“Yến Vân làm chủ Yến gia?” một câu nói nghe có vẻ hết sức kì lạ, làm cho tất cả mọi người Yến gia bỗng chốc đứng đơ ra. Điều này còn ngạc nhiên hơn cả lúc trước khi thấy thực lực của Ngọc Tình.

Yến Vân làm chủ Yến gia! Sao có thể như vậy! Yến Vân mới bao nhiêu tuổi, thực lực cũng còn quá yếu, anh ta làm gia chủ thì Yến gia sẽ bị người khác bắt nạt à? Không!

Người Yến gia không phải đồ ngốc, ánh mắt bọn họ từ từ di chuyển, hướng về phía Ngọc Tình đang đứng thẳng lưng ngạo mạn. Cô muốn khống chế Yến gia à! cô muốn biến Yến gia thành đồ của cô một cách hoàn toàn à!

Ai cũng đều biết, bây giờ Yến Vân đối với Ngọc Tình có thể nói là người đã hoàn toàn bị khuất phục. Nếu một khi anh ta làm chủ Yến gia, vậy thì bọn họ....huống hồ, trong số những người này còn có rất nhiều người không hòa hợp gì với Yến Vân, ai biết được khi anh ta làm gia chủ sau này anh ta sẽ không giơ đao lên nhằm vào bọn họ?

“Ngọc Tình.....” lúc này người đương sự là Yến Vân cũng đang đơ người ra, anh ta mở miệng, đần người nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt là nụ cười cay đắng. Làm chủ nhà? Từ trước tới giờ chưa bao giờ anh ta nghĩ tới vấn đề này, trước đây anh ta đã cảm thấy rất phiền phức khi làm bang chủ của Yến bang, bây giờ lại làm chủ nhà? Đừng có đùa nữa được không hả? anh ta cảm thấy không buồn cười chút nào đâu.

Yến Vân còn chưa kịp nói gì, Ngọc Tình liền quay đầu lại, liếc nhìn Yến Vân với ánh mắt tức giận, dường như chỉ cần anh ta nói thêm một câu thì cô sẽ quay người bước đi mà chẳng thèm quan tâm tới việc của Yến gia nữa.

Ngọc Tình lạnh lùng nhìn Yến Vân, sự lạnh lùng trong ánh mắt cô khiến cho mọi người phải run lên. Yến Vân cũng đang ngây người nhìn Ngọc Tình, bắt gặp ánh mắt cô anh ta liền cảm thấy chạy dọc sống lưng là một cơn ớn lạnh, anh ta lắc đầu trong vô thức, im bặt miệng lại.

Hức. Ngọc Tình lạnh lùng hức một tiếng, cơ thể cô phát ra một sức uy hiếp vô hình nhưng ngay sau đó lại dường như chưa từng xảy ra việc vừa rồi.

Ngọc Tình thu về ánh nhìn lạnh lùng và uy hiếp đó làm mọi người đều khẽ thở phào một tiếng, lúc này bọn họ mới phát hiện, sau lưng bọn họ ướt đẫm mồ hôi rồi.

“Sao hả, Yến gia chủ?” Ngọc Tình nhìn nét mặt của mọi người, trong lòng có chút khinh bỉ, cô quay đầu nhìn Yến Sùng, khẽ cười rồi hỏi.

“Ngọc tiểu thư!” Yến Sùng nhếch môi lên cười gượng gạo: “Cô cũng biết, thực lực của Yến Vân quá thấp. Tuy là nó có tài thiên bẩm, có lẽ đảm đương được trọng trách là làm chủ Yến gia, thế nhưng bây giờ, nó thực sự là chưa có được cái năng lực đó.”

Năng lực? Ngọc Tình nghe thấy liền nhướn mày lên, dưới sự chú ý của mọi người cô từ từ ngồi xuống, cô liếc mắt lên nhìn Yến Sùng đang cười gượng: “Câu nói vừa rồi của Yến gia chủ là đang mỉa mai Ngọc Tình tôi à?”

Mỉa mai? Yến Sùng đơ người ra. Sao lại nói như thế, ông ta nói là sự thực, sao khi tới miệng cô lại trở thành mỉa mai được chứ?

“Yến Vân làm chủ Yến gia, vậy thì đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cho anh ta.” Ngọc Tình thấy Yến Sùng như nghe không hiểu lời cô nói, cô cũng không làm khó người ta, liền giải thích: “Vừa nãy Yến gia chủ nói, ý là Ngọc Tình tôi không bảo vệ nổi người của mình, thế chẳng phải là mỉa mai thì là gì?”

Ngọc Tình vừa dứt lời Yến Sùng lập tức hiểu rồi. Nhìn bộ dạng đột nhiên như tỉnh ngộ của Yến Sùng, Ngọc Tình lắc lắc đầu, xem ra người làm chủ Yến gia đúng là phải đổi rồi, Yến Sùng già rồi.

Lúc này Yến Sùng rõ ràng là có ý nghĩ giống với Ngọc Tình, xem ra bản thân đúng là già rồi, vậy mà không nghĩ ra ý Ngọc Tình muốn nói. Ý của cô chính là kể từ này yến gia thuộc về cô sở hữu à? cái này....sao có thể được?

“Ngọc tiểu thư, tôi vừa nói rồi, Yến gia chúng tôi là do tổ tông truyền lại, là máu thịt bao nhiêu đời này của tổ tông Yến gia, tôi....tôi không thể để nó bị hủy hoại trong tay tôi được.” Yến Sùng ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Tình: “Yến gia chúng tôi nhất định không thể giao cho người ngoài được!”

Người ngoài? Ngọc Tình có vẻ nghi hoặc: “Yến Vân là người ngoài?”

“Yến Vân đương nhiên không phải người ngoài.” Yến Sùng lắc đầu, nhìn Ngọc Tình: “Mọi người đều biết, Yến Vân hoàn toàn phục tục cô, nếu như Yến gia rơi vào tay Yến Vân, vậy thì có khác gì là rơi vào tay cô đâu. Ngược lại, nếu sau này cô để người Yến gia đi làm những việc gì không hay, làm hại đến gốc rễ của Yến gia nhà chúng tôi, như vậy thì làm sao được!” 

Yến Sùng nói, giọng nói có vẻ có phần kích động. Ngọc Tình nghe vậy gật đầu như hiểu ra: “Hóa ra ông lo là lo cái đó.”

Ngọc Tình khẽ cười: “Tôi không phải thánh nhân, đương nhiên tôi sẽ không giúp ông chấn hưng gia tộc của ông một cách vô điều kiện, tôi cũng không có nhiều thời gian để nói chuyện phiếm với ông! Thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí cả, chắc ông cũng đã biết câu nói đó. Tôi giúp Yến gia, đương nhiên là có điều kiện. Nhưng ông vừa nói những việc không hay, là sợ tôi lấy Yến gia đi làm bia đỡ đạn à? Yên tâm đi, điều này tuyệt đối không thể.”

Ngọc Tình vừa nói dứt lời Yến Sùng cũng như bớt tức giận. Nói thực lòng, ông ta chính là sợ Ngọc Tình lấy Yến gia ra làm bia đỡ đạn, đi làm một số việc mà cô không làm được và hủy hoại gia tộc của ông ta. Bây giờ nghe thấy Ngọc Tình nói như vậy coi như cũng bớt lo mà cũng bớt giận. “Có điều, điều kiện cô muốn nói là gì?” Yến Sùng tuy là già rồi, nhưng chưa già tới mức hồ đồ, ông ta nhìn Ngọc Tình cảnh giác, suy nghĩ rồi hỏi.

“Thứ nhất, Yến Vân làm chủ Yến gia, tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của Yến Vân, hơn nữa sẽ đều có lợi cho sự phát triển của Yến gia và của tôi.” Ngón tay Ngọc Tình khẽ gõ lên ghế sô pha, tiếp tục nói: “Thứ hai, Yến gia với tư cách là gia tộc tu chân, vậy thì phải có trách nhiệm bảo vệ nhân gian, vì thế, tôi hi vọng Yến gia có thể đứng về phía tôi, sẽ không có bất kì hành động phản bội nào.”

Ngọc Tình nói tới đầu Yến Sùng cảm thấy nhẹ người đến đó: “Lúc nãy cô nói muốn liên hệ với những kẻ tu chân để thành lập đồng minh, vậy thì liệu có làm tổn hại tới lợi ích Yến gia chúng tôi không?”

Nghe thấy Yến Sùng nói, Ngọc Tình nhướn mày, cười khinh khỉnh: “Yến gia chủ, ông coi trọng Yến gia nhà các ông quá đấy.” Yến gia, người có trình độ cao nhất cũng chỉ là Yến Sùng – người ở thời kì trung kì kết đơn, hơn nữa linh khí còn yếu, nếu thực sự chiến đấu, ngay đến cả một người ở thời kì đầu của trình độ kết đơn ông ta cũng không đánh thắng được, Yến gia như thế mà còn cố chấp bế quan tỏa cảng, không muốn tiến bộ, lại còn sợ người khác có mục đích gì với mình, đúng là nực cười.

Nói thật, lúc này Ngọc Tình đang có chút hối hận vì đã mời họ đến, nếu không phải thấy bọn họ có tác dụng, nếu không phải nể mặt Yến Vân thì những người này, ai thèm quan tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play