàn hồn, cô vỗ ở trên trán một cái, nghĩ đến cái chuyện này để làm gì, chẳng lẽ bị cấm dục hai năm, kỳ thực cô cũng rất đói khát sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play