Hai ngọn lửa đó to bằng lòng bàn tay, người phụ nữ đó mới đầu đơ người ra, sau đó cười lớn: “Ha ha, đúng là không biết sợ, chỉ một chút lửa thế này cũng ảo tưởng sẽ đối phó được với những cục cưng của ta! Ha ha, các con đâu, nuốt chửng chúng nó cho ta!”

Đối với tiếng cười của người phụ nữ, Ngọc Tình và Phong Nhã Trần chỉ liếc mắt nhìn nhau, sau đó khẽ cười, bàn tay cả hai khẽ động đậy, hai ngọn lửa đó như có ý thức, liền phi thẳng về phía đàn rắn.

Tất cả mọi người đều tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng này, những kẻ tu ma nhìn hai ngọn lửa với ánh mắt chế giễu, người phụ nữ đó càng cười đắc chí hơn, bọn họ sung sướng như thể đã nhìn thấy Ngọc Tình và Phong Nhã Trần bị đàn rắn đó ăn thịt rồi vậy.

Song sự đắc ý đó chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ thấy hai ngọn lực sau khi gặp đàn rắn như gặp được chất xúc tác mà bùng lên, dường như chỉ chớp mắt, cả đàn rắn đó đã bị bao lại ở phía trong ngọn lửa.

Ngọn lửa to lên trông thấy được, từ phía trong phát ra tiếng kêu rít không ngừng của đàn rắn.

“Các con của ta!” người phụ nữ đó nhìn thấy đàn rắn bị bao lại, liền hốt hoảng, miệng bà ta niệm chú, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai ngọn lửa đó.

“Các con?” Ngọc Tình đứng trên không trung nhìn người phụ nữ rồi khẽ cười: “Không phải vội, lát nữa là bà có thể nhìn thấy bọn chúng rồi.”

Ngọc Tình nói với ngữ khí hời hợt làm cho người phụ nữ đơ ra, sau đó liền nhìn thấy hai tay Ngọc Tình khẽ vẫy, hai ngọn lửa đó liền biến mất, các cục màu đen và xám, những xác con rắn chết cứng đơ rơi xuống ngay sau khi ngọn lửa biến mất.

Nơi mà ngọn lửa màu đen biến mất thì rơi xuống những cục màu đen mà xám, còn ngọn lửa màu trắng biến mất thì rơi xuống xác của những con rắn, đàn rắn đó bị lửa đốt nhưng vẫn giữ nguyên được hình hài.

Người phụ nữ nhìn thấy đàn rắn đó, trong lòng hoảng sợ, bà ta cố gắng hết sức muốn khuấy động chúng lên, nhưng bọn chúng không còn nào có một chút phản ứng gì, tất cả đều nằm cứng đơ dưới đất không động đậy, rõ ràng là nói cho bà ta biết những con rắn đó đã chết đứ đừ.

Nhận thức này vừa mới xuất hiện trong đầu bà ta, bà ta liền ngẩng mặt lên nhìn Ngọc Tình, đôi mắt với đồng tử màu đen nay đã biến thành màu xanh ngọc.

Bà ta nhìn Ngọc Tình, trong đồng tử mắt là trọn vẹn hình ảnh của cô, bà ta khẽ nhếch mép, nói dạo nạt: “Nộp mạng đi!”

Vừa nói xong, bà ta giơ cánh tay lên, cánh tay phải lập tức biến thành một con rắn hướng thẳng về phía Ngọc Tình, Ngọc Tình nhìn đôi đồng tử mắt màu xanh ngọc đó, trong lòng cũng hơi run lên.

Ánh mắt cô từ từ di chuyển, cuối cùng hướng về phía nửa khuôn mặt đầy vẩy rắn của bàn ta. Mới đầu cô tưởng bộ dạng của người phụ nữ này là do tu luyện chưa đủ độ, thế nhưng bây giờ trong lòng cô không còn nghĩ như vậy nữa.

“Ngọc Tình, người phụ nữ này một nửa là yêu quái!” dường như biết được ý nghĩ của Ngọc Tình, tiếng nói của Ngân Nguyên vang lên bên tai Ngọc Tình.

Một nửa là yêu quái? Ngọc Tình nhìn con rắn đang phi tới với tốc độ như bay, cô khẽ cười, tay phải nắm lại, trong tay xuất hiện một thanh kiến dài, thanh kiếm vừa mới xuất hiện, cơ thể Ngọc Tình lập tức bay lên không trung, đâm mũi kiếm về phía con rắn.

Con rắn đó dường như có linh tính, nhìn thấy thanh kiếm, nó lập tức biến mất khỏi không trung.

Ngọc Tình nhìn khoảng không trống rỗng, cô run lên, cơ thể đột nhiên dừng lại mọi động tác. Người phụ nữ này đúng là không đơn giản.

Ngọc Tình không phải là người không biết trời cao đất dày, vừa mới phát hiện con rắn biến mất, cô liền bắt đầu xem xét người phụ nữ này lại một lần nữa.

Tâm niệm và sức mạnh tinh thần được vận hành, bỗng chốc hình thành lên một mạng lưới như mạng nhện được tỏa ra, với công lực của Ngọc Tình, chỉ cần sức mạnh tinh thần của cô được lan ra, trong vòng bán kính 500 dặm cô sẽ biết hết được gió thổi cỏ lay.

Song lúc này đôi lông mày của Ngọc Tình lại hơn nhăn lại, cô không hề phát hiện ra dấu tích gì của con rắn đó.

Trong lúc Ngọc Tình đang nghi hoặc, một cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện trong tim cô, Ngọc Tình dường như nghĩ cũng không nghĩ mà quay người, đâm thanh kiếm vào trong không trung.

Nhát kiếm đó vừa đâm ra, Ngọc Tình liền mở mắt nhìn ra, chỉ thấy con rắn đó há hốc miệng phun ra một dòng máu đỏ tươi trước mắt cô, nếu như vừa nãy cô không phát hiện, con rắn này chắc sẽ nuốt chửng cô rồi.

Ngọc Tình ngoài việc âm thầm vui mừng và cảm thấy may mắn thì trong lòng vẫn đang rất cảnh giác. Lúc này thanh kiếm của Ngọc Tình vẫn đang đâm vào cơ thể con rắn, con rắn với hai mắt đỏ ngầu khát máu nhìn chằm chằm Ngọc Tình, đầu nó đột nhiên giật lên, một con rắn khổng lồ xuất hiện – cơ thể nó còn to hơn eo Ngọc Tình, nó quẫy đuôi dữ dội.

Ngọc Tình nhìn vào đuôi rắn to lớn đó, tâm niệm vận hành, lập tức biến mất, cơ thể cô xuất hiện cách con rắn khoảng chừng năm mét.

Ngọc Tình đang chịu sự nguy hiểm rình rập còn Phong Nhã Trần cũng đang phải đối phó với những bộ xương. Trong lòng Phong Nhã Trần vừa lo lắng vừa bực dọc. Bực vì những bộ xương đó anh đánh thế nào cũng không đánh hết, lại lo lắng cho tình hình của Ngọc Tình.

Lúc này Ngọc Tình không còn tâm trí để suy nghĩ về những điều khác nữa rồi, trong mắt cô bây giờ chỉ có hình ảnh của con rắn khổng lồ kia, trong lòng cô thì đang tìm cách để khống chế được người phụ nữ rắn đó.

Ánh mắt Ngọc Tình từ từ di chuyển, cho tới khi hướng về cơ thể của đống rắn chết cứng kia, ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, cùng lúc đó, tâm niệm vận hành, sức mạnh tinh thần được tỏa ra, hướng thẳng về phía những con rắn cứng đơ kia.

Chỉ vài giây sau Ngọc Tình đã cảm nhận được tin tức phản hồi của sức mạnh tinh thần, cô khẽ cười, tâm niệm lại được vận hành, những con rắn kia lập tức bay lên, hướng thẳng về phía con rắn khổng lồ.

Khi đàn rắn đang bay, cơ thể con rắn khổng lồ ngừng động đậy. người phụ nữ nhìn những con rắn như không tin vào mắt mình, những con rắn đó là do tự tay bà ta nuôi dưỡng, dường như nó là một phần cơ thể của bà ta. Bà ta biết rõ, những thói quen của chúng, càng biết rõ rằng bọn chúng đã chết rồi.

Thế nhưng vì biết rồi nên bà ta mới cảm thấy kinh hãi, nhưng cho dù biết bà ta cũng không ra tay nổi. giết những con rắn này chẳng khác nào lấy đi mạng của bà ta, vậy là trong phút chốc bà ta đơ người ra choáng váng.

Ngọc Tình nhìn thấy con rắn đứng im, trong lòng vui mừng: “Chính là bây giờ!”

Miệng Ngọc Tình khẽ nhếch cười, thanh kiếm rung lên, hóa thành một dòng ánh sáng hướng thẳng về phía con rắn khổng lồ.

Người phụ nữ nhìn thấy dòng ánh sáng đó liền hoảng hốt, nhưng cũng đã muộn rồi.

Trong giây phút đó, chuôi kiếm đã như được đóng đinh vào cơ thể con rắn, cùng lúc đó, đàn rắn cũng xông lên, ngay sau đó là tiếng nuốt ừng ực vang lên.

Người phụ nữ thấy vậy lập tức ngẩn người ra, bà ta cố gắng điều khiển con rắn đó, thế nhưng con rắn bị bao vây kín rồi, có cố gắng thế nào cũng không di chuyển được.

Ngọc Tình nhìn mà miệng chỉ cười khểnh, tâm niệm lại được đẩy mạnh hơn, đàn rắn càng hung hãn hơn, dường như trong chớp mắt con rắn khổng lồ chỉ còn lại có bộ xương.

Người phụ nữ tuyệt vọng, không kề để ý tới Ngọc Tình, Ngọc Tình lại đẩy ra một luồng ánh sáng nữa, sức mạnh tinh thần được thu về và hóa thành hàng loạt những chiếc kim châm nhỏ xíu như lông ngựa, bao vây người phụ nữ từ bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy người phụ nữ chưa kịp phản ứng gì, những chiếc kim đó đã đồng loạt từ bốn phương tám hướng đâm vào cơ thể bà ta.

“A....” người phụ nữ kêu lên đau đơn, cơ thể bà ta mềm nhũn ra rồi ngã xuống đất. Lúc nãy đã vừa bị thiệt hại nghiêm trọng, bây giờ chắc chắn không còn sức lực để chịu đựng được đòn tấn công này.

Ngọc Tình đứng trước mặt bà ta, nhìn vào ánh mắt lờ mờ của bà ta, trong lòng thở phào một tiếng, nhưng tâm niệm của cô vẫn không được buông lỏng, không tận mắt nhìn thấy người phụ nữ này chết đi thì cô vẫn sẽ không ngừng cảnh giác. Cô không cho phép bản thân mình vì chủ quan mà bị thương.

Trong ánh mắt của Ngọc Tình, khuôn mặt của người phụ nữ đó thay đổi liên tục, lúc đầu là được bao phủ bởi vẩy rắn, sau đó lại trở nên trắng toát, mặt bà ta thay đổi như có phép thuật tác động, cuối cùng Ngọc Tình nhìn thấy bà ta biến thành nửa người nửa rắn, chẳng còn có gì thú vị.

Ngọc Tình nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của người phụ nữ đó, lại nhìn cái đuôi rắn dài và thô kệch, trong lòng vô cùng nghi ngờ.

Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết không phải người, lẽ nào trên thế giới này có yêu quái?

“Phí lời, đương nhiên tuy loài người đã hợp lực đánh lùi được bọn yêu quái, nhưng trên thế giới này chắc chắn còn có tàn dư của bọn chúng!” ý nghĩ của Ngọc Tình vừa mới xuất hiện, giọng nói của Ngân Nguyên lại vang lên.

Ngọc Tình nghe lời Ngân Nguyên nói, đơ người ra. Đúng vậy, nếu có yêu quái cố tình trốn đi, vậy thì có tàn dư của bọn chúng cũng là điều bình thường.

Ngọc Tình nghĩ vậy, ánh mắt liền hướng về phía Phệ Hồn Trận đang tỏa sáng lấp lánh, ở đây nếu đã có sự xuất hiện của yêu quái, vậy thì có phải cô có thể đoán, chủ nhân của Phệ Hồn Trận này cũng có thể nói kẻ kế hoạch về âm mưu này cũng chính là người của bọn yêu quái.

“Tôi nghĩ đúng vậy!” bên cạnh Ngọc Tình liền có sự biến động, Ngân Nguyên và Thuần Hoàng đều xuất hiện. Ánh mắt của Ngân Nguyên sáng lên, nói không rõ được sự bình thản, nhưng đánh thẳng vào trọng điểm: “Tôi nghĩ người của bọn yêu quái vì muốn mở cánh cửa của thế giới yêu ma ra nên mới nghĩ ra cái sách lược này.”

Ngọc Tình ngẩng đầu lên nhìn vào Phệ Hồn Trận một lần nữa, ngẩng đầu nhìn vòng chiến của Phong Nhã Trần, cô khẽ nhếch mép cười, tâm niệm được vận hành, một ngọn lửa sức mạnh tinh thần xuất hiện, phi thẳng về phía những bộ xương kia.

Ngọn lửa sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình có thể thiêu đốt tất cả mọi linh hồn, dùng ngọn lửa sức mạnh tinh thần để đối phó với những bộ xương ương bướng đó là một sự lựa chọn không thể tốt hơn.

Ngọn lửa sức mạnh tinh thần vừa mới xuất hiện, những kẻ tu ma đó ánh mắt liền hiện lên một sự kinh sợ, cùng lúc đó, Thuần Hoàng hức một tiếng lạnh lùng, một ngọn lửa màu đỏ bao lấy những kẻ tu ma đó.

Ngọn lửa màu đỏ từ từ biến mất, sau đó bóng dáng của những kẻ tu ma cũng không còn xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngọc Tình khẽ gật đầu, nhìn Thuần Hoàng với ánh mắt khen ngợi.

Thuần Hoàng vừa nhìn thấy ánh mắt đó của Ngọc Tình liền hết sức vui mừng, dang tay ra định chạy đến, thế nhưng còn chưa kịp chạy hai bước thì liền bị Ngân Nguyên kéo lại.

“Ngươi muốn chết hả?” Ngân Nguyên nhìn Thuần Hoàng, nghiến răng lại nói. Anh ta cũng chưa quên, việc Ngọc Tình nói muốn tìm một đàn mèo cái để giúp anh ta duy trì nòi giống.

Thuần Hoàng quay đầu lại mắt chớp chớp đáng thương nhìn Ngân Nguyên, anh ta làm sao thế? Dưới ánh mắt đó của Thuần Hoàng, Ngân Nguyên cuối cùng cũng phải chịu nhường bước.

Cái tên Thuần Hoàng này, lúc tỉnh táo làm việc thì tỏ ra lạnh lùng cao quý, lúc mơ hồ thì đúng là cái đồ ngốc si mê!

“Đừng qua đó!” Ngân Nguyên hít thở một hơi thật sâu nhìn Phong Nhã Trần đang bay tới.

Phong Nhã Trần dường như vừa tới nơi, lập tức nắm lấy tay Ngọc Tình, đôi mắt hoa anh đào nhìn chằm chằm vào Ngọc Tình: “Em có bị thương đâu không? Có sao không?”

Ngân Nguyên nhìn bộ dạng lo lắng của Phong Nhã Trần, trong lòng có vẻ không vui lắm, lại có chút ghen tỵ!

Ngọc Tình nhìn Phong Nhã Trần lo lắng cho mình, cô lắc đầu: “Em không sao!” nói rồi ánh mắt Ngọc Tình di chuyển tới phía đội đặc công đang ngồi co rúm sợ hãi dưới đất kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play