“Tình Tình!” Phong Nhã Trần khẽ gọi tên cô, miệng anh khẽ mở ra, ngậm chặt lấy đôi môi hồng hào ươn ướt của cô, khẽ mút nhẹ nhàng.

“Vâng....” Ngọc Tình dường như trả lời trong vô thức, tiếng nói của cô thì thầm nhưng đủ để anh nghe thấy, tiếng nói đó đến bên tai Phong Nhã Trần nghe như một lời mời.

Anh bỏ đôi môi cô ra, miệng khẽ cười, ánh mắt từ từ hướng xuống dưới, lần này đôi môi anh đặt xuống vùng cổ trắng nõn nà như tuyết của Ngọc Tình.

Nụ hôn của Phong Nhã Trần nhẹ nhàng thể hiện một tình yêu vô hạn, nụ hộ của anh không hề hoang dã, chỉ là khẽ mơn trớn tới da thịt cô nhưng cái cảm giác được yêu nhanh chóng lan tỏa ra khắp cơ thể và làm Ngọc Tình nóng ran người lên.

Nụ hôn càng lúc càng ngọt ngào, từng chút từng chút một xuống dưới.

“Ưm....” Ngọc Tình hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông đang có những động tác ngọt ngào với cơ thể mình, ánh mắt cô trở nên mơ hồ, tràn ngập sự yêu thương.

Đôi môi của Phong Nhã Trần từ từ trượt xuống và để lại trên cổ những dấu vết hằn lại của nụ hôn trên nước da trắng ngần đó. Dưới sự mơn trớn bằng đôi môi của anh, cơ thể Ngọc Tình run lên hạnh phúc.

Lúc này cơ thể với làn da trắng như tuyết của Ngọc Tình đã biến thành màu hồng nhạt, miệng cô khẽ kêu lên: “.......Nhã Trần.”

Tiếng gọi này như thể một chất xúc tác, động tác nhẹ nhàng của Phong Nhã Trần đột nhiên dừng lại, sau đó lại càng trở lên hoang dã hơn. Bàn tay anh từ từ lần xuống dưới, đi qua vòng eo thon gọn của cô mà trượt xuống dưới nữa.

Những ngón tay linh hoạt như đang nhấn những phím đàn piano, từng chút từng chút chạm vào khu vực bí ẩn mà trước đó Ngọc Tình chưa bao giờ để ai chạm vào.

Ngọc Tình lúc này như thể đang được một chiếc chăn bông mềm mại ôm lấy, cô biết Phong Nhã Trần đang làm gì, nhưng lại không muốn ngăn lại, đây là người đàn ông mà cô yêu thương sâu sắc, cũng là người hết mực yêu cô. Cơ thể cô khẽ run lên, đôi bàn tay giơ cao lên, ôm lấy đầu người đàn ông, những ngón tay nhỏ nhắn luồn vào mái tóc anh.

Ngón tay của Phong Nhã Trần chà vào cơ thể Ngọc Tình thông qua một lớp vải mỏng, cơ thể Ngọc Tình co lại, sau đó từ từ thả lỏng ra như muốn hợp tác với anh. có được sự phản ứng tích cực, ngón tay anh như được tiếp thêm sức mạnh, từng chút từng chút khám phá vào trong thật nhẹ nhàng.

Cánh tay trái của Ngọc Tình giơ cao lên, khẽ khàng cởi áo của Phong Nhã Trần ra, cô hơi ngẩng đầu lên một chút, hôn lên cổ Phong Nhã Trần.

Sự phản ứng tích cực của Ngọc Tình làm cho Phong Nhã Trần càng lúc càng cảm thấy phấn khích và vui vẻ, hành động của cô giống như một đốm lửa bỗng chốc đốt cháy cả thảo nguyên của anh.

Bàn tay Phong Nhã Trần lại một lần nữa được đưa lên, anh nhẹ nhàng kéo chiếc váy của Ngọc Tình lên, ngón tay anh cuối cùng cũng đã chạm vào khu vực thần bí đó mà không bị ngăn cản lại bởi bất kì vật gì.

Ngọc Tình rùng mình lên, sự phản ứng nhiệt tình của cô làm Phong Nhã Trần ngẩng đầu lên, đặt đôi môi mình lên đôi môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt đẩy vào trong miệng cô để thưởng thức những hương vị ngọt ngào từ trong miệng cô.

Dường như chẳng bao lâu, hai người đã thực sự hòa vào nhau, vì hưng phấn, cơ thể hai người khẽ run lên, bọn họ chỉ nhẹ nhàng dính chặt lấy nhau, cảm nhận tình yêu và sự nhiệt tình từ đối phương.

“Tình Tình.....” Phong Nhã Trần cúi đầu xuống nhìn cô gái đang ở bên dưới mình, thì thầm gọi tên cô.

“Vâng?” đôi mắt mơ hồ của Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần, lúc này cô chính là một cô gái bình thường đơn giản như bao cô gái khác, cô nhìn chàng trai mình yêu với ngập tràn tình yêu thương.

“Anh....” Phong Nhã Trần còn chưa nói dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng nổ như tiếng bom bên tai, đột nhiên những lời anh muốn nói liền đẩy ngược vào trong, dường như chẳng cần suy nghĩ gì, Phong Nhã Trần lập tức lăn người từ trên người Ngọc Tình xuống, cơ thể ôm chặt lấy Ngọc Tình rõ ràng là muốn bảo vệ cô.

Lúc này Ngọc Tình đơ người ra, trong phút chốc những hưng phấn, cảm xúc dâng trào đều biến mất rồi, đôi mắt to trong của cô nhìn vào hang động năm xưa, trong lòng có sự nghi hoặc.

“Bùm!” ngay sau đó có một tiếng bùm truyền tới, cơ thể hai người đều đơ ra, lập tức hiểu ra, âm thanh vừa nãy nhất định là truyền tới từ hồ Điền Trì. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hai người trong lòng hốt hoảng, bốn mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt của đối phương cả hai đều nhìn thấy hình ảnh ngay lúc này của bản thân mình, sau đó lại cùng nhau nhớ tới sự việc vừa xảy ra ban nãy, sắc mặt hai người đột nhiên đỏ lên như gấc, lập tức vội vàng tay chân luống cuống cầm lấy quần áo mặc lên người mình.

Hai người không ai nói một lời nào nhưng trong lòng thì đều thấy bực mình. Ngọc Tình đang nghĩ sao từ khi nào mà sự tự kiểm soát của bản thân lại kém như thế này, tuy rằng cô muốn có được Phong Nhã Trần nhưng ít ra cũng phải tìm một nơi tử tế chứ. nghĩ vậy ánh mắt cô liền đảo quanh hang động, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đúng là đã thèm muốn quá nên mới vậy.

Còn Phong Nhã Trần thì lại nghĩ, Ngọc Tình vẫn còn nhỏ, sao anh lại không thể khắc chế bản thân như thế, suýt nữa thì đã làm hại cô rồi. anh vừa cảm thấy may mắn vì đúng lúc đó bị cắt ngang nhưng cũng lại có chút thấy bực mình, chỉ thiếu một chút chút nữa thôi, chỉ một chút nữa là anh đã có được cô, một chút nữa thì Tình Tình hoàn toàn thuộc về anh.

Có điều oán trách thì oán trách vậy chứ Phong Nhã Trần vẫn thấy vô cùng may mắn. Anh đường đường là đại thiếu gia của Phong gia, sao anh lại có thể để cô gái của mình ở một nơi thế này, trong hoàn cảnh như vậy trao bản thân cho anh chứ? Tình Tình của anh, xứng đáng với những gì tốt nhất.

Hai người luống cuống mặc quần áo xong, sau đó quay ra hướng ánh mắt về phía trước.

“Đi thôi, chúng ta đi xem xem.”

“Đi thôi, chúng ta đi xem xem.”

Hai người vừa đưa ánh mắt về phía trước rồi quay lại nhìn nhau thì đồng thanh nói. Tiếng nói vừa dứt cả hai lại nhìn nhau bật cười, Phong Nhã Trần cầm lấy tay Ngọc Tình kéo đi: “Đi thôi.”

Ngọc Tình gật đầu, cơ thể hai người liền biến khỏi hang động quyến rũ này, rất nhanh sau đó đã xuất hiện ở đáy hồ Điền Trì.

Vừa mới tới đáy hồ, Ngọc Tình liền đơ người ra, lúc này dưới đáy hồ làm gì có Phệ Hồn Trận nữa, nước hồ trong xanh, không còn sự lưu động của những linh khí đen ngòm, ngay sau đó ánh mắt của Ngọc Tình hướng về phía Ngân Nguyên và Thuần Hoàng đang đứng cách đó không xa mà không nói lời nào.

“Thế này là thế nào?” Ngọc Tình nhìn Ngân Nguyên, mở miệng hỏi, cô hơi nheo mày lại.

Ngân Nguyên nhìn về một phía không xa, đến đầu cũng không thèm gật chỉ nói: “Phệ Hồn Trận bị phá hủy rồi.” tiếng nói của Ngân Nguyên nghe rất lạnh nhạt, nói ra sự thực mà Ngọc Tình đã nhìn thấy. Ngọc Tình nhìn Ngân Nguyên, cảm thấy có gì đó kì lạ. Anh ta đáng lẽ hiểu được ý trong lời nói của cô chứ.

Cô đương nhiên biết rằng Phệ Hồn Trận đã bị phá hủy, ý cô hỏi là đã bị phá hủy như thế nào.

Cơ thể Ngân Nguyên không động đậy, ngay cả đôi mắt cũng không chớp, dường như không hề có ý định giải thích điều gì cho Ngọc Tình.

Thuần Hoàng thì nhìn Ngân Nguyên với ánh mắt phức tạp, cuối cùng hướng về phía Ngọc Tình: “Ngân Nguyên phát hiện con mắt của Phệ Hồn Trận chính là một con thú Phệ Hồn, vì vậy anh ấy liền giải quyết rồi.”

Thuần Hoàng trả lời rất đơn giản, thế nhưng chính vì đơn giản mà Ngọc Tình mới cảm thấy không bình thường. Giải quyết rồi? giải quyết thế nào, cô không tin Phệ Hồn Trận mạnh như vậy phải đợi tới khi cô đạt tới trình độ kết hồn mới phá hủy được lại dễ dàng được xử lý như vậy.

Thế nhưng sự thắc mắc của cô, chắc chắn là cả hai người này ai cũng không cho cô câu trả lời. Ngọc Tình khẽ thở dài một tiếng, không có ý định hỏi thêm nữa, thu ánh mắt về, ánh mắt cô nhắm tới một đại ấn màu kim phía không xa.

Chiếc ấn dường như lơ lửng trong hồ, cao chót vót, nhưng nhìn lại có vẻ rất hài hòa.

Ngọc Tình từ từ bước lại, nhìn chiếc ấn đó một lượt, chiếc ấn được chạm khắc những hoa văn bí ẩn, có năm loại đá năng lượng với năm màu sắc khác nhau, không biết với mục đích gì, nhưng nhìn vào thì tươi sáng rực rỡ một cách lạ thường.

Ngọc Tình lặng lẽ nhìn chiếc ấn, sau đó cô lùi về phía sau một bước, nhìn vào chiếc đại ấn màu kim, bàn tay cô vẫy nhẹ, một luồng sức mạnh tinh thần được đẩy ra, bỗng chốc hóa thành một hồ nước màu xanh nhạt bao trọn lấy chiếc ấn. Chỉ chớp mắt một cái, trong đó không còn thấy bóng dáng chiếc ấn màu kim đâu nữa mà lọt vào mắt chỉ là một hồ nước phẳng lặng.

“Đi thôi.” Ánh mắt Ngọc Tình đảo qua một lượt, khẽ thở phào một tiếng, nhìn Ngân Nguyên với ánh mắt đầy sự biết ơn, cũng may Phệ Hồn Trận ở đây đã bị phá hủy rồi, thế nhưng ánh mắt cô nhìn Ngân Nguyên vẫn chất chứa đầy sự nghi hoặc và cảm thấy kì lạ.

Ngân Nguyên cảm nhận được ánh mắt của Ngọc Tình, khẽ nhếch môi cười, sau đó hất đầu: “Đi thôi.”

Sau đó Ngân Nguyên liền đi trước hai bước, không chú ý thấy phía trước, Phong Nhã Trần nhẹ nhàng đưa một chân ra chặn ngang đường.

Ngân Nguyên vừa bước đi chưa được mấy nước liền vấp phải bàn chân của Phong Nhã Trần, Phong Nhã Trần lập tức đỡ Ngân Nguyên. Quả nhiên anh đã đoán không sai, lúc này Ngân Nguyên dường như không nhìn thấy gì nữa rồi.

Ngay từ lúc bước chân tới đây ánh mắt Phong Nhã Trần đã hướng về phía Ngân Nguyên, anh nhìn “ánh mắt” của Ngân Nguyên nhìn về phía xa xăm nhưng quan sát kĩ thì anh liền phát hiện ánh mắt của Ngân Nguyên không hướng vào một trọng điểm nào, nói chính xác thì Ngân Nguyên không phải là đang nhìn.

Phát hiện ra điểm này, anh lại chú ý thấy ánh mắt của Thuần Hoàng lần đầu tiên nhìn Ngọc Tình lạnh nhạt như vậy, hơn nữa lại còn rất lo lắng, rồi lại quay ra nhìn Ngân Nguyên. Sự phát hiện này đủ để cho htayas, Ngân Nguyên có vấn đề.

Vậy là Phong Nhã Trần lại một lần nữa chú thấy vào đôi mắt của Ngân Nguyên, đôi mắt đó lúc trước xanh lên màu xanh nước biển, lúc này nó vẫn rất xanh nhưng nếu nhìn kĩ, liền có thể phát hiện, ánh mắt đó không còn sáng long lanh nữa, dường như đã phải chịu một tổn thương rất nặng nề.

Vậy là Phong Nhã Trần liền khẳng định Ngân Nguyên không nhìn thấy gì nữa, cho nên mới có cảnh thử vừa rồi.

Phong Nhã Trần như có sự chuẩn bị trước đỡ lấy Ngân Nguyên, sau đó ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Ngân Nguyên: “Anh làm sao thế?”

Ngân Nguyên chẳng phải đồ ngốc, cú vấp chân vừa rồi, anh cũng đã hiểu ra điều gì, dường như ngay lúc đó, anh liền đón nhận ánh nhìn quan tâm từ bốn phía.

Ngân Nguyên khẽ cười, “nhìn” Phong Nhã Trần: “Không sao, vừa nãy dùng công lực hơi quá, dần dần sẽ lại ổn thôi.”

Phong Nhã Trần nghe thấy vậy khẽ thở phào một tiếng, anh nghe Ngọc Tình nói qua, công pháp của Ngân Nguyên dường như chủ yếu tu luyện vào đôi mắt này, nếu Ngân Nguyên đã giải thích như vậy thì anh cũng miễn cưỡng cho qua.

“Thật vậy không?” nhưng Ngọc Tình thì lại vô cùng hoài nghi, cô luôn ngấm ngầm quan sát Ngân Nguyên, dường như ngay từ khi bước vào cô đã thấy Ngân Nguyên có điều gì đó không bình thường, đôi mắt to tròn của cô nhìn Ngân Nguyên, hỏi kiên định: “Thật sự không sao chứ?”

Ngân Nguyên cảm nhận được ánh mắt của Ngọc Tình, phút chốc anh liền bật cười đau khổ. Cái cô gái này sao lại cứ thích tra hỏi tới tận cùng thế không biết. Ngữ khí kiên định vừa nãy của cô đã nói rõ với anh rằng cô nhất định phải biết chân tướng, bằng không.....

Bằng không làm sao? Ngân Nguyên không đoán ra được sự trừng phạt mà Ngọc Tình sẽ dành cho anh, nhưng anh biết bất luận là sự trừng phạt thế nào anh đề không chấp nhận nổi.

Vừa nãy, khi mà luồng ánh sáng màu đen chiếu thẳng vào mắt anh, anh mở mắt ra liền phát hiện trước mắt là một màu đen kịt, đầu tiên anh nghĩ tới không phải việc mình không nhìn thấy sẽ thế nào mà là anh đã nghĩ, từ nay về sau bản thân anh sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt anh vừa yêu vừa hận đó, không nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của cô gái nói sẽ tìm cho anh một đàn mèo cái giúp anh giữ giống nòi.

Ngân Nguyên nghĩ vậy, cơ thể khẽ quay lại, “nhìn” vào Ngọc Tình, khẽ cười đau khổ, anh nói: “Tôi cũng không biết.”

Ngọc Tình nghe thấy vậy liền đơ người ra, cô nhìn Ngân Nguyên, cô hất tay một cái, đưa tất cả mọi người vào trong không gian rồi nói như ra lệnh cho Ngân Nguyên: “Ngồi xuống.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play