Chuyến đi công tác lần này là một thành phố nơi có ngôi chùa nổi tiếng đã ngàn năm lịch sử.
Tòa tháp cổ kính tọa lạc giữa thâm sơn, không rộng lớn tráng lệ, không rực rỡ nguy nga mà toát lên vẻ đẹp trầm lắng thanh tịnh, yên tĩnh mà huyền bí.
Dịch Thiên đặc biệt rút ngắn thời gian, tự mình cầu trụ trì đại sư một chuỗi bồ đề tràng hạt, giải hóa đau buồn mang đến bình an, gặp dữ hóa lành, khỏe mạnh trường thọ.
Trước kia hắn chưa bao giờ tin những thứ này, nhưng hiện tại quả thực có vài phần sợ hãi.
Vì Dịch Thiên muốn tới chùa nên để Tô Văn Dương về trước, cũng thuận tiện đem về cho Mục Nhiên vài thứ hắn mua.
Trên đường hắn trở về, buổi tối ngày hôm đó, Tô Văn Dương đột nhiên gọi cho hắn.
Dịch Thiên tiếp điện thoại còn chưa mở lời, Tô Văn Dương ở đầu dây bên kia đã thở hổn hển nói, “Không thấy Mục tiên sinh.”
Dịch Thiên nắm chặt di động, nhíu mày hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi vừa tới bệnh viện, trong phòng bên không có ai, hộ công cũng không có. Hỏi bác sĩ y tá…” Tô Văn Dương dừng một chút, “Tất cả đều ngậm chặt miệng không nói gì.”
Dựa vào một mình Mục Nhiên hoàn toàn không có khả năng rời đi. Chưa nói đến điều kiện thân thể cậu không cho phép, hắn cũng đã sớm căn dặn bác sĩ để ý đến cậu. Hiện tại nếu như đến bước này, chỉ có thể là chính bọn họ cũng ngầm đồng ý để Mục Nhiên rời đi.
Người có thể bắt Mục Nhiên phải ra đi, cũng khiến mọi bác sĩ y tá không dám ngăn trở còn có thể là ai?
Dịch Thiên vẻ mặt lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt lại, nhìn ra không hắn đang nghĩ cái gì.
“Cậu tiếp tục điều tra, có tin tức gì gọi lại cho tôi.”
Tô Văn Dương ứng thanh, Dịch Thiên cúp điện thoại.
Hắn luôn nghĩ rằng cha sẽ chờ hắn chính thức ngả bài mới ra tay, còn cho rằng ông không biết gì cả. Xem ra là hắn quá lơ là, cũng quá xem thường cha hắn rồi.
Hôm nay là sinh nhật Dịch Thiên, khi về nhà mẹ hắn đang chỉ đạo đầu bếp nấu nướng, vừa nhìn thấy hắn bà liền cười vui vẻ nói, “Vừa lúc đang định gọi con về ăn cơm.”
Dịch Thiên đè xuống vội vàng trong lòng, miễn cưỡng cùng bà nói vài câu, sau đó mới đến thư phòng tìm cha.
Dịch Hải Chiêu đứng ở bên cạnh bàn, phía trên trải cuộn giấy Tuyên Thành sáu thước lớn, cúi đầu luyện tự, nghe thấy tiếng vang cũng không ngẩng đầu lên.
Dịch Thiên đợi trong chốc lát, một lúc lâu mới trầm giọng hỏi, “Cha, Mục Nhiên ở đâu?”
Dịch Hải Chiêu không nói lời nào, ngòi bút như nước chảy mây trôi, mạnh mẽ hữu lực.
Dịch Thiên hít sâu một hơi, mở miệng thanh âm không còn nhẫn nại, “Mục Nhiên ở đâu?”
Động tác trên tay Dịch Hải Chiêu dừng lại, ông đặt bút lông gác lên nghiên mực, mở ngăn kéo lấy ra một túi giấy vứt tới chân Dịch Thiên, ánh mắt xẹt qua một tia uy nghiêm, thản nhiên nói, “Con cho rằng ta sẽ để một người như vậy ở lại bên cạnh con?”
Miệng túi bị mở ra, cùng với đó là những tấm ảnh bất kham trong quá khứ.
Sắc mặt Dịch Thiên trắng nhợt, cắn chặt khớp hàm một câu cũng không nói nên lời. Vậy là cha hắn đã điều tra Mục Nhiên, khẳng định cũng đã biết chuyện trước kia giữa bọn họ. Tâm Dịch Thiên nhộn nhạo, thấp giọng nói, “Cậu ấy đã cứu con.”
Ý là chuyện Mục Nhiên cứu hắn có thể bỏ qua cho sai lầm kia, không ngờ Dịch Hải Chiêu lại hiểu nhầm, nhăn chặt mày cả giận nói, “Đây là hai chuyện khác nhau, cũng không cần con phải lấy thân mình ra báo ân!”
Dịch Thiên nhìn thẳng vào mắt ông, “Con không phải đang báo ân!” Dừng một chút, sau đó không chút do dự bình thản nói, “Con thương cậu ấy.”
Dịch Hải Chiêu cười lạnh, trào phóng hỏi lại, “Thương nó? Chờ tới khi con lập gia đình…”
“Con sẽ không.” Dịch Thiên lãnh tĩnh ngắt lời.
Dịch Hải Chiêu sửng sốt, sắc mặt trở nên đáng sợ, “Mày nói lại một lần nữa xem…”
“Con sẽ không lập gia đình.” Dịch Thiên không chớp mắt, thanh âm so với vừa rồi còn kiên định hơn.
Dịch Hải Chiêu cầm chén trà trên bàn ném về phía hắn, tức giận rống lên, “Cút ra ngoài!” Mới đầu ông còn tưởng hắn hồ đồ, nhưng ánh mắt của hắn nói rõ cho ông biết đây không phải là nhất thời xúc động. Chả trách trước kia an bài thân cận hắn ngay cả mặt mũi cũng không thấy, hóa ra đã có tính toán từ sớm.
Dịch Thiên đứng tại chỗ không né tránh, chén trà đập vào trán hắn rơi xuống đất vỡ tan. Máu nóng chảy dọc theo thái dương, biểu tình trên mặt hắn vẫn như cũ không thay đổi, thẳng tắp nhìn Dịch Hải Chiêu hỏi, “Mục Nhiên ở đâu?”
Dịch Hải Chiêu tức giận run người, nghiên bút trên bàn bị ông lật đổ, bút lông lạch cạch rơi xuống đất, giấy Tuyên Thành dần loang lổ mực đen, chữ vừa mới viết liền coi như uổng phí.
Dịch Hải Chiêu dời tầm mắt không hề nói với hắn, gọi quản gia tiến vào, lạnh lùng hạ lệnh, “Mang gậy đến đây.”
Quản gia nhìn Dịch Thiên đứng một bên trán chảy đầy máu cũng không rên một tiếng, chớp mắt do dự, sau đó gật đầu nghe lệnh lui ra ngoài.
Quản gia vừa mới đem gậy tới, mẹ Dịch Thiên biết chuyện vội vã chạy lên lầu, bà muốn vào phòng thì bị người ngăn bên ngoài. Vừa vội vừa tức nhưng bà biết Dịch Hải Chiêu cũng là vì Dịch Thiên, nên tạm thời nhịn xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng không có tiếng động gì, Dịch Thiên cũng không đi ra ngoài.
Mẹ Dịch Thiên rốt cục cũng không an tâm, cứng rắn đòi đi vào. Quản gia sợ làm bà ấy bị thương nào dám ngăn đón, liền mở cửa để người đi vào.
Bà vừa vào liền thấy Dịch Thiên quỳ trên mặt đất, mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, miệng gắt gao mím chặt, khóe miệng đầy máu, quần áo loang lổ từng vệt máu lớn nhỏ.
Bà hoảng sợ chạy đến bên cạnh hắn, muốn nhìn xem vết thương trên người lại sợ làm hắn đau, nước mắt nháy mắt chảy xuống.
Dịch Hải Chiêu bất vi sở động, vẫn như cũ mặt lạnh nhìn Dịch Thiên.
Dịch Thiên không muốn bà dính máu trên người hắn, giơ tay ngăn bà lại. Nuốt xuống một ngụm tanh ngọt nơi cổ họng, lưng quỳ thẳng tắp, nhìn Dịch Hải Chiêu bình tĩnh hỏi, “Mục Nhiên ở đâu?”
Dịch Hải Chiêu tức giận còn muốn đánh, mẹ hắn đứng dậy ngăn cản, nghẹn ngào khóc, “Ông muốn đánh nó chết phải không?” Đoạn quay lại nói với quản gia, “Mau đưa nó đi bệnh viện.”
Quản gia nhìn Dịch Hải Chiêu không hé răng, xem ra cũng là ngầm đồng ý, lúc này mới bước nhanh tới đỡ Dịch Thiên đứng dậy.
Dịch Thiên biết hắn đã tới cực hặn, không cố gắng chống đỡ nữa. Vết thương tai nạn ở chân của hắn ẩn ẩn đau, cho dù có người nâng cũng không tự đứng dậy nổi. Mẹ hắn đau con nhanh chóng đi qua hỗ trợ.
Dịch Hải Chiêu mặt trầm như nước, một câu cũng chưa nói.
Chuyện Dịch Thiên bị cha hắn đánh tới mức phải vào viện, ngày hôm sau Giản Ninh mới được biết. Mẹ hắn gọi điện thoại cho y khóc nức nở muốn y khuyên nhủ Dịch Thiên, Giản Ninh cười khổ, nếu bà ấy biết y và Dịch Thiên từng xảy ra chuyện gì liệu còn có thể tin tưởng y như vậy không? Giản Ninh cái gì cũng không nói thêm, ôn nhu an ủi bà vài câu, đồng ý sẽ đến bệnh viện xem Dịch Thiên.
Thời điểm y đến Dịch Thiên còn đang nói chuyện với Tô Văn Dương, sắc mặt hắn không được tốt, từ xa cũng có thể ngửi được vị thuốc đông y trên người.
Tô Văn Dương thấy Giản Ninh đi vào liền im bặt, gật đầu xem như chào y.
Giản Ninh đến bên giường Dịch Thiên ngồi xuống, nhìn băng gạc quanh đầu hắn, trong cổ áo còn mơ hồ thấy rất nhiều băng vải, một lúc lâu mới mở miệng như thì thào, “Đáng giá sao?”
Biểu tình trên mặt y cực kì bình tĩnh, thanh âm nhẹ bẫng, nhưng cẩn thận nghe lại có thể nhận ra run rẩy.
Dịch Thiên liếc y một cái, lạnh lẽo cùng thản nhiên trả lời, “Không liên quan đến anh.”
Giản Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười chua xót, y rất muốn hỏi Dịch Thiên nếu lúc trước bọn họ không tách ra, liệu hắn có nguyện ý vì y mà thẳng thắn với người nhà hay không?
Nhưng lời nói đến bên miệng, chung quy lại không dám mở lời.
Tươi cười nơi khóe miệng phai nhạt , “Ngày đó tôi đã tới đây gặp Mục Nhiên.”
Sắc mặt Dịch Thiên trầm xuống, “Anh đã nói với cậu ấy cái gì?”
Giản Ninh khẽ lắc đầu, “Tôi không hề nói gì cả, chỉ là muốn khuyên cậu ấy với cậu hảo hảo ở cùng nhau một chỗ. Thế nhưng cậu ấy lại nói với tôi…” Giản Ninh dừng một chút, “Nói cậu đối tốt với cậu ấy chỉ là vì báo ân, hai người sẽ không bao giờ cùng một chỗ.”
Dịch Thiên liếc mắt nhìn Giản Ninh một cái, cười lạnh không đáp lại. Hắn mới không tin lời y, cảm kích rồi áy náy hay đồng tình, mọi người ai cũng định nghĩa tình cảm của hắn cho Mục Nhiên là như vậy. Bọn họ nghĩ như thế nào hắn không quan tâm, lại càng không phí thời gian đi giải thích.
Chỉ cần Mục Nhiên tin hắn.
Cậu gắp cho hắn đồ ăn, dặn hắn chú ý thân thể chính mình, còn đáp ứng chờ hắn về để đưa quà sinh nhật; thậm chí thời điểm hắn ôm cậu kia, cậu còn giơ tay lên nhẹ nhàng ôm đáp trả.
Mục Nhiên sẽ không không tin tưởng hắn.
Giản Ninh nhìn biểu tình Dịch Thiên, biết hắn không tin lời mình. Y nhớ tới những lời ngày đó của Mục Nhiên, do dự một chút mới nói, “Cậu cũng đừng lo lắng, có lẽ là cậu ấy tự nguyện rời đi…”
“Nếu như không có chuyện khác thì anh có thể đi được rồi.” Dịch Thiên nhắm mắt không hề nhìn Giản Ninh, ngay cả nói cũng lười.
Mục Nhiên sao có thể tự nguyện rời đi, cậu nhất định là bị cha uy hiếp. Với tính cách của cậu mà gặp người như thư kí Giang khẳng định một câu tranh luận cũng không dám nói. Dịch Thiên càng nghĩ càng bồn chồn, càng tự tránh mình không thể bảo vệ tốt cho cậu.
Giản Ninh nhìn thần sắc xa cách của Dịch Thiên, trong nhát mắt có chút mờ mịt.
Vì cái gì năm đó y rời đi, Dịch Thiên ngay cả một cuộc điện thoại để chất vấn cũng không nguyện ý gọi?
Mà hiện tại đổi thành không thấy Mục Nhiên, hắn thậm chí không tiếc phản kháng cùng gia đình? Cho dù bị đánh đến rụng nửa cái mạng cũng không hề có ý lùi một bước?
Y so với Mục Nhiên, rốt cuộc là ai đáng giá?
Ai không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT