Mục Nhiên vào phòng bệnh, nhìn thấy Dịch Thiên muốn tiến lên phía trước nhưng chân lại ngập ngừng dừng lại. Lời Tô Văn Dương nói quanh quẩn trong tâm trí, có điều khi chân chính đối mặt với anh cậu lại bắt đầu thấp thỏm hoài nghi.

Những lời kia… thật sự không phải ảo giác chứ?

Dịch Thiên ngồi dựa lưng trên giường, hai mắt nhắm chặt, mày nhăn thật sâu như đang nghĩ điều gì đó. Hắn nghe tiếng cửa liền mở mắt ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Nhiên đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt cậu tràn ngập lo lắng, rồi dần trở nên chần chừ. Vết khâu của hắn còn chưa hoàn toàn khép lại, lúc đưa tới bệnh viện thậm chí còn chảy máu loãng, xung quanh sưng tấy nhiễm trùng. Bác sĩ xử lí xong vết thương cảnh cáo hắn không được hoạt động mạnh, thế nhưng hắn nào còn lo nghĩ đến việc này, vội vã xốc chăn lên muốn tự mình đi qua.

Mục Nhiên vừa thấy động tác của anh, cố không nghĩ nhiều nữa mà tiến đến đè tay anh lại, khẩn trương vội nói, “Anh đừng cử động…”

Dịch Thiên đáp ứng, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay.

Mục Nhiên cũng không tránh ra, do dự ngồi xuống bên cạnh giường.

Hai người ngồi cách nhau thực gần, Mục Nhiên nhìn ngũ quan ngày càng khắc sâu mệt mỏi của Dịch Thiên, thì thào nói, “Tôi nghe Tô tiên sinh nói, thân thể của anh hiện giờ không được tốt, tôi… tôi cho rằng…” Nói đến đây ngập ngừng dừng lại.

Dịch Thiên nhắm mắt lại, giúp cậu hoàn thành, “Em cho rằng, em đi rồi, anh hẳn phải cảm thấy may mắn vì vứt bỏ được một cái trói buộc, chỉ cần hai ba ngày là có thể quên em sạch sẽ, có đúng không?”

Mục Nhiên bị nói trúng tim đen, nhất thời tay chân trở nên luống cuống.

Dịch Thiên nhìn Mục Nhiên như vậy, cười nhạt một tiếng, “Từ Nhiễm nói rất đúng, cho tới bây giờ em cũng không tin anh yêu em.” Anh cứ như tùy tiện mà nói, không tận lực, cũng không trịnh trọng, giống như ba chữ “Anh yêu em” này là vốn là điều đương nhiên.

Mục Nhiên trừng lớn mắt nhìn anh, tay vừa mới động đã bị anh dùng sức nắm chặt.

“Lúc em bị bệnh, không phản ứng với thế giới bên ngoài, chỉ theo thanh âm của anh có một vài động tác đơn giản, anh chiếu cố em thật lâu, tất cả mọi người đều đợi anh không đủ kiên nhẫn mà buông tay, nhưng đến tận ngày em tỉnh lại đó, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ từ bỏ.”

Mục Nhiên nghe lời anh nói, đột nhiên nghĩ đến đêm hôm đó, cậu thu dọn xong hành lí ngủ trên ghế sopha, trong đầu thoáng hiện lên các loại hình ảnh, cuối cùng dừng ở Dịch Thiên ngồi xổm trước mặt cậu, ánh mắt anh tràn ngập nhu tình, nhẹ giọng thoảng như gió hỏi, “Vì cái gì cậu lại thích tôi?”

Cậu luôn cho rằng những điều này chỉ là ảo giác, là tự cậu tưởng tượng ra hạnh phúc trong mộng kia, giống như nửa đêm bừng tỉnh nhìn thấy mẹ câm. Là cậu không biết, Dịch Thiên cho tới bây giờ cũng không nói với cậu, khi cậu sinh bệnh đã được anh chiếu cố ôn nhu đến vậy.

“Dẫn em đi gặp bọn Hạ Húc Đông ăn cơm, vốn là muốn trước mặt mọi người nói ra quan hệ của chúng ta, nhưng anh lại giận việc em thờ ơ với sự xuất hiện của Giản Ninh, lại nghĩ đến từ sau khi tỉnh lại em vẫn luôn muốn rời đi nên mới cố ý chọc giận em mà hôn y.” Dịch Thiên nhìn Mục Nhiên, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú, “Còn có đêm hôm đó anh uống nhiều rượu, cuối cùng chỉ nhớ rõ em đứng trước giường chăm sóc anh. Sau này anh mới biết được người đó là Giản Ninh chứ không phải em.” Hắn nghĩ tới lần trước đề cập chuyện này với cậu không khí quả thực vô cùng căng thẳng, dừng một chút, rồi nhẹ giọng nói, “Nhưng Mục Nhiên, em hãy tin anh, anh tuyệt đối cùng Giản Ninh chưa phát sinh chuyện gì.”

Mục Nhiên không lên tiếng, lẳng lặng nhìn Dịch Thiên, như là có chút không hiểu đột nhiên anh giải thích mọi chuyện như thế là vì lí do gì.

“Anh còn đi chùa cầu phật châu cho em, trên đường về, Tô Văn Dương nói em không thấy…” Dịch Thiên nhớ tới cảm giác lạnh lẽo cùng sợ hãi khi đó, trong lòng hơi đau xót.

“Anh…”

Hắn há miệng thở dốc, bản thân còn muốn nói rất nhiều, nói hắn vì cậu đã đối diện với tình cảm của mình, nói hắn vì cậu mà đối kháng với cha, nói hắn vì tìm cậu mà trả giá bao nhiêu cố gắng. Chính là cuối cùng cảm thấy những lời kia không đáng giá nhắc tới, mở miệng nói, lại chỉ khàn đặc nghẹn nói một câu.

“Anh đã tìm em thật lâu…”

Mục Nhiên vẫn trầm mặc không nói gì.

Trái tim Dịch Thiên nhói lên, hắn nhắm chặt mắt, sau đó mở ra nhìn Mục Nhiên, nhẹ bẫng như tự nói, “Mục Nhiên… Đừng không cần anh.”

Mục Nhiên vẫn luôn cắn chặt răng, khớp hàm nghiến chặt nhẫn nhịn nước mắt, rốt cục vì những lời này của Dịch Thiên mà vỡ đê trào ra. Kể từ khi gặp Dịch Thiên, cho tới bây giờ Dịch Thiên vẫn luôn ở phía trước, chỉ có cậu ở phía sau gập ghềnh đuổi theo; từ khi nào mà Dịch Thiên thế nhưng lại đuổi theo bước chân của cậu, thấp giọng thỉnh cầu “Đừng không cần anh”…

Cậu muốn nói nhiều lắm, nhưng mở miệng một chữ cũng không thể nói ra, chỉ có thể kinh ngạc nhìn anh, khóc đến cả khuôn mặt đẫm lệ.

Dịch Thiên vươn tay, mơn trớn khóe mắt ngập nước của cậu, rồi sau đó giữ chặt gáy, một bên kéo cậu vào gần mình, một bên ngẩng đầu thành kính hôn lên.

Đầu tiên là hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau, Dịch Thiên đợi trong chốc lát, xác định Mục Nhiên không có ý định phản kháng mới hơi nghiêng đầu ngậm lấy môi cậu, hôn sâu. Mục Nhiên vẫn còn hơi nức nở khóc, khi đầu lưỡi Dịch Thiên tiến vào cậu có chút khẩn trương căng thẳng thân thể. Dịch Thiên thấy được cảm xúc cậu biến hoa, lui ra ngoài khẽ hôn lên khóe miệng cậu trấn an, thấy cậu trầm tĩnh lại, lúc này mới một lần nữa hôn môi đem đầu lưỡi dò xét đi vào.

Cũng không biết qua bao lâu, chờ Dịch Thiên chấm dứt nụ hôn này mặt Mục Nhiên đã muốn đỏ lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Dịch Thiên không rời đi, vẫn như cũ dùng môi khẽ cọ lên mặt cậu, ôn nhu hỏi lại, “Theo anh trở về có được không?”

Mục Nhiên giật giật muốn đứng thẳng dậy, Dịch Thiên đoán được vươn tay ôm cậu vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu nói, “Để anh chiếu cố em và Mục Cận có được không?” Người trong lòng hắn vẫn như cũ trầm mặc, Dịch Thiên cũng không lên tiếng thúc giục, kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

“Tôi…” Cũng không biết qua bao lâu, Mục Nhiên rốt cuộc mới nói, “Tôi không biết. Tôi thật sự không thể hiểu rõ ý tứ của anh…” Giọng cậu dần pha thêm luống cuống, “Tôi là một người vô năng, sống đến hiện tại cái gì cũng không có, thậm chí còn từng làm chuyện bỉ ổi như vậy với anh…”

“Nếu Dịch Thiên anh… anh chính là đang cảm kích tôi cứu anh, áy náy do lần bị thương đó ảnh hưởng đến đường sống của tôi, anh không cần…”

“Anh yêu em.”

Lời bị mạnh mẽ đánh gẫy, Mục Nhiên sửng sốt, nước mắt lại một lần nữa dâng lên.

Hai tay Dịch Thiên ôm quanh Mục Nhiên ngày càng siết lại, hắn cúi đầu, ở bên tai cậu không ngừng lặp lại.

“Mục Nhiên, anh yêu em.” Thanh âm kiên định, không chút do dự.

Mục Nhiên bị Dịch Thiên siết ngày càng chặt, có chút kích động giãy giụa, “Cẩn thận đụng đến miệng vết thương…”

Dịch Thiên buông lỏng tay để cậu đứng dậy, chính là tay vẫn nắm chặt không buông ra, hắn nhìn mắt Mục Nhiên hơi hồng lên, trầm giọng nói, “Thực xin lỗi, là do anh nóng vội. Anh không bức em, em trở về từ từ quyết định.” Dừng một chút, “Chuyện trong nhà anh sẽ cho em câu trả lời thuyết phục, về sau tuyệt đối không để em và Mục Cận bị tổn thương.”

Mục Nhiên nhìn Dịch Thiên, vừa muốn nói gì đó ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ nhè nhẹ. Dịch Thiên ngẩng đầu ứng thanh, Tô Văn Dương đẩy cửa tiến vào, Mục Cận được ôm trong ngực đã gục đầu muốn ngủ. Tô Văn Dương cũng biết Mục Cận đối với Mục Nhiên có bao nhiêu quan trọng, sợ đứa nhỏ cảm lạnh nên mới đành làm phiền hai người.

Mục Nhiên vừa nhìn thấy Mục Cận liền vội vàng đi tới, vươn tay đỡ lấy bé, Tô Văn Dương khẽ lắc đầu, “Không có việc gì, cứ để tôi.” Mục Nhiên thu hồi tay, đang muốn cởi áo khoác ngoài đắp cho bé, Dịch Thiên liền nhỏ giọng đề nghị, “Em đừng cởi, lấy áo của anh.” Nói xong ra hiệu với Tô Văn Dương, Tô Văn Dương ôm đứa nhỏ đến trước giường bệnh, Dịch Thiên xuống giường, lấy áo khoác của mình ở bên đắp cẩn thận cho Mục Cận, sau đó nói với Mục Nhiên, “Về nhà đi.”

Mục Nhiên đi tới, nhìn Dịch Thiên, ánh mắt có phần thấp thỏm, “Ngày mai tôi sẽ lại đến.”

Dịch Thiên gật đầu, nắm chặt tay Mục Nhiên hôn lên, “Anh muốn ăn cháo em nấu.”

Lỗ tai Mục Nhiên nóng lên, dời tầm mắt không được tự nhiên nói, “Mai tôi sẽ mang đến.”

Dịch Thiên ừ một tiếng, buông tay cậu ra.

Mục Nhiên rụt rè nhìn Dịch Thiên vài lần nữa, cuối cùng nói nhanh “Anh chú ý nghỉ ngơi” rồi vội vàng cùng Tô Văn Dương rời khỏi phòng bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play