Đông Phương Nhiêu ngồi lên xe Phương Diễn, đầu hơi choáng, nhắm mắt lại, ngã người dựa lưng ghế. Công việc nhiều không siết, liên tục ba bốn ngày ngủ không tới mười tiếng. Đông Phương Nhiêu dù tinh thần tràn đầy cỡ nào cũng cạn kiệt. Khi bắt đầu làm việc bản thân sẽ tự động lên dây cót, sức sống mãnh liệt như một con rồng, tan tầm liền uể oải tựa như loài động vật thân mềm thả ở đâu nằm tựa ở đó không nhúc nhích nổi.

Nếu không nhờ Phương Diễn, chưa chắc đạo diễn chịu buông tha ý định tiếp tục quay hình, đến lúc đó khi nào mới tan việc cũng chẳng nói chính xác được.

“Mệt đến vậy?” Phương Diễn thấy Đông Phương Nhiêu mệt mỏi, nhíu nhẹ mày.

Đông Phương Nhiêu không phản ứng, có mệt hay không cũng không phải một câu là có thể miêu tả hết được. Thân thể thì rã rời, tâm tình thì vui vẻ nhẹ nhõm, rốt cuộc thì mệt hay chưa mệt đây?

“Lát nữa về nhà nghỉ ngơi cho tốt.” nhìn Đông Phương Nhiêu nhắm mắt không lên tiếng, ngồi phịch ở đó phó thác cho ghế ngồi anh cũng đau lòng. Định là mỗi ngày sẽ dạy dỗ Đông Phương Nhiêu một trận, nhìn dáng vẻ như này chắc phải lui lại việc dạy dỗ rồi. Nếu mà kiên trì muốn chỉnh cô khẳng định đến nửa cái mạng cũng chẳng còn, lúc đó người đau lòng chẳng phải là anh sao.

Phương Diễn biết Đông Phương Nhiêu lâu như vậy, đối với thái độ làm việc của cô tương đối hiểu rõ. Dù thế nào đi nữa cũng không thể làm chậm trễ công việc, mấy ngày đó ở nhà thường hung dữ cắn véo anh, thật sự cho là bởi vì mối quan hệ bị phơi bày chọc tức sao? Sai lầm rồi, là bởi vì làm trễ nãi công việc của cô, khiến cô buồn bực đấy!

Mấy hôm nay vì công việc hoàn toàn đem anh ném ra sau đầu chính là minh chứng tốt nhất.

Ngẫm nghĩ kĩ lưỡng Phương Diễn cảm thấy mình thật bi ai, đường đường Phương đại thiếu gia lại không bằng cái thứ công việc bỏ rách kia. Mọi người đều nói cô thật biết đầu tư mối quan hệ, chụp lên cây đại thụ Phương Diễn, còn không phải là muốn gì được đó sao? Nhưng cô thì không nha, coi công việc như mạng sống, làm cho đường đường Phương đại gia phải cùng cái phi vật thể kia tranh giành người, ăn dấm chua với công việc của cô hừ!

Nghĩ tới lòng Phương thiếu gia vẫn không thể bình ổn, lại nói: “Công việc khổ cực như vậy làm ít thôi, đâu phải anh không nuôi nổi em.”

Thân là bạn gái chính thức đầu tiên của Phương thiếu, chỉ cần Phương thiếu mở miệng, cái gì cũng có. Giả sử cô không nói ra miệng, Phương Diễn cũng sẽ gánh nghĩa vụ nuôi cô!

Đông Phương Nhiêu mê man sắp thiếp đi, nghe thấy lời anh nói..., nhất thời nổi giận, công việc thì sao? Công việc của cô cũng đâu phải loại ti tiện gì, việc tuy nhiều, nhưng đó là do cô tự nguyện. Từ trước tới giờ cô ghét nhất là người khác can thiệp vào công việc của mình, nếu như anh nói tới cái gì khác cô cũng sẽ không để ý. Nhưng hết lần này tới lần khác nói đụng đến công việc, ít nhận đi? Nuôi cô? Nói thật, cô không chắc Phương gia sẽ giữ lời được bao lâu.

Nữ nhân không có sự nghiệp của riêng mình, phải sống phụ thuộc vào nam nhân, quay đầu lại không chừng bị nam nhân khinh thường. Bây giờ nói hay lắm, sau này thì sao đây?

“Phương Diễn, sau này đừng đến đoàn phim tìm em nữa.” Đông Phương Nhiêu giữ nhịp thở bình thường, nhìn Phương Diễn lái xe, nhẹ nói.

Phương Diễn vừa nghe thấy không đúng, quay đầu nói: “Hách Giai Giai, em nói lời này là có ý gì?”

“Không có ý gì hết, chính là anh tới có chút khó xử, anh cũng thấy đấy, mỗi lần anh xuất hiện chỗ nào chỗ đó liền có cảm giác bị áp bách, ảnh hưởng rất nhiều đến công việc ở đoàn phim.” Đông Phương Nhiêu nghĩ thêm, cố gắng lựa lời tương đối không chọc giận Phương Diễn giải thích.”Hơn nữa công việc là đam mê cũng là cuộc sống của em, em hi vọng về sau anh đừng khuyên bảo những lời như vừa rồi nữa.”

Phương Diễn lẳng lặng nghe Đông Phương Nhiêu nói, đôi mắt biến sắc, cuối cùng bình tĩnh nhìn về phía Đông Phương Nhiêu, hỏi: “Anh khuyên thì sao? Anh không phải là muốn em ít ôm đồm mọi việc để sống thoải mái hơn sao? Anh vì lo cho sức khỏe của em thôi, điều này cũng không đúng?” Thanh âm nhàn nhạt rất bình tĩnh, nghe không ra hỉ nộ, nhưng như vậy càng làm cho người nghe cảm thấy bị áp bách nặng nề. Phương Diễn khiến người ta sợ không phải lúc anh nổi cơn thịnh nộ, mà là lúc anh bình tĩnh nhất giống như bây giờ.

Đông Phương Nhiêu nghĩ một chút rồi nói “Cũng không phải nói như vậy, em thích công việc của em, em nguyện ý vì nó bỏ ra thời giờ cùng tinh lực của mình, Phương Diễn, anh cũng có chuyện anh muốn làm, nếu như có ai ngăn cản không cho anh làm, có phải anh cũng không vui vẻ gì đúng không? Hoặc là có mấy câu em nói không đúng lắm, em cũng biết anh đứng ở góc độ quan tâm em nhưng mà em không thích như vậy, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, điểm này phải phân rõ ràng.”

“Vậy ý em là anh chẳng phân biệt được công và tư sao?” Như không ngờ tới trọng tâm lời nói của cô chính là chỗ này, Phương Diễn híp mắt hỏi. Đây là lần đầu tiên Phương Diễn nghe người ta nói anh công tư bất phân. Đúng là có thời điểm anh chẳng phân biệt công và tư, điểm này anh thừa nhận, nhưng không phân biệt thì sao? Mọi người không phải là phải ngoan ngoan nghe lời anh? Anh có năng lực để làm chuyện anh muốn làm, cho dù công tư bất phân cũng không có người nào dám nói nửa lời, hôm nay lại bị Hách Giai Giai nói ra? Chỉ bởi vì mấy chuyện vặt vãnh, nghĩ tới đã làm lòng người phát lạnh, rõ ràng là quan tâm cô, rồi sao đây, quan tâm cô cũng sai? Nữ nhân khác muốn anh quan tâm còn phải nhìn xem anh có chịu hay không?! Có thể để cho Phương đại gia sử dụng đặc quyền không phân biệt công tư thật đúng là không có mấy người.

Đông Phương Nhiêu vừa nhìn cũng biết Phương Diễn đã tức giận, nhưng bây giờ không thừa dịp sóng đã dậy nói rõ ràng, về sau càng khó lên tiếng, vì vậy cô chịu áp lực nói: “Phương Diễn, có lúc làm chuyện gì còn phải nhìn phía sau, em không phải nói anh không đúng, nhưng anh thật sự gây ảnh hưởng đến em.” Không biết những cặp đôi khác hình thức yêu đương thế nào, thật lòng, Đông Phương Nhiêu đến nay còn chưa có chân chính trải qua một cuộc tình, kiếp trước bạn tình thì thỉnh thoảng có dù sao con người đều có nhu cầu sinh lý. Nhưng nhắc tới công việc là cô như liều mạng, đâu có rãnh đi kiếm ai hẹn hò, có bạn trai thì có ích lợi gì? Đâu có ai chịu được việc người yêu hàng năm ra ngoài kiếm tiền. Cuộc sống, công việc và ngày nghỉ loạn xì ngầu, mười ngày nửa tháng không thấy mặt. Cùng Phương Diễn dây dưa một chỗ bên trong là ngoài ý muốn, bên ngoài là vô tình. Công việc xác thực tồn đọng rất nhiều, chỉ còn cách vì nó mà lãnh lạc Phương Diễn, trên thực tế cô cũng rất cố gắng chạy việc, hoàn thành sớm một chút, nâng cao hiệu suất tối ưu, hy vọng có thể rút ra chút thời gian chung đụng với anh.

Nhưng đối với việc Phương Diễn trực tiếp đến tổ kịch vẫn có chút mâu thuẫn. Nói thế nào đây, một khắc kia nhìn thấy anh bước vào đoàn phim cô đích xác là vui mừng, ở trong phòng nghỉ cùng Phương Diễn nửa canh giờ, bước ra ngoài mới phát hiện vấn đề. Phương Diễn quá mức độc tài đi, cái gì anh muốn làm sẽ cho đó là chuyện nên làm, không thèm để ý cảm thụ người khác. Có Phương Diễn ở đây, không khí tổ kịch như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, hơn nữa vì sự có mặt của anh mà hiệu suất công việc cũng không cao, đây không phải là điều cô muốn.

Mà Phương Diễn đến đều là vì cô, trong lòng cô sẽ rất mâu thuẫn.

Vậy phải làm sao? Đông Phương Nhiêu thấy cần nói suy nghĩ của mình cho Phương Diễn biết, dù sao hẹn hò không phải chuyện riêng của một người, có lời gì phải nói ra, nếu không đoạn quan hệ này cũng sẽ không được lâu dài.

Đông Phương Nhiêu cho là mình làm đúng, cho nên tiếng nói mặc dù không lớn, nhưng khí thế không hế thấp.

Phương Diễn lái xe, Đông Phương Nhiêu chỉ có thể nhìn thấy một bên gò má của anh, biểu tình gì cũng không có, cũng không nói chuyện, không khí trầm mặc đến nổi Đông Phương Nhiêu cũng nghe được trong lòng mình đang đánh lô tô, chợt nghe Phương Diễn nói, “OK, anh đáp ứng, sau này thế nào tùy em, anh cũng sẽ không quấy rầy lúc em đang làm việc nữa, như vậy em hài lòng chưa?”

Nói thì nói như thế, người ngồi bên cạnh nghe lời Phương Diễn nói ra đều sẽ cảm giác một hồi lạnh lùng, giọng nói của anh nhè nhẹ như thường, nhưng không khỏi để cho Đông Phương Nhiêu buồn bực nói không nên lời .

Đông Phương Nhiêu gật đầu một cái, cũng không lo Phương Diễn rốt cuộc có thấy không, há miệng không tìm được thanh âm của mình, định nhắm mắt giả bộ ngủ. Mệt quá, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Đến hôm nay mới hẹn hò được bao nhiêu ngày?

Đoạn đường tình này của hai người có lẽ không thể đi xa. Suy nghĩ, gia thế, kể cả tính tình cũng khác nhau, khác nhau quá nhiều, mọi khía cạnh đều không hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play