Long Nhị nghẹn hẳn một hơi trong cổ họng, phải ho khan vài cái mới thuận khí.

Nàng thật sự là, thật sự là, khẩu khí thật lớn!

Chính là muốn gả cho hắn!

Lời nói này thật sự, thật sự là, không hiểu sao lại làm cho trong lòng hắn thư thái như vậy. Nàng thật đúng là tạo cho hắn niềm vui, làm cho hắn vui vẻ a.

Long Nhị ngoác rộng miệng cười. Nàng là một manh nữ, chỉ cần không lên tiếng, hắn có thể tự do tại trước mặt nàng hiển lộ ra các loại vẻ mặt.

Long Nhị cảm thấy như vậy rất tốt, hắn không cần phòng bị cũng có thể che dấu chính mình, có thể tùy ý trêu chọc nàng, mà phản ứng của nàng vẫn luôn thú vị như vậy. Ngẫm lại càng cảm thấy vui vẻ, Long Nhị nhịn không được tiếp tục cười.

Cư Mộc Nhi trừng mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt mờ mịt. Sau khi nàng nói câu nói kia xong, Long Nhị gia liền thấy không nói gì, ngược lại có một luồng không khí quỷ dị chạm tới mặt, đây là có chuyện gì?

Qua thật lâu sau, Long Nhị rốt cục cảm thấy vui vẻ đủ rồi. Hắn hắng giọng một cái, gọi Lý Kha tiến đến, nói:“Đám thám tử bên kia, cho bọn họ tập trung theo dõi Chu Trần thị kia, người nào tiếp xúc với bà ta mọi người cũng không tha, có bất kỳ dấu vết nào bất thường cũng phải báo tới đây.”

Lý Kha đáp, lĩnh mệnh mà đi.

Cư Mộc Nhi trừng mắt biểu hiện ra kinh ngạc, trong lòng Long Nhị có chút đắc ý nho nhỏ, nói:“Mắt cô không thể nhìn được, có thể phán đoán đơn giản là dựa vào xúc giác, khứu giác cùng thanh âm, cô vừa mới nói biết rõ Lã chưởng quỹ không phải là hung thủ, là vì sờ được xiêm y của hắn cùng với ngửi thấy được mùi hương trên người hắn, bởi vậy có thể thấy được, cô cũng không có nghe được âm thanh của hung thủ. Hôm nay ở trên công đường, ngoại trừ nha dịch kia và Lã chưởng quỹ, chỉ có một người tiếp xúc với cô, khiến cô có thể sờ được hoặc là ngửi được, người nọ chính là Chu Trần thị. Cô cần sờ sờ xiêm y của Lã chưởng quỹ mới có thể phán định hắn là không phải là hung phạm, nói cách khác cô trên công đường cũng không biết hung thủ là ai, mà cô nói cô còn có manh mối, manh mối kia hơn phân nửa có quan hệ đến Chu Trần thị.”

Long Nhị nhìn vẻ mặt Cư Mộc Nhi, biết mình đã đoán đúng. Hắn cười hỏi:“Cô nói xem, ta có thông minh hay không?”

Cư Mộc Nhi ở trong lòng thở dài, ngài là Long Nhị gia có khả năng hô phong hoán vũ trên thương giới nha, muốn người ta khen một cái ngài mới cam tâm sao? Nàng biết nghe lời phải, phụ họa đáp:“Thông minh, thông minh, Nhị gia thật sự là cơ trí.”

Long Nhị cười ha ha, nhìn vẻ Cư Mộc Nhi khen hắn như là một việc phải cố mà làm, hết lần này tới lần khác còn muốn bày làm ra bộ dạng thành khẩn, thật sự có ý tứ.

Hắn tiếp tục trêu chọc nàng, duỗi ra bàn tay nắm lấy bàn tay nàng đang nắm trượng trúc, hỏi:“Ta đây thông minh như thế, cô có muốn gả cho ta không?”

Bàn tay của hắn to lớn mà ấm áp, xuyên qua bàn tay Cư Mộc Nhi có chút phát lạnh, làm cho nàng cảm nhận được một loại cảm giác không nói ra được. Nàng dùng sức rút tay lại nói một chữ:“Muốn!”

Nụ cười của Long Nhị từ từ đọng lại tại khóe miệng, bởi vì hắn nhìn ra nàng là nghiêm túc, phi thường nghiêm túc.

Nàng thật sự muốn gả cho hắn, không phải vì hâm mộ tài mạo của hắn, không phải vì kính ngưỡng thanh danh của hắn, không phải vì nhìn trúng địa vị của hắn…… Trên thực tế, Long Nhị căn bản không biết quá trình hai người bọn họ quen biết đụng chạm nhau như vậy, nàng có thể sinh ra cái dạng tình cảm gì đối với hắn, huống chi tình cảm đó còn phải khắc sâu đến mức nàng muốn gả cho hắn.

Cho nên trọng điểm không phải là nàng muốn gả cho hắn, trọng điểm là nàng muốn gả cho một người. Mà hắn chưa lập gia đình, lại vừa vặn có nhiều chuyện khiến hắn xuất hiện cùng nàng như vậy, nàng cảm thấy có thể dùng điều kiện kia đến trao đổi.

Long Nhị bình tĩnh lại, hắn còn đang nắm tay của nàng, nàng không có tránh đi, mặc hắn nắm. Tay của nàng lành lạnh. Sợ lạnh như vậy, khó trách nàng ăn mặc dày hơn so với người khác như vậy.

Hắn nắm tay của nàng, cảm giác tay của nàng trong lòng bàn tay của mình từ từ ấm áp lên.

Mặt của nàng hướng về phía hắn, nét mặt của nàng có chút bất an, vừa lo sợ không yên lại tràn trề mong đợi. Ánh mắt của nàng trong suốt, đáng tiếc không có nhiều thần thái, với Long Nhị mà nói, thật là bộ dáng tiểu tội nghiệp.

Hắn tức khắc cảm thấy trong lòng mềm nhũn, hắn sớm quên hết chính mình đã dạy dỗ Lý Kha không thể bị nữ nhân đáng thương mê hoặc, nhưng chính hắn hiện tại chính là bị mê hoặc mất rồi.

Hắn biết rõ nàng còn có bí mật, nhưng hắn muốn làm thỏa mãn ước nguyện của nàng, cưới nàng!

Thay vì đem cơ hội này cho người khác, khiến cho mình không vui, không bằng liền cưới nàng đi. Dù sao, cũng chỉ là nhiều hơn một đôi đũa ăn cơm mà thôi. Dù sao, nàng thú vị như vậy, về sau có thể giữ ở bên người ngày ngày chọc nàng chơi. Dù sao, cũng chính là muốn đem nàng cưới vào nhà không thể để cho người khác chiếm lợi được.

“Ta cưới nàng.”

Long Nhị vừa nói lời này ra, trên mặt Cư Mộc Nhi lập tức hiện ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vẻ mặt kia, giống đột nhiên tách ra mắt sáng quang hái đến.

Long Nhị lại nói:“Nàng với cha nàng trở về trước, ngủ một giấc thật tốt. Đến buổi chiều ta sẽ đến tìm nàng, chúng ta cùng đến phủ nha, đem những manh mối về vụ án thương nghị thật kỹ với phủ doãn đại nhân. Nàng không nhìn thấy hung thủ, nói miệng không bằng chứng, hẳn là phải có bằng chứng rõ ràng mới có thể tra ra hung phạm đền tội. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, cứu Lã chưởng quỹ ra, như thế nào?”

“Tốt.” Cư Mộc Nhi đáp, rốt cục cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Long Nhị kéo nàng đứng lên, đưa nàng đến tiền đường. Trên dường hai người lẳng lặng không nói chuyện, Cư Mộc Nhi trong lòng buông lỏng, lập tức cảm thấy bắt đầu buồn ngủ, mắt mơ màng bắt đầu vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật.

Long Nhị đụng đụng khăn vải quấn trên đầu nàng nói:“Nàng còn chưa có hỏi ta hôn kỳ định như thế nào?”

“A?” Cư Mộc Nhi có chút giật mình:“Thế hôn kỳ định như thế nào?”

“Ta chỉ mới đáp ứng cưới nàng, còn chưa định hôn kỳ, nàng không sợ ta đổi ý sao?”

Cư Mộc Nhi dụi mắt lẩm bẩm:“Chỉ nghe người ta nói Nhị gia hẹp hòi, chưa từng nghe nói Nhị gia nói không giữ lời. Ta tin tưởng Nhị gia.”

Lần này Long Nhị túm lấy trượng trúc của nàng:“Ta đây cũng có thể tính là vị hôn phu của nàng, làm sao nàng có thể cùng người ngoài châm chọc ta như vậy?”

Cái từ vị hôn phu này đâm vào Cư Mộc Nhi một ít, nàng tỉnh lại, nghiêm túc đáp:“Ta rõ ràng là khen Nhị gia trọng lời hứa thủ tín, nào có nói là Nhị gia không tốt?”

“Vậy nàng nói, nghe người ta nói Nhị gia hẹp hòi là có ý gì?”

“Chính là người khác nói, không phải là ta nói.”

“Người khác nói nàng cũng không được nghe.”

Cư Mộc Nhi trong lòng ai oán, đành vuốt lông cho Long Nhị xuôi xuống:“Nhị gia nói rất đúng đây, lần tới ta sẽ không nghe.”

Hai người cứ như vậy một đường chân bước miệng nói vài chuyện vô thưởng vô phạt mà ra đến tiền đường, Cư Thắng ở đó đã sớm đợi đến chịu không nỗi phiền, điểm tâm đều đã ăn ba vòng, chống bụng khin khít. Thấy Cư Mộc Nhi đến, vội vàng bước nhanh ra đón.“Tại sao sờ một cái cầm mà lại lâu như vậy?”

“Nhị gia mời con ăn điểm tâm.”

“A, nha.” Cư phụ lập tức sinh hảo cảm hơn đối với Long Nhị. Buổi sáng tinh mơ tới quấy rầy, hắn chẳng những không tức giận, trái lại còn mời điểm tâm, thật sự là so với lời đồn đãi bên ngoài thì tốt hơn nhiều lắm.

Cư phụ hướng Long Nhị cảm tạ, mang theo nữ nhi rời đi.

Sau khi nhìn xe ngựa hai cha con Cư Mộc Nhi đi khuất, Long Nhị nhanh chóng đi về hướng chủ viện, hắn quyết định nghỉ một lát, đợi cơm trưa xong thì sai người sang phủ nha bên kia dâng bái thiếp, xế chiều đi bái phỏng Khưu Nhược Minh.

Hắn nằm chết dí trên giường, đem những chuyện xảy ra duyệt qua một lần. Chợt nhớ tới cái chuyện hôn sự gì kia, có rất nhiều chuyện cũng không có rành a. Đồ cưới, sính lễ, ba sách sáu lễ tốn bao nhiêu bạc, mời bà mối tốn bao nhiêu bạc, lễ vật, yến khách, chọn mua vật dụng……

Rõ ràng hắn không nên đáp ứng cưới nàng, chuyện này thật sự là quá không giống phong cách hắn làm việc. Hắn vẫn nên mau chóng tính toán, không có thể chịu thua thiệt, số tiền này phải mau chóng kiếm trở về mới được.

Long Nhị chỉ ngủ một canh giờ liền đứng lên thu xếp vài chuyện. Đầu tiên là kêu Lý Kha báo cáo cho hắn xem những thám tử bên kia có chút những tiến triển gì, rồi sau đó lại kiếm một quản sự tạm thời quản lý việc làm ăn của trà trang, Lã chưởng quỹ không có ở đây nhưng việc làm ăn của trà trang lại không thể loạn. Sau đó hắn phái người đến phủ nha dâng bái thiếp, lại tìm người đi hỏi thăm gần đây Cư Mộc Nhi bên kia đã xảy ra những chuyện gì.

Đợi ăn xong cơm trưa, hắn lại xem hồ sơ một lúc, lúc này mới kêu chuẩn bị xe ngựa, hắn muốn đến quán rượu Trụ Trạch đón Cư Mộc Nhi.

Kết quả đến đó, giải thích rõ với Cư phụ mục đích đến, lại phát hiện Cư Mộc Nhi vẫn chưa có rời giường. Cư phụ vẻ mặt đau lòng càu nhàu:“Khuê nữ nhà ta sau khi bị manh mắt hai năm trước, thân thể vẫn không tốt, tối hôm qua đã bị kinh hãi, lại bị thương, hoảng hốt cả đêm không ngủ. Thời điểm sáng sớm vừa về đến nhà liền nằm xuống, đến bây giờ cũng không tỉnh, gọi con bé rời giường ăn cơm nó cũng không muốn ăn, chỉ muốn ngủ. Thuốc này ta đã phải hâm nóng cho con bé mấy lần rồi.”

Long Nhị gật gật đầu, xin Cư phụ lại vào xem một chút. Cư phụ tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng trên đường con gái trở về cũng nói buổi chiều Nhị gia sẽ đến đón nàng, dặn ông nhất định phải gọi nàng dậy, ông cũng không nên làm trái với ý muốn của con gái.

Long Nhị đợi một hồi lâu, mới thấy Cư phụ dẫn Cư Mộc Nhi ra. Nàng ngủ được một giấc, nhưng thần sắc lại như có bệnh nặng hơn, Long Nhị nhíu mi đến sờ trán của nàng:“Tại sao nàng nóng như vậy? Sau khi trở về đã uống thuốc chưa?”

“Rồi.” Cư Mộc Nhi hữu khí vô lực. Cư phụ gấp rút đi lấy thuốc đang hâm ở trên lò than bưng lại:“Nhưng cữ trưa vẫn chưa có uống.”

Cư Mộc Nhi tiếp lấy cái chén, đầu mày cau lại, nâng chén nhẹ nhàng uống, khuôn mặt nhăn nhó vì đắng, thấy vậy Long Nhị nhíu mày.

Cư Mộc Nhi uống thuốc, hữu khí vô lực hướng về phía Cư phụ nói:“Nhị gia, chúng ta đi thôi.”

Long Nhị giận dễ sợ, này là đang hướng ai kêu Nhị gia đó, hắn tự tay kéo mặt Cư Mộc Nhi quay lại:“Ta ở chỗ này.”

“A, Nhị gia chúng ta đi thôi.” Cư Mộc Nhi sững sờ lập lại lần nữa, bệnh mơ màng, khôn khéo mạnh mẽ trước kia một chút cũng không còn.

Đều đã như vậy còn đi cái gì mà đi!

Trong lòng Long Nhị mất hứng. Hắn vốn muốn nói đợi vài hôm nữa lại đến đón nàng, nhưng lại không chịu được, Cư phụ này không biết chiếu cố người khác, nào có người nào chăm sóc bệnh nhân mà cứ để bệnh nhân ngủ li bì không uống thuốc không ăn cơm.

Long Nhị quyết định này Cư Mộc Nhi về sau thuộc về hắn quản. Hắn kéo nàng đứng lên, nói:“Đi thôi, ta trước dẫn nàng xem đại phu đi, sau đó ăn cơm nghỉ ngơi. Phủ doãn bên kia trước tạm thời không đi.”

Cư phụ ngây ngốc hồ hồ ở phía sau đi theo, mắt thấy Long Nhị ôm Cư Mộc Nhi lên xe, phu xe “giá” một tiếng, xe ngựa chậm rãi chạy đi, Cư phụ giống như mới phản ứng kịp. Ông đuổi theo phía sau lớn tiếng kêu:“Nhị gia, Mộc nhi đã gặp đại phu, cũng đã có thuốc rồi.”

Đúng là không người nào để ý đến ông, xe ngựa cũng không ngừng, đi thẳng.

Cư phụ gãi gãi đầu, cũng không biết người ta có nghe hay không. Long Nhị không đến phủ doãn đại nhân, vậy tại sao còn muốn đón nữ nhi đi a?

Hơn nữa, vì sao mà giữa Long Nhị gia và nữ nhi, dường như bộ dạng rất thân cận a?

Chẳng lẽ phát sinh chuyện gì, mà người cha như ông không biết?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play