Cố Thường Y đang nói đến lúc khởi nghĩa, tiểu nha hoàn Mặc Ngôn lại đến bẩm báo: “ Đại tiểu thư, bên ngoài có một người gọi là Thành Thiên Phách, hắn nói là bạn hữu của người, muốn gặp người. “
“ Sư điệt Thành Thiên Phách? Nghe nói hắn bị Thành lão ca đánh gãy chân, sao lại chạy đến chỗ của ta, xem ra Thành lão ca xuống tay xuống tay chưa đủ nặng! “ Cố Thường Y oán hận Thành Thiên Phách cắt ngang nàng cùng người trong lòng gặp nhau, cau mày, ngôn ngữ không hòa nhã.
Phụ thân Thành Thiên Phách là Thành Thiên Xa, chính là cốc chủ Hoàng Tuyền Cốc, võ nghệ đã đạt tới cảnh giới thứ ba, so về tuổi có thể làm cha của Cố Thường Y, nhưng bối phận lại cùng lứa với Cố Thường Y. Chỉ vì sư phụ của Cố Thường Y , sư phụ của Thành Thiên Xa cùng quán chủ Thiên Vân Quan là người cùng thế hệ, mà người giang hồ coi trọng nhất là bối phận lớn nhỏ, cho nên dù Thành Thiên Phách so với Cố Thường Y còn lớn hơn vài tuổi, cũng không thể bỏ qua lễ nghĩa, phải gọi Cố Thường Y cùng Túc Sa Duyệt Dung một tiếng ' Sư thúc '.
Túc Sa Duyệt Dung chạm vào giữa trán nàng, cười nói: “ Là Thành sư điệt? Có lẽ vì [ Khu lỗ giang hồ lệnh ] * mà đến, ngươi đi gặp hắn đi! “
[ Khu lỗ giang hồ lệnh ] là một thủ đoạn của Cố gia, coi việc đánh chết người Hung Nô là việc lớn, triệu hồi nhân sĩ trong thiên hạ. Nhưng người võ lâm dù sao cũng là người võ lâm, ai cũng có ngạo khí của mình, Cố gia tuy là danh môn thế gia, nhưng cùng bọn họ không phải người chung một đường.
( *) Khu lỗ giang hồ lệnh: Lệnh đuổi bắt của người trong giang hồ.
Nhưng Cố Thường Y của Cố gia rất nổi danh. Về bối phận, nàng là đệ tử thân truyền của cao thủ đệ nhất thiên hạ ; Về tư cách, nàng từng ở Bắc thượng chống Hung Nô, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ ; Về giao tình, nàng tính tình thoải mái, được phần lớn cao thủ võ lâm khắp thiên hạ coi là bạn hữu, từ Nam tới Bắc, nhân sĩ võ lâm cho dù chưa gặp Cố Thường Y, phần lớn cũng đều đã nghe qua danh tiếng của nàng. Cho nên, [ Khu lỗ giang hồ lệnh ] vừa công bố, người võ lâm cũng không chê cười Cố gia tự cho mình là đúng, mà ngược lại các môn phái lớn đều nhận thiệp mời.
Lúc này Cố Kiến Khôn cùng Túc Sa Tín, Túc Sa Lượng ở tửu lâu tiếp đãi võ lâm nhân sĩ, không nghĩ tới Thành Thiên Phách không đi đến đó, mà lại chạy đến Cố phủ.
Cố Thường Y trong lòng cũng biết hắn là vì chuyện chống lại người Hung Nô mà đến, gật đầu, đối với Mặc Ngôn nói: “ Cho Thành Thiên Phách vào đi! “
Mặc Ngôn khó xử nói: “ Đại tiểu thư, hắn nói muốn người ra ngoài gặp hắn... “
Cố Thường Y nhăn mày, nói: “ A? Hắn thế nhưng có gan này! Xem ta trừng trị hắn ra sao! “ Quyến luyến nhìn Túc Sa Duyệt Dung liếc mắt một cái, xoay người đi ra cửa.
Ra đến cửa, đang chuẩn bị ' giáo huấn ' một chút Thành Thiên Phách, chợt sững người - nhìn thấy một khuôn mặt thanh niên bầm dập, tay phải treo trước ngực, hai chân quấn băng gạc, lầm bầm ngồi trong kiệu, màn kiệu được vén lên, đối diện đại môn. Hai tên hầu mặt trường sam đen giống nhau, vừa nhìn liền biết là người Hoàng Tuyền Cốc.Cố Thường Y thấy thế thì vui vẻ, chỉ vào hắn cười ha ha.
Thành Thiên Phách nghe tiếng cười liền tức giận, nói: “ Cười cười cười! Chỉ biết cười! Ta cả người đầy thương tích còn đến truyền lời, ta dễ dàng sao? Một đám đều chê cười lão Thành ta! Chờ ta dưỡng thương tốt sẽ thu thập hết các ngươi! “
Cố Thường Y thấy hắn quẫn bách thật, ngưng cười, nói: “ Tiểu tử ngươi sao lại biến thành như vậy? “
Thành Thiên Phách vẻ mặt oán khí nói: “ Còn có thể do ai? Đương nhiên là lão đầu tử nhà ta! Xuống tay thật ác! Chờ công phu của ta đại thành, dù có làm con bất hiếu cũng phải đánh với ông ấy một trận! “
Cố Thường Y buồn cười, nói: “ Thôi đi! Ngươi muốn đánh thắng lão gia tử nhà ngươi, đợi thêm hai mươi năm nữa đi! “
Thành Thiên Phách cũng biết lão cha mình lợi hại, nói tránh đi: “ Đừng nói nữa! Ngươi theo ta đi! Mọi người đang ở khách điếm Trường Duyệt chờ ngươi! “
Cố Thường Y kỳ quái nói: “ Chờ ta? Ai a? “
Thành Thiên Phách nói: “ Còn có thể là ai? Là một đám tôn tử các bang phái! [ Khu lỗ giang hồ lệnh ] này mặc dù do lão gia tử cùng huynh trưởng ngươi bày ra, mọi người dù đều có lòng báo quốc, nhưng lại lo lắng đây là âm mưu triều đình. “
Cố Thường Y càng kỳ quái, nói: “ Các ngươi không đi Thiên Phúc tửu lâu? Tam ca Cố Kiến Khôn hiện giờ đang cùng huynh đệ Túc Sa Tín, Túc Sa Lượng ở tửu lâu mở tiệc, chiêu đãi chúng võ lâm hào kiệt cùng thân hào ( người tài) thế gia. “
Cố Thường Y suy nghĩ một chút, liền hiểu lo lắng của mọi người - Hoàng đế đại Tần u mê, nhiều lần bị người giang hồ ám sát, đối với người giang hồ căm thù tận xương tuỷ, nhưng lại không thể giết hết. Lần này đồng ý cho Cố gia triệu tập võ lâm nhân sĩ chống lại Hung Nô sợ là cũng ôm tâm tư mượn đao giết người. Thiết kế người võ lâm, mưu toan một lưới bắt hết, kế sách như vậy, Cao Tổ Hoàng đế đại Tần cũng từng làm, thái độ của tên Hoàng đế này, làm sao không khiến người võ lâm lo lắng?
Cố Thường Y cười nói: “ Ở đâu? Ta đi gặp bọn họ! “ Cũng chỉ có nàng, đệ tử của Cao thủ đệ nhất thiên hạ đảm bảo mới khiến nhân sĩ võ lâm yên tâm.
“ Ở Trường Duyệt khách điếm! Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện! “ Thành Thiên Phách vỗ vỗ cỗ kiệu, hai tên đệ tử mặt chết Hoàng Tuyền liền khởi kiệu hướng trở về. Mặt ngoài nhìn không có gì dị thường, nhưng nhìn kỹ, liền có thể phát hiện khi bọn họ chạm đất dùng lực rất nhẹ, mỗi một bước đều bằng hai ba bước của người thường. Bực này khinh công quỷ dị vô thanh vô tức, cũng chỉ có đệ tử Hoàng Tuyền Cốc mới có.
Cố Thường Y mỉm cười, cất bước đuổi theo. Vừa triển khai thân pháp, bỗng nhiên cảm thấy bóng đen ở phía sau. Nhìn lại, không khỏi nhíu mày nói: “ Tả Hiền, ngươi theo tới làm cái gì? “
“ Nhị tiểu thư bảo ta đi theo người. “ Tả Hiền trưng khuôn mặt người chết ra, cước bộ không chút chậm đuổi theo.Nhị tiểu thư đương nhiên là chỉ Túc Sa Duyệt Dung. Túc Sa Duyệt Dung là con vợ cả Túc Sa gia. Năm trước, Tả Hiền bị cừu gia đuổi giết, bị nội thương rất nặng, đi theo đám lưu dân chạy nạn đến Cố phủ, được Túc Sa Duyệt Dung cứu, còn trị nội thương, từ đó về sau cam nguyện làm nô bộc, bảo hộ Túc Sa Duyệt Dung. Có bảo tiêu mặt chết này, cái khác không nói đến, nhưng đúng là có tác dụng uy hiếp, ' cô ba bà sáu ' khi dễ Túc Sa Duyệt Dung rất thích nhiều lời nói nhảm, nhưng bị Tả Hiền trừng, lập tức không dám nói tiếp nữa, khiến cho Túc Sa Duyệt Dung thanh tịnh hơn nhiều.
Tả Hiền không xem mình là nô bộc Cố gia, chỉ xem mình là nô bộc của Túc Sa Duyệt Dung, cho nên gọi Túc Sa Duyệt Dung là ' Nhị tiểu thư '.
Cố Thường Y tự phụ võ nghệ cao cường, Nam Cương, đại mạc đều một mình trải qua, sao lại cần người khác đi theo? Nói:“ Không cần ngươi theo, trở về đi! “
Tả Hiền thật thà đáp: “ Nhị tiểu thư nói, người đi đến đó thân phận cũng xem như lãnh tụ võ lâm, việc cần làm nhất chính là xuất ra uy thế, không thể mọi chuyện đều tự làm, để cho ta theo, miễn ngươi bị bọn võ lâm nhân sĩ ngư long hỗn tạp coi thường. “
Cố Thường Y nghe Tả Hiền thuật lại, trong lòng ấm áp, nói không ra lời. Người kia a, tuy rằng miệng luôn hời hợt nói lời xa cách, nhưng vẫn như xưa lúc nào cũng lo lắng cho nàng.
Cố Thường Y im lặng không nói, dưới chân nhanh hơn, đuổi kịp cỗ kiệu.
Thành Thiên Phách thấy nàng đuổi kịp, nói: “ Hừ, lão gia tử cùng vài lão bất tử đều dẫn theo đệ tử đi Bắc cương, cùng lão cha ngươi thương nghị chuyện chống đỡ Hung Nô. Lão gia tử không muốn ta gặp nguy hiểm, liền để ta lúc này ' Phá công ', hừ! Hắn không cho ta đi, ta không thể làm được gì! Là một đại nam nhân thì không thể mặc kệ! Không phải cái tên tú tài Tào Tham đã từng nói một câu thương tâm sao? ' Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách ' * ! “
--------------
( *) Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách: Đất nước thịnh suy là trách nhiệm của những kẻ sĩ.
Câu này vốn của Cố Viêm Vũ. Ông là một học giả và là một nhà tư tưởng khải mông nổi tiếng cuối Minh đầu Thanh.
--------------
Tào Tham, là tài tử Giang Nam tiếng tăm lừng lẫy đại Tần. Bởi vì tính tình phẫn thanh * , sau đó trở thành Ngự Sử Lệnh của đại Yến, là người ngay thẳng bảo thủ, văn võ cả triều không ai dám trêu chọc hắn.
( Phẫn thanh: giống mấy thanh niên hay đi biểu tình đó, ủng hộ mục tiêu, trường phái bản thân theo đuổi, mặc kệ mọi thứ).
Cố Thường Y cười nói: “ Công phu Hoàng Tuyền Cốc các ngươi cũng thật là kỳ quái, mỗi lần muốn đột phá đều phải đánh gãy chân, ha ha, sư điệt a, ngươi đừng sợ, về sau sư thúc ta giúp ngươi đánh gãy chân, cam đoan động tác rất nhanh, một lần liền xong! “Thành Thiên Phách nghiến răng nghiến lợi nói: “ Vậy thật là phải cám ơn ngươi! ' Sư thúc '! “
Cố Thường Y vui vẻ nhận: “ Không cần cảm ơn! Nên thế! “
Không bao lâu liền đến khách điếm, toàn bộ khách sạn đều là võ lâm nhân sĩ từ Nam tới Bắc, có người giống thương nhân, có người giống phu xe, còn người làm bộ đọc sách, hơn trăm người đều tụ tập trong đại sảnh, thật sự vô cùng kỳ quặc. Nghe nói đây là vùng phụ cận, có một số lớn ' Phẫn thanh ', ngoài ra còn có phần đông võ lâm nhân sĩ đang quan sát xem xét.
Cố Thường Y tiến vào, mọi người hoặc là nhận thức nàng, hoặc là nghe qua thanh danh của nàng, không ai đem nàng xem như tiểu hài tử, đều chắp tay. Cố Thường Y đáp lễ từng người, rồi mới nói: “ Chư vị bằng hữu võ lâm, xin nghe Cố Thường Y ta nói một lời! “
Mọi người đều đáp lễ.
Cố Thường Y đứng trên bàn được đặt sát vách tường, phía sau là Tả Hiền mặt người chết, thoạt nhìn thật có tư thái võ lâm minh chủ. Nàng mời mọi người ngồi, rồi nói: “ Chư vị, đương kim hoàng đế đối với võ lâm nhân sĩ chúng ta căm hận vô cùng, chư vị đối với triều đình nghi kỵ cũng là lẽ đương nhiên! “
Cố Thường Y ở trước ' Võ lâm nhân sĩ ', dùng hai chữ ' chúng ta ' này, đem chính mình tiến vào vòng võ lâm, khiến cho hơn trăm người đang nghe đều gật đầu.
“ Lần này [ Khu lỗ giang hồ lệnh ], tuy rằng do triều đình phê chuẩn, nhưng trên thực tế là do Cố gia ta chiêu cáo, đều này mọi người đều rõ! “
Phía dưới có người nói: “ Chuyện này chúng ta đều biết! Cố gia trấn thủ Bắc cương, chống đỡ Hung Nô, mọi người chúng ta đều rõ. Nhưng chúng ta chưa từng cùng quan viên triều đình hợp tác qua, trong lòng có nghi kỵ, thỉnh Cố môn chủ đừng lấy đó làm phiền lòng. “
Người bên cạnh phụ họa nói: “ Đúng vậy! Chúng ta đều xem mặt mũi của Cố môn chủ mới tiếp nhận [ Khu lỗ giang hồ lệnh ]. Cố môn chủ là thiên hạ đệ nhất cao thủ, là đệ tử của Thiên Cơ Môn - Thiên Cơ lão nhân, Thiên Cơ Môn hơn hai trăm năm qua, đời đời đều là anh hùng hào kiệt, mỗi tiếng nói, đều khiến chúng ta khâm phục. Còn thỉnh Cố môn chủ chủ trì đại cục, cho chúng ta một tin tức chính xác. “
Cố Thường Y cười nói: “ Ta nếu đến đây, đương nhiên sẽ bảo đảm cho các ngươi. Lần này Bắc thượng, chư vị đều là vì đại nghĩa, bảo vệ lãnh thổ nước nhà, nếu có thể lui địch, gia phụ sẽ báo cáo với triều đình, ban thưởng chức quan. Đương nhiên, chúng ta là người võ lâm tiêu diêu tự tại, tự nhiên không đem quan chức để trong mắt. “
Bên dưới mọi người phụ họa đều coi nhẹ, cười to.
Cố Thường Y cũng cười, nói: “ Bất quá thôi, có chức quan, cũng tránh được rất nhiều phiền toái? Cho dù không cần, quan ấn cũng có thể đem đến hiệu cầm đồ đổi chút tiền a! “
Mọi người lại gật đầu, thoải mái mà cười.
“ Cho dù Hoàng Thượng không muốn ban thưởng quan, Cố gia chúng ta tất nhiên cũng sẽ cho chư vị một cái công đạo! Phàm là Bắc thượng anh kiệt, Thiên Cơ Môn đều sẽ ghi nhớ tên của các vị anh hùng, công bố thiên hạ. Từ cổ chí kim, chưa bao giờ có hoạt động lớn như thế này, võ lâm hào kiệt tập hợp tiến lên Bắc thượng cùng nhau chống đỡ Hung Nô, liền từ chúng ta viết lên một giai thoại lưu truyền thiên cổ! “Người võ lâm xem trọng nhất cái gì?
Câu thơ nằm trong bài ' Hiệp Khách Hành ' của Lý Bạch.
Ý nói: Không cần đi đến ngàn dặm, cũng giết được 1 đống người ^^.
-------------
Võ lâm hào kiệt theo đuổi là tự do tự tại, bạn hữu gặp nạn ra tay giúp đỡ không màng mạng sống, vì đại nghĩa có thể cầm đao hùng hồn khẳng khái. Chỉ cần Cố gia không phải ngầm nhận mật chỉ của Hoàng đế mà tiêu diệt võ lâm hào kiệt, thì tất cả mọi người ở đây đều nguyện ý nghe theo hiệu lệnh Cố gia. Nếu không phải có tâm giết người Hung Nô, thì sao đến nơi này?
Vì vậy, sau đó Cố Thường Y chỉ thị Tả Hiền đi thông tri đám người Cố Kiến Khôn, đem địa điểm thiết yến dời đến trong khách điếm. Bên kia đám người Cố Kiến Khôn đợi thật lâu, cũng không thấy nhân sĩ võ lâm đến, trong tửu lâu tất cả đều là thân sĩ phú hào. Đến khi Tả Hiền thông tri, mới bừng tỉnh đại ngộ. Vì thế huynh đệ Túc Sa Tín, Túc Sa Lượng liền ở lại tửu lâu tiếp đãi đệ tử thế gia, còn Cố Kiến Khôn theo Tả Hiền đi đến khách điếm.
Cố Tam Lang cũng là người từng lăn lộn trong giang hồ, chỉ là không có danh tiếng gì, nhưng vẫn biết quy củ giang hồ, không bao lâu liền cùng mọi người hoà nhập. Khí phách của hắn cũng chiếm được hảo cảm của võ lâm nhân sĩ. Sau này, những người này quy thuận đại Yến, một số còn thành võ tướng của đại Yến, Cố Kiến Khôn đoạt được vị trí thái tử cũng là do chiếm được ủng hộ của bọn họ. Đương nhiên, lúc này Cố Kiến Khôn cũng không thể đoán được xa đến thế, hắn chỉ càng thêm xác định, tầm quan trọng của vị muội muội này.
Người võ lâm, tự nhiên đều uống rượu bằng vò, người người lôi kéo hai huynh muội uống rượu. Cố Kiến Khôn là chủ sự, không thể rời đi. Cố Thường Y là người dẫn đường, chuyện của nàng đã xong, trong lòng nhớ thương Túc Sa Duyệt Dung, vì thế tiếp theo nước tiểu trốn chạy ra khách sạn. Bất quá nàng cũng đã có chút đứng không vững - cho dù nàng tửu lượng không tệ, cũng không thể chịu được trăm người kính rượu a!
May mắn dẫn theo Tả Hiền. Tả Hiền mướn một chiếc xe ngựa, đỡ nàng lên xe, một đường trở về Cố phủ.
Lúc đến cửa phủ, Tả Hiền vén màn lên, thấy Cố Thường Y nằm trong xe ngựa đã ngủ. Tả Hiền vốn muốn cõng nàng, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy tuy vị Cố đại tiểu thư này là võ lâm hào kiệt, không câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái hơn mười tuổi, để hạ nhân thấy không tốt. Vì thế hắn cho người thông tri nha hoàn Mặc Ngôn của Túc Sa Duyệt Dung.
Mặc Ngôn là tâm phúc của Túc Sa Duyệt Dung, đối với chuyện của chủ tử cũng rõ ràng. Nàng nghe xong tin tức, trong lòng khẽ động, cũng không gọi người đi hỗ trợ, mà chạy tới nói cho Túc Sa Duyệt Dung.
Túc Sa Duyệt Dung sai người đem nước nóng đến, giúp nàng lau mặt, tự mình đi đỡ nàng vào.
Cố Thường Y nội lực tinh thâm, trên đường đi một hồi đã thanh tỉnh, mở mắt không nhìn tới, liền kêu một tiếng: “ Duyệt Dung, đau đầu... “” Ừ. “ Túc Sa Duyệt Dung tùy ý đáp, cho Mặc Ngôn một ánh mắt. Mặc Ngôn lập tức đi ra ngoài, không bao lâu, liền có hạ nhân bưng tới một chén canh gà.
Cố Thường Y lúc này thanh tỉnh hơn, thấy canh gà, nhớ tới một bàn đồ ăn Túc Sa Duyệt Dung chuẩn bị riêng cho mình nhưng lại không có ăn. Tuy rằng không phải tự tay làm, bất quá vẫn cảm thấy rất có lỗi với nàng. Nhưng, nàng vừa uống vài vò rượu, thật sự là uống không nổi nữa, vẻ mặt đau khổ nhìn nàng.
Túc Sa Duyệt Dung thấy nàng như vậy, cười nói: “ Bỏ thêm chút giấm, có thể giải rượu, ngươi liền uống một chút đi. “
Cố Thường Y ngửi một cái, có thâm ý khác cười nói: “ Ừ, quả nhiên có mùi giấm mà. “ Túc Sa Duyệt Dung ngẩn ra, nở nụ cười nhẹ, từ chối cho ý kiến, đem bát đưa cho nàng.
Cố Thường Y ngồi dựa vào giường, trơ mặt ra nhìn nàng, “ Ngươi đút ta. “
Túc Sa Duyệt Dung trong mắt tuy rằng đành chịu, nhưng vẫn mang ý cười. Ba năm cách biệt, gặp lại nhưng không hề ngăn cách, ngược lại thân thiết hơn rất nhiều. Có lẽ, người thông tuệ như Túc Sa Duyệt Dung, sớm đã từ trên người tiểu Thường Y năm đó nhìn thấy được tương lai của nàng, hơn nữa bởi vì thế mà mê luyến, khó có thể kìm chế.
Vén lớp mỡ qua một bên, từng muỗng từng muỗng, không dính chút mỡ, đút cho nàng, Cố Thường Y lại nhíu chặt lông mày,“ Rất chua! Ngươi cho bao nhiêu giấm a? Ngươi cố ý! “
Cố Thường Y từ nhỏ không sợ đắng, lại sợ uống thuốc, cũng không thích vị chua, Túc Sa Duyệt Dung đương nhiên biết rõ, trước đây còn dùng kẹo dụ dỗ nàng, chỉ là khi đó Cố Thường Y cho rằng Túc Sa Duyệt Dung đem nàng xem là hài tử mà tức giận bất bình, không nghĩ tới trưởng thành, Cố Thường Y lại bắt đầu làm nũng chơi xấu.
Túc Sa Duyệt Dung cười híp mắt, ôn nhu nói: “ Ta có chuẩn bị kẹo gừng, lát nữa cho ngươi. “
Cố Thường Y không biết nghĩ tới cái gì, tròng mắt vòng vo chuyển động, lại không nói nữa, ngoan ngoãn uống canh.
Uống xong canh, Túc Sa Duyệt Dung đỡ nàng nằm xuống, Cố Thường Y bỗng nhiên giơ tay, giữ chặt cổ tay Túc Sa Duyệt Dung. Túc Sa Duyệt Dung đau lòng nàng say rượu, làm gì có phòng bị? Một chiêu, liền thua.
“ Duyệt Dung, võ công của ngươi quả nhiên lui bước! “ Cố Thường Y hôm nay lại thắng Túc Sa Duyệt Dung một lần nữa. Đương nhiên, địa điểm đổi thành phòng ngủ, thời gian đổi thành ban đêm.
Túc Sa Duyệt Dung không có giãy dụa, ngồi bên cạnh nàng, vẫn như trước nói: “ Là ngươi tiến bộ! “
Cố Thường Y gắt gao nhìn nàng, ánh mắt càng ngày càng mềm mại, mặt kề sát lưng tay nàng, giống như lầm bầm lầu bầu nhẹ giọng nói: “ Duyệt Dung, ta rất nhớ ngươi... “
Chỉ một ánh mắt này, liền khiến trái tim Túc Sa Duyệt Dung tan chảy.
Túc Sa Duyệt Dung trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng, nàng có thể nói cái gì đây? Nàng chỉ biết kinh ngạc nhìn Cố Thường Y.
Bên giường tràn ngập hương rượu, mùi canh gà, cùng với, mùi giấm chua nhàn nhạt . Cố Thường Y lấy tay vỗ về hai má của nàng, hướng cánh môi của nàng hôn xuống, Túc Sa Duyệt Dung bỗng nhiên chấn động, phục hồi tinh thần lại, nhưng cũng không nhúc nhích, tùy ý Cố Thường Y hôn nàng, bởi vì lúc này nàng chợt suy nghĩ đến chuyện khác...Túc Sa Duyệt Dung là một nữ tử thông minh, tiểu thư khuê các, còn được dạy một số việc giường chiếu, nàng đã thành hôn với Cố Kiến Khôn, lại từng cùng Cố Tam Lang đồng giường cộng chẩm ba tháng, ba năm này tuy rằng phòng không, cũng không có nghĩa là nàng quên việc giường chiếu. Cố Thường Y hôn, rõ ràng vô cùng thuần thục, so với Túc Sa Duyệt Dung đã gả đi còn... Điều này không khỏi làm Túc Sa Duyệt Dung nghi ngờ - nàng là làm sao học được? Nàng từng hôn qua ai? Có phải hay không nữ tử họ Ngọc kia?
Những ý niệm này xoay chuyển trong đầu Túc Sa Duyệt Dung chỉ trong chốc lát, Cố Thường Y đã tiến thêm một bước, cởi áo tháo thắt lưng. Y phục Túc Sa Duyệt Dung yêu thích vạn năm không thay đổi, vẫn giống như ba năm trước, ngay cả cách thức buộc yếm cũng giống nhau. Một cao thủ võ lâm giỏi võ nghệ, khả năng tập kích hay cởi áo tháo thắt lưng, tốc độ đều nhanh như nhau. Chỉ khoảng nửa khắc, y phục Túc Sa Duyệt Dung đã muốn cởi bỏ.
Nàng cảm thấy thân thể Cố Thường Y truyền đến độ ấm, biết rõ làm như vậy là không đúng, nàng từng hạ quyết tâm muốn rời xa người trước mắt này, đối với nàng là dụ hoặc lớn nhất, nhưng mà, nhưng mà...
Không phải nàng không muốn từ chối, Cố Thường Y nội lực đã muốn tiếp cận cảnh giới tông sư, nàng sao có thể phản kháng?
Cố Thường Y ngón tay bắn ra, ba cây nến đỏ trong phút chốc liền tắt, chỉ khoảng nửa khắc, trong phòng vang lên tiếng rên rỉ đè thấp.
Ở ngoài, Mặc Ngôn cùng Tả Hiền trao đổi một cái ánh mắt. Tả Hiền yên lặng thối lui đến một góc hẻo lánh, không thấy bóng dáng. Mặc Ngôn đi ra đình viện, nói Cố đại tiểu thư say rượu, cần thanh tĩnh, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận đình viện đại tiểu thư.
Đêm đó, Cố Kiến Khôn cùng chúng võ lâm nhân sĩ, khách và chủ đều hết sức vui vẻ, cuối cùng Cố gia bao cả Thiên Hương Lâu, vui chơi đến buổi trưa ngày thứ hai mới trở về, còn mang theo nồng nặc men say. Hỏi thăm Túc Sa Duyệt Dung và muội muội của mình, Mặc Ngôn đáp: “ Phu nhân đang chiếu cố đại tiểu thư say rượu. “
Cố Kiến Khôn có chút nghi hoặc, sau đó hiện lên một tia áy náy, lúc sau ánh mắt trở nên mờ mịt, cuối cùng ngã xuống giường ngủ mất.
Mà ở đình viện xa hoa của Cố gia đại tiểu thư...
“ Thường Y! “ Túc Sa Duyệt Dung khoác áo ngoài, mặc trung y ngồi ở trên giường, cắn môi dưới, có chút giận nói, “ Ngươi ra ngoài cho ta. “
“ Hình như đây là phòng của ta? “ Cố Thường Y thản nhiên lộ thân trên, một tay chống đầu, ý cười trong suốt nhìn mặt nàng đang đỏ lên mặc quần áo.
Chờ Túc Sa Duyệt Dung mặc quần áo xong, liền trở thành Đệ nhất mỹ nhân bình tĩnh tự nhiên, ung dung tao nhã. Chỉ nghe nàng nghiêm trang nói: “ Thường Y, ta coi ngươi như là thân muội mà đối đãi... “
Cố Thường Y bĩu môi, nói: “ Ngươi liền lừa mình dối người đi! Ngươi chính là thích ta! “
“ Ngươi... “ Túc Sa Duyệt Dung dừng một chút, nói, “ Về sau không cho ngươi làm như vậy nữa... “
“ Không có khả năng! “ Cố Thường Y theo thói quen nhướng mày, mười phần anh khí.
Túc Sa Duyệt Dung bất đắc dĩ, xoay người đi ra sảnh ngoài, gọi: “ Mặc Ngôn! “
Có chủ tử thế nào sẽ có nha hoàn thế ấy , Túc Sa Duyệt Dung là một người giỏi giả bộ, Mặc Ngôn cũng là người thâm trầm, trên mặt biểu tình ôn hòa như mọi khi, không có chút ý cười ái muội, nghiêm trang tiến vào.
“ Đi gọi trù phòng mang ngọ thiện đem vào, nhớ chuẩn bị cháo và canh. “
“ Vâng! “ Mặc Ngôn xoay người đi, trong mắt mới lộ ra tươi cười vui vẻ. Nàng tự nhiên nhìn ra được, từ hôm qua Cố đại tiểu thư trở về, tiểu thư nhà mình ánh mắt mới linh động hơn.
Bốn ngày sau, dưới lá cờ thương đội của Túc Sa Duyệt Dung dẫn đường, Cố Kiến Khôn cùng huynh đệ Túc Sa Tín, Túc Sa Lượng triệu tập nhóm võ lâm hào kiệt đầu tiên đi Bắc thượng. Có danh xưng “ Giang Nam đệ nhất cao thủ thiếu niên ', trụ cột Cố gia - Cố Thường Y nhận lấy trọng trách gia tộc, cũng chủ trì buổi tụ hội ở Giang Nam tiếp đãi võ lâm nhân sĩ. Bắc cương bắt đầu một hồi oanh oanh liệt liệt [ Khu lỗ chi chiến ].
Sau này, theo trí nhớ của hạ nhân Cố gia nhớ lại, từ ngày ấy bắt đầu, Cố Thường Y vì xử lý gia tộc sản nghiệp, cơ hồ mỗi ngày đều cùng Túc Sa Duyệt Dung ở một chỗ thảo luận cơ mật, trừ bỏ Mặc Ngôn, có rất ít người có thể ở gần hầu hạ, cũng không thể nghe được nội dung các nàng đàm luận.
Đời sau nhóm sử học gia công bố son sắt, Cố Thường Y có thể lãnh binh đi Bắc thượng, siêu quần xuất chúng, gầy dựng một nửa giang sơn đại Yến, chắc chắn có liên quan đến thời điểm đó, bắt đầu từ ngày đó đã vạch kế hoạch chặt chẽ.
Chỉ có một mình Mặc Ngôn biết được nội dung nói chuyện của các nàng. Ví dụ như...
Cố Thường Y cầm một quyển sổ sách mỏng, cẩn thận quan sát tiểu mỹ nhân trước mặt không nói lời nào này, ho nhẹ một tiếng, nói: “ Duyệt Dung, Lữ Chấn Hải ở phía Đông là võ lâm minh chủ một phương, là thủ lĩnh hắc đạo, ta vì vậy mà đi dò hỏi tình báo... Ngươi biết đó, thanh lâu là địa phương có nhiều tình báo nhất, ta chỉ nữ phẫn nam trang đi vào đó làm bộ một chút... “
“ Thường Y! Nói chuyện đã qua làm gì? “ Túc Sa Duyệt Dung cười đến vân đạm phong khinh, “ Ngươi nhìn ngươi, nơi này lại tính sai rồi! “
Cố Thường Y súy chút nữa khóc thét lên: “ Ta có thể hay không, không học tính sổ sách? “ Vì sao a! Cố đại tiểu thư nàng chưa bao giờ làm nữ hồng, chưa từng tính sổ sách, tại sao phải nhìn những chữ số lớn như cái đấu này đờ người? Nàng tình nguyện bị sư phụ tra tấn luyện công!
“ Như vậy sao được? “ Túc Sa Duyệt Dung ngữ khí mềm nhẹ, “ Ngươi muốn tiếp nhận sản nghiệp Cố gia, ít nhất phải học xem sổ sách. “
“ Không phải có ngươi sao? “
“ Hả? “
“ Ta, ta cái gì cũng chưa nói! Ta xem sổ, xem sổ! “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT