Ông nội Dịch Thiên khó có dịp về nhà nên ở lại thêm vài ngày, Dịch Thiên tự nhiên cũng phải ở lại, tạm thời không thể tới chỗ Mục Nhiên được. Mỗi ngày hắn đều gọi cho cậu vài lần, xác định cậu và Mục Cận không có vấn đề gì mới thoáng yên lòng.
Từ Nhiễm sau khi nghe được tin tức của Mục Nhiên đã muốn đi tìm người nhưng lại vướng chân ở nước ngoài giúp thầy mình kèm vài học sinh. Đợi đến khi giải quyết mọi việc xong, vừa về nước cô liền vội vàng hỏi Dịch Thiên địa chỉ của Mục Nhiên, sau đó trực tiếp chạy xe tới Cẩm Khê.
Hạ Húc Đông khuyên cô nghỉ ngơi không được, đành phải đi cùng.
Khi Từ Nhiễm đến Mục Nhiên đang xem Mục Cận vẽ tranh. Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa, hỏi ai đó cũng không có người đáp nên đành phải đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, bên ngoài là Từ Nhiễm và Hạ Húc Đông đang đứng cười.
Mục Nhiên ngây người, sau đó không nhịn được kích động thốt lên, “Chị Từ Nhiễm?”
Từ Nhiễm trừng cậu một cái, nghiến răng nói, “Chị cái gì mà chị, đi lâu như vậy mà cũng không biết gọi điện thoại cho tôi!” Lúc trước được thư kí Giang nói qua cộng thêm thư cậu để lại, biết cậu đến khu an dưỡng trị liệu nên cô mới không vội đi tìm. Nghĩ cậu ở đó cũng tốt, miễn cho một chốc không Lâm Hàm thì lại Giản Ninh tới tìm. Bẵng đi một thời gian không thấy cậu liên lạc với mình, tìm thư kí Giang y chỉ nói cậu đã rời đi mà không biết cậu đi đâu. Đời nào Từ Nhiễm chịu tin, có điều ngay cả Dịch Thiên cũng không có biện pháp tìm được người thì cô làm sao có thể lấy được thông tin từ thư kí Giang chứ.
Mục Nhiên không giải thích, ngại ngùng cười cười, sau đấy từ tốn mời Từ Nhiễm và Hạ Húc Đông vào nhà.
Kì thật trước khi rời đi cậu đã cam đoan với thư kí Giang sẽ không liên hệ gì với Dịch Thiên, đương nhiên cũng sẽ cắt đứt liên lạc với Từ Nhiễm. Nếu Từ Nhiễm biết cậu ở đâu khẳng định Hạ Húc Đông cũng sẽ biết. Hạ Húc Đông mà biết thì với giao tình của y với Dịch Thiên, cho dù Từ Nhiễm có không nói thì y cũng sẽ để lộ tin tức ra ngoài.
Cho nên dù rời đi đã lâu, ngay cả một cuộc điện thoại Mục Nhiên cũng không dám gọi cho cô. Cậu cũng không muốn cô phải hao tâm tổn trí vì mình nữa, cậu đã nợ cô ấy quá nhiều.
Mục Cận đang cúi đầu vẽ tranh, chờ tới khi ngẩng đầu lên liền thấy Mục Nhiên dẫn hai người lạ vào cửa. Bé lập tức bỏ bút màu, nhảy từ trên ghế xuống, có chút khẩn trương chạy tới ôm lấy chân Mục Nhiên.
Từ Nhiễm lúc trước đã nghe Dịch Thiên nói về Mục Cận nên cô cũng không quá bất ngờ, ngồi xổm xuống nhìn bé chào, “Ai nha cháu là Mục Cận phải không, thật đáng yêu!”
Mục Cận bị cô dọa sợ, bám sau chân Mục Nhiên trốn.
Mục Nhiên cười cười, xoay người ôm lấy bé, nhẹ giọng nói, “Đây là cô Từ và chú Hạ, là bằng hữu của ba.”
Mấy ngày nay số lượng “Bằng hữu của ba” sắp làm tiểu Cận hồ đồ, thế nhưng bé cũng không hỏi, chỉ ngoan ngoãn gọi một tiếng cô Từ, chú Hạ. Trong phòng có lò sưởi nên không quá lạnh, bé chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, trên mũ còn gắn hai chiếc tai thỏ nho nhỏ. Từ sáng chưa ra khỏi nhà nên Mục Nhiên cũng chưa buộc tóc cho bé, chỉ dùng một chiếc kẹp tóc kẹp lại.
Từ Nhiễm bị bộ dạng đáng yêu muốn chết của Mục Cận dụ dỗ, không nhịn được vươn tay nựng, “Tiểu Cận, để cô ôm một cái nàooo~”
Mục Cận quay đầu nhìn Mục Nhiên, thấy cậu cười nhìn bé, liền gật đầu, vươn tay để Từ Nhiễm bế đi qua.
Hạ Húc Đông đứng ở bên cạnh, khuỷu tay khẽ huých cô một cái, sờ mũi nhẹ giọng nói, “Bà xã, hay là chúng ta cũng sinh một đứa đi.”
Trước kia mỗi khi y nói vấn đề này Từ Nhiễm đều từ chối, lần này không biết tại sao lại thoải mái gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Cũng nên là như vậy rồi.”
Hạ Húc Đông lập tức hú một tiếng, chỉ kém điều muốn nhảy cẫng lên, Từ Nhiễm khinh bỉ liếc nhìn y, Mục Nhiên lại cười lớn thành tiếng.
“Hai người ngồi đi, tôi đi pha trà.” Kể từ sau khi vụ Dịch Thiên và Tô Văn Dương cậu đã chuẩn bị một ít lá trà, tính toán sau này cần chào hỏi khách khứa, không nghĩ tới sẽ phải dùng sớm như vậy.
Từ Nhiễm ngồi xuống ghế, chờ Mục Nhiên rót trà xong mới hỏi cậu, “Hiện tại thân thể thế nào?”
Mục Nhiên gật gật đầu, “Rất tốt”, lại nói thêm, “Lúc ở khu an dưỡng em vẫn uống thuốc chị kê, sau cảm thấy tình huống đỡ hơn nên em tự giảm liều lượng, hiện tại không cần uống nữa.” Từ khi quyết định mình phải sống thật tốt cậu vẫn luôn phối hợp điều trị trị liệu. Rời khỏi khu an dưỡng phải tự mình lo cuộc sống sinh hoạt, sau lại nhặt được Mục Cận, nên cậu càng vì lo lắng tương lai của đứa nhỏ mà bận rộn, chẳng còn thời gian nào để suy nghĩ lung tung.
Từ Nhiễm nghe xong mỉm cười, “Tiểu Nhiên Nhiên cậu quả nhiên không làm chị thất vọng.”
Mục Cận nghe Từ Nhiễm gọi ba mình xong, ngẩng đầu tò mò nhìn Mục Nhiên khiến cậu có chút xấu hổ lại bất đắc dĩ than, “Chị…”
Hạ Húc Đông ngồi bên không ngại đổ thêm dầu vào lửa, liên tục gật gù, “Tên nghe cũng không tồi.”
Từ Nhiễm lườm y một cái, đoạn quay đầu nghiêm túc nói, “Mục Nhiên, trở về đi.”
Mục Nhiên đang sửng sốt, cô lại nói tiếp, “Việc với Dịch Thiên tạm thời không nói. Nhưng nếu cậu còn tiếp tục ở đây, Mục Cận lại nhỏ như vậy, nếu thật sự đến lúc xảy ra chuyện gì không có ai ở bên để trợ giúp được.
“Em…” Mục Nhiên há mồm, biểu tình trên mặt có phần do dự.
Từ Nhiễm như biết cậu muốn nói gì, ngắt lời, “Nếu cậu thực sự coi chị như bạn bè thì đừng nói cái gì phiền toái hay không phiền toái nữa.”
Mục Nhiên cúi đầu cười khổ, quả thật là cậu cảm thấy mình luôn mang thêm rắc rối cho Từ Nhiễm.
Hạ Húc Đông sốt ruột nhìn hai người, cũng mở miệng khuyên nhủ, “Được rồi được rồi, cậu trở về đi thôi. Huống hồ trong nhà Dịch Thiên cũng đồng ý chuyện của hai người rồi, cậu cũng đừng…”
“Cái gì?” Mục Nhiên vội ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hạ Húc Đông hỏi.
Hạ Húc Đông cũng sửng sốt theo, “Cậu không biết? Dịch Thiên không nói cho cậu sao?” Chuyện cũng đã từ vài ngày trước, không có khả năng Mục Nhiên vẫn không biết chứ.
Mục Nhiên mờ mịt lắc đầu, “Dịch Thiên chỉ nói trong nhà có việc, đợi xong xuôi anh ấy sẽ đến đây.”
Hạ Húc Đông cười khổ, “Hiện tại tất cả mọi người đều đang bàn tán Dịch Thiên vì một người đàn ông mà ngay cả vị trí gia chủ Dịch gia cũng không cần, vậy mà người trong cuộc như cậu lại không hề hay biết…”
Mục Nhiên giật mình không nói nổi lời nào, y lắc đầu nói tiếp, “Cậu có biết vị trí gia chủ Dịch gia có ý nghĩa như thế nào không? Xem như lần này Dịch Thiên xong rồi…”
“Rốt cuộc…” Mục Nhiên nuốt nước bọt, gian nan hỏi, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Từ Nhiễm tiếp lời, “Dịch Thiên lập hiệp nghị với ông nội mình, nếu hắn từ bỏ quyền kế thừa, mọi người trong nhà sẽ không được ngăn cản hai người nữa.” Từ Nhiễm vốn cho rằng Dịch Thiên sẽ lập tức nói chuyện này cho Mục Nhiên, để Mục Nhiên biết hắn vì cậu mà phải trả giá bao nhiêu, ai biết được thế nhưng đến tận bây giờ hắn cũng chưa hề nói.
Hạ Húc Đông nhìn Mục Nhiên vẫn còn thất thần, không đành lòng nói thêm, “Cậu có biết lần xảy ra tai nạn ấy, lúc cậu đột nhiên ngừng thở, Dịch Thiên ở bên ngoài phòng bệnh giống như phát điên mà khóc gọi, vết khâu trên đùi cũng vì vậy mà rách toạc thêm một lần nữa không?”
Mục Nhiên ngơ ngác nhìn y, giống như căn bản không hiểu nổi y đang nói cái gì.
Hạ Húc Đông lắc đầu, “Tôi từ bé lớn lên cùng cậu ta, cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta khóc một lần nào…” Xong lại nói tiếp, “Cậu có biết tại sao cậu ta bị thủng dạ dày không? Cậu ta thấy một người cực kì giống cậu trong quán rượu, sau đấy mạnh mẽ lôi người kia về để làm cho cậu ta một bữa cơm. Sau đó phỏng chừng nhớ cậu không chịu nổi, nửa đêm lái xe về nơi trước kia cậu sinh bệnh ở, uống hết vài bình rượu. Nếu không phải tôi thấy bất an lôi Lục Xa đi tìm, phỏng chừng cậu ta ở trong căn nhà đó đau chết cũng không có ai biết.”
Mục Nhiên há miệng thở dốc, thật lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình.
“Tôi… Tôi không biết…”
Hạ Húc Đông cười khổ, “Được rồi, tôi xem như hiểu được vì sao cậu lại nghĩ nhiều như vậy rồi. Dịch Thiên gã đó cái gì cũng không nói cho cậu biết, thử hỏi làm sao cậu có thể tin cậu ta?”
Mục Nhiên nắm chặt tay, có chút luống cuống hỏi, “Vậy… Hiện tại Dịch Thiên thế nào? Trong nhà, trong nhà có làm khó anh ấy không?”
Từ Nhiễm đang muốn nói chuyện, Hạ Húc Đông đã lắc đầu cả giận nói tiếp, “Thật ra cũng không có gì, chỉ là lại bị ông già đánh thêm một lần nữa, vết khâu lại nứt ra, hiện tại đang nằm bẹp ở bệnh viện.” Vừa nói vừa cầm tay Từ Nhiễm nhéo một cái.
Mục Nhiên hoảng sợ đứng vụt dậy, kích động đến mức thanh âm đều run rẩy, “Tôi… tôi muốn đi gặp anh ấy…” Nói xong không chờ bọn họ trả lời, vội chạy vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc. Mục Cận cũng theo cậu chạy vào.
Từ Nhiễm quay đầu nhìn Hạ Húc Đông, không vui nói, “Anh lừa cậu ấy để làm gì?”
Hạ Húc Đông bất đắc dĩ, “Được rồi bà xã, em xem phản ứng của Mục Nhiên kia, nói cậu ấy không còn yêu Dịch Thiên, em tin sao?”
Từ Nhiễm trầm mặc không nói lời nào.
Hạ Húc Đông đứng dậy, ra ngoài gọi điện cho Dịch Thiên.
“Dịch đại thiếu gia à, tôi đã lừa được Mục Nhiên nhà cậu về rồi nha~”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Dịch Thiên nóng nảy hỏi, “Cậu nói gì với cậu ấy đấy? Ai cho cậu tự tiện xen vào việc của người khác hả?”
Hạ Húc Đông chậc chậc hai tiếng, “Được rồi được rồi cậu đừng vội, tôi cũng không nói gì, dù sao thì cậu cứ ngoan ngoãn mà chờ xem.” Nói xong không đợi Dịch Thiên trả lời đã cúp điện thoại.
Hạ Húc Đông lắc lư đi vào nhà, y cảm thấy mình với Từ Nhiễm đã đủ bất trị, không ngờ Dịch Thiên đối Mục Nhiên so với y còn nghiêm trọng hơn.
Rõ ràng hai người đều yêu đối phương đến chết đi sống lại.
Thật không biết tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa đến được với nhau…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT