Đêm nay có người sẽ ngủ ngon lành, còn có người thì trằn trọc không yên giấc.
Ví dụ như Yến Vân thì mong muốn canh bạc bắt đầu, lại hoài nghi rốt cuộc là chơi cái gì, nói ra thì anh ta thực sự vô cùng băn khoăn. Thực sự cảm thấy con tim mình như đang được chiên trong chảo dầu sôi, thậm chí anh ta còn có chút nghi ngờ xem nhưng gì Ngọc Tình nói là thật hay là giả.
Nói ra thì Yến Vân anh ta cũng có sự tự hào của anh ta, đó chẳng khác nào là thứ mà anh ta được bố thí, có ông trời biết anh ta không muốn nó tới mức nào. Thế nhưng, anh ta không thể. Không cần nói phía sau anh ta còn có một Ngọc Tình đều không bằng lòng dễ dàng trở thành kẻ địch của Yến gia, chỉ cần nói bản thân anh ta cũng không vượt qua được chính mình.
Từ trong tận đáy lòng, anh ta đều hi vọng rằng bản thân mình đã sơ ý, nếu mặt đối mặt, Ngọc Tình nhất định sẽ không phải là đối thủ của bản thân mình, nhưng thực tế có phải như vậy không? Anh ta thực sự không muốn nói nhiều nữa, cũng không bằng lòng nói. Chỉ hi vọng, chỉ hi vọng, anh ta có thể đem những thứ anh ta đã đánh mất để tìm lại được từ một phương diện khác.
Yến Vân trằn trọc mà không thể không nghĩ về lúc anh ta hỏi Thích Hiểu xem chơi cái gì, nhưng ánh mắt chế giễu đó của Thích HIểu...... Anh ta không cảm thấy bản thân mình hỏi có gì quá đáng, chỉ là muốn hỏi xem chơi cái gì. Thế nhưng kẻ đó lại dùng ánh mắt chế giễu, nhạo báng để nhìn anh ta: “Đường chủ của chúng tôi đã rất đại độ rồi, còn nói cho anh biết chơi cái gì, để cho anh có sự chuẩn bị trước à? Đường chủ của chúng tôi rộng lượng thì rộng lượng thật đấy nhưng chưa tới mức độ đó. Yến bang chủ, anh đúng là tự coi trọng bản thân mình quá đấy.”
Yến Vân vừa nghĩ tới những lời này liền cảm thấy vừa phẫn nộ vừa bất lực, cô nương đó đúng là không đáng yêu một chút nào! Để lộ ra một chút thì sẽ chết à? kể cả là không nói thì cũng đừng dùng lời lẽ mà làm người khác bị tổn thương như thế chứ!
Ý nghĩ này của anh ta Thích Hiểu không hề biết, nếu biết cô ấy nhất định sẽ nói lời đay nghiệt, khinh miệt với Yến Vân sau đó mới nói cho anh ta, rằng thực ra cô cũng không biết Yến Vân và Ngọc Tình sẽ chơi với nhau cái gì! Bọn họ là thuộc hạ, việc bọn họ cần làm là chấp hành mệnh lệnh! Dám tùy tiện hỏi về quyết định của đại ca? Chỉ có chết thảm mà thôi.....cái tên Yến Vân này, nhất định là đầu óc có vấn đề!
Không kể Yến Vân thấy băn khoăn thế nào, rốt cuộc có thể ngủ được hay không, đêm vẫn cứ từ từ qua đi.
“Yến đại!” bảy giờ sáng, Yến Vân đi ra từ trong phòng, trên người vẫn mặc một bộ quần áo ngay ngắn chỉnh tề chứng tỏ rằng đêm qua anh ta không hề chợp mắt.
“Vâng!”
“Thông báo với Yến nhị, Yến tam, hôm nay ba người đều đi theo tôi.” Yến Vân vừa nói vừa ung dung đi vào nhà tắm.
“Bây giờ tôi đi tắm một cái, đúng tám giờ sẽ xuất phát!” Yến Vân nói xong liền đi vào nhà tắm, khi cửa phòng tắm đóng lạ cũng là lúc bước chân của Yến đại dừng lại, quay người đi hoàn thành nhiệm vụ mà Yến Vân vừa giao.
Hôm nay không chỉ là một mình Yến Vân chơi, hôm nay đối với mỗi người của Yến gia đều vô cùng quan trọng, bọn họ cần có sự tự tin, cần sự thực chứng minh, thiên tài Yến gia bọn họ không phải là cái đồ bỏ đi mà chỉ một con bé mà có thể đánh gục được!
Ngược lại với sự lo lắng hồi hộp của Yến gia, về phần Ngọc Tình cô lại rất thoải mái, lúc này Ngọc Tình đang dựa người vào xe của Phong Nhã Trần, đôi mắt to tròn đang nhìn về phía Phong Nhã Trần và Lưu Bân thân thiết như hai anh em ruột vậy.
“Này, Tình Tình, em làm gì mà nhìn hội anh như thế?” Lưu Bân bị nhìn chằm chằm mà thấy ngại, khẽ hắng giọng một tiếng rồi hỏi.
Ngọc Tình nghe thấy vậy liền nhìn Phong Nhã Trần đang khoác tay lên vai Lưu Bân, miệng cô khẽ cười:”Em vừa nghe thấy anh gọi anh ấy là anh cả? Hình như anh còn lớn hơn anh ấy bốn năm tuổi cơ mà?”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, sắc mặt Lưu Bân liền hiện rõ lên sự lúng túng, đôi mắt hếch của anh khẽ nheo lại, không biết mở miệng thế nào. Anh có thể nói rằng vì anh muốn cảm ơn và lấy lòng Phong Nhã Trần không?
Phong Nhã Trần là người bạn trai mà Ngọc Tình thừa nhận sớm nhất, anh dám nói, Ngọc Tình thích Phong Nhã Trần chắc chắn nhiều hơn thích bản thân mình! Nếu buộc cô phải chọn lấy một người trong số hai người họ, anh tin Ngọc Tình nhất định sẽ chọn Phong Nhã Trần. Vậy thì ngày nay Ngọc Tình đã đón nhận bản thân rồi, nhưng Lưu Bân biết rõ tất cả những điều này đều có công lao của Phong Nhã Trần!
Dù sao nói gì thì nói, ôm chặt lấy một chân của Phong Nhã Trần là đúng rồi!
Lại nói, với năng lực của Ngọc Tình, sau này còn chưa chắc sẽ có bao nhiêu người theo đuổi, anh nhất định phải chiếm lấy một địa vị có sức nặng mới được! Nghĩ tới việc sau này có người lớn tuổi hơn mình nhưng lại gọi mình bằng anh, Lưu Bân liền thấy vui rồi.
Ý nghĩ của Lưu Bân đã viết hết lên trên mặt, Ngọc Tình muốn không nhìn thấy cũng không được. Cô chỉ đành nhoẻn miệng cười, chui vào trong xe của Phong Nhã Trần. Người đàn ông này điên lên thì đúng là còn đáng sợ hơn cả phụ nữ, cô thực sự rất khó để tưởng tượng hai từ anh cả đó sao lại có thể được thốt ra từ miệng của Lưu Bân.
Lưu Bân và Phong Nhã Trần nhìn thấy Ngọc Tình chui vào trong xe, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức đoán ra tâm tư của Ngọc Tình.
Lưu Bân khẽ cười, tuy anh biết Ngọc Tình cười nhạo anh, nhưng vì để được ở bên cạnh cô, có thế nào anh cũng bằng lòng hết.
Về phần Phong Nhã Trần, đến ngay cả bản thân anh cũng không biết bản thân mình có cảm giác gì. Khi nhìn thấy Lưu Bân và Ngọc Tình hai người họ ở bên nhau, trong lòng anh có chút chua xót có chút vui vẻ yên tâm, khi nghe thấy Lưu Bân gọi mình là anh cả, anh lại rất muốn đấm cho anh ta một nhát.
Mẹ kiếp, chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như thế, ai là anh cả của nhà anh chứ? Cô gái của lão tử, lão tử không hề muốn nhường cho anh một chút nào! Thế nhưng, anh không thể, vì người đó là Lưu Bân, là người mà Tình Tình thích, là chính bản thân mình đã đồng ý mà! vậy là, anh chỉ có thể nhận hai tiếng gọi anh cả đó, dù gì thì dù, không kể sau này bên cạnh Ngọc Tình sẽ có bao nhiêu người, địa vị của bản thân đều không có gì lay chuyển được.
Điểm này, anh nghĩ giống với Lưu Bân.
Thực ra ý nghĩ của bọn họ làm thế nào Ngọc Tình lại không hiểu, thế nhưng hiểu rồi, ngoài sự yêu thương ra thì trong lòng Ngọc Tình còn có chút áy náy, tội lỗi.
Thực ra nếu Phong Nhã Trần không bằng lòng, Ngọc Tình cũng sẽ không trách anh, hoặc có thế nào đi chăng nữa, bởi vì bất kể nói gì, người đàn ông này cũng là người cô nhắm chắc rồi, là người mà cô đã thề là ở bên cạnh cho tới khi đầu bạc, nói thực lòng thì cô cũng không muốn anh phải chịu một chút thiệt thòi nào!
Ánh mắt Ngọc Tình khẽ di chuyển, hướng về phía Lưu Bân đang ngồi bên cạnh cười ngây ngô, dường như bắt đầu từ ngày hôm qua, anh lúc nào cũng ở trong trạng thái này. Nghĩ tới khi trước lúc mà Lưu Bân tuyệt vọng, Ngọc Tình lại cảm thấy bộ dạng lúc này của anh thật tốt.
Nghĩ tới đây, cô cũng chẳng nghĩ thêm nữa, thay vì vảm thấy áy náy tội lỗi chẳng bằng cứ như thế này, ít nhất, chẳng có ai làm tổn thương ai! Còn cô điều duy nhất cô có thể làm đó là yêu bọn họ, không để bọn họ cảm thấy tủi thân, thiệt thòi.
Ngọc Tình nghĩ vậy, bên trái bên phải mỗi bên lại khoác tay vào tay Phong Nhã Trần và Lưu Bân, cô khẽ cười.
Ba người ngồi bên nhau vui vẻ, ấm áp đi tới địa điểm mà Ngọc Tình chỉ định, Phong Nhã Trần mở cửa xe ra, anh đi xuống trước sau đó khẽ cười, đôi mắt hoa đào khẽ chớp chớp, nhìn Ngọc Tình, đưa cánh tay ra: “Ngọc Tình tiểu thư, mời!”
Ngọc Tình nhìn bộ dạng lúc này của anh, cô bật cười, liếc đôi mắt to tròn lên, nhẹ nhàng thanh lịch bước xuống xe, phía sau là Lưu Bân.
Ba người – Ngọc Tình đi ở giữa, Phong Nhã Trần và Lưu Bân đi phía sau nửa bước, hai người hai bên cùng Ngọc Tình đi vào Vân Đỉnh.
Không sai, địa điểm Ngọc Tình lựa chọn đó chính là Vân Đỉnh.
Còn về việc chơi cái gì, thực ra sớm cô đã nghĩ ra rồi, nhưng cô không hề có dự dịnh sẽ để lộ cho Yến Vân biết. Đúng như Thích Hiểu nói, lòng dạ Ngọc Tình không rộng mở, cô cũng chẳng phải loại người lương thiện tốt bụng gì, sự việc như ngày hôm nay chính là bước nhượng bộ lớn nhất cô có thể làm rồi.
Nói ra thì Yến Vân không thể không cảm ơn gia tộc vĩ đại của bản thân, nếu như Ngọc Tình không phải là không muốn gặp phải phiền phức vậy thì bây giờ anh ta sớm đã bị Ngọc Tình quét ra khỏi cửa rồi.
Ngọc Tình và hai người bạn trai đi thẳng tới tầng hai của Vân Đỉnh, tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
Tần hai Vân Đỉnh là một tập hợp của nơi đánh bài, chơi bóng, cờ vua, khu giải trí và nơi rèn luyện thân thể, còn bây giờ, nơi mà bọn họ đang ngồi là khu vận động của các trò thể thao liên quan tới bóng.
“Tình Tình, rốt cuộc em muốn chơi gì?” Lưu Bân nhìn một lượt xung quanh, nhìn Ngọc Tình với vẻ khá ngạc nhiên.
Ngọc Tình nghe thấy chỉ khẽ cười, Lưu Bân nhìn theo ánh mắt của Ngọc Tình: Bi-a?
“Tình Tình, em muốn chơi bi-a?” Lưu Bân tròn xoe mắt lên nhìn Ngọc Tình, anh nghe Phong Nhã Trần nói kĩ thuật chơi bạc của Ngọc Tình rất khá, ồ không, phải nói là rất tốt, anh cứ nghĩ rằng Ngọc Tình sẽ chọn một trò mà mười phần sẽ nắm chắc chín phần thắng, không ngờ cô lại chọn chơi bi-a.
Nhưng từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Tình chơi bi-a! Bi-a, cô chơi được không? Chẳng phải Lưu Bân hoài nghi về năng lực của Ngọc Tình, mà là anh thấy, nếu đã là chơi thì nên chọn trò gì mà mình có lợi thế vẫn hơn.
“Tình Tình.” Phong Nhã Trần nhìn thấy mục tiêu của Lưu Bân di chuyển, anh chỉ khẽ lắc đầu, biểu thị rằng anh cũng chưa từng thấy Ngọc Tình chơi bi-a. Anh hoài nghi một chút, khẽ mở miệng, giống với Lưu Bân, anh cũng có khuynh hướng muốn Ngọc Tình chọn đánh bài, dù gì thì anh cũng thấy thấy kĩ thuật đánh bài như thần của cô.
Ngọc Tình lắc đầu, cô biết sự lo lắng của Phong Nhã Trần và Lưu Bân, trong lòng thấy có chút buồn cười lại có chút cảm động. Đúng rồi, bất kể nói gì đi nữa, điểm xuất phát của những người này đều chỉ có bản thân, làm gì cũng là vì bạn thân, nghĩ tới đây, cô khẽ nhoẻn miệng cười: “Yên tâm đi, thực ra em không chọn đánh bài vì nói thực là kĩ thuật đánh bài của anh cũng không được tính là tốt.”
Cô vừa dứt lời, lập tức liền nhận được nét mặt chế giễu của Phong Nhã Trần, Ngọc Tình liền có chút lúng túng.
Phong Nhã Trần nhìn Ngọc Tình nói rằng cô đánh bài không tốt trong khi bản thân anh cũng đã biết thế nào, trong ánh mắt anh đầy sự giễu cợt. Cô nha đầu này đúng là nói dối mà không chớp mắt!
Lần trước anh theo cô đi tới Las vegas một lần, suýt nữa thì cô đã thắng kẻ làm cái đến cái quần cũng chẳng còn, đánh cho người ta thua tới phát khóc lên!
Thôi được, lời nói của Phong Nhã Trần đúng là có phần phóng đại nhưng ngày hôm đó bọn họ đã cùng đi tới Las Vegas, Ngọc Tình đúng là đã thắng không ít, không phải một trăm triệu đô la thì cũng phải xấp xỉ số đó. Sau đó thì Ngọc Tình còn nói không nên phô trương quá, vì vậy đã dừng lại.
Thế nhưng Ngọc Tình đâu có biết, chỉ có lần đó thôi cũng đã đủ để phô trương và thu hút sự chú ý rồi. nếu khi đó mà Wiliam ở đó anh ta sẽ nhất định hỏi cô, thế nào mới là phô trương? Một bé gái mới bảy tuổi đầu mà có thể thắng lên tới cả trăm triệu đô la còn chưa gọi là phô trương à?
Dưới ánh mắt như vậy của Phong Nhã Trần, Ngọc Tình hơi ngại mà di di mũi: “Được rồi, hai người có tin em không vậy? đừng nói hôm nay em thắng chắc, kể cả là thua thì cũng chỉ là một Vân bang mà thôi, em thua cũng chẳng sao!”
Ngọc Tình vừa nói dứt lời, hai người đàn ông lập tức bốn mắt nhìn nhau, tất cả mọi sự lo lắng, hồi hộp, căng thẳng đều không còn nữa, đúng vậy, không cần nói Ngọc Tình thắng hay không thắng, kể cả là thua, cũng chỉ là một Vân bang mà thôi, bọn họ thua cũng chẳng sao! ồ không, không phải là một, kể cả là mười cái Vân bang cũng chẳng là gì trong mắt bọn họ.
Ngọc Tình thấy hai người bạn trai im lặng, khẽ cười đang định nói gì đó nhưng đột nhiên có một tiếng nói cắt ngang ý định của cô.
“Ngọc Tình, cô muốn đấu gì với tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT