Nhận được câu nói mập mờ của Đường Nhất Bạch, rốt cuộc Vân Đóa vẫn đỏ mặt. Cô không thể không nghĩ đến dáng vẻ của anh khi nói những lời này —— nhất định là khuôn mặt dịu dàng, khóe môi hơi cong lên, cúi đầu nhìn vào trong mắt của người đối diện, ánh mắt nhu tình như nước, khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng phải đắm chìm vào trong đó.
Có lẽ sẽ cười, chẳng qua hơn phân nửa là nụ cười ấy sẽ có thêm mấy phần hài hước, khiến cho người ta chỉ hận không thể đẩy anh ra, nhưng lại không nhịn được muốn đến gần anh.
Vân Đóa cầm điện thoại di động, đỏ mặt vùi ở trên ghế sa lon. Cô không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: Lúc này thật sự là đã lún quá sâu không thể thoát ra được rồi!
Mẹ Vân đi tới ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô lộ vẻ nghiên cứu, hỏi, "Là bạn trai?"
"Không phải." Vân Đóa để điện thoại di động xuống. Cuối cùng cô cũng không trả lời lại anh, thật sự là có chút không chống đỡ nổi, không biết nên trả lời như thế nào.
"Không phải bạn trai thì đi xem mắt cho mẹ." Mẹ Vân nói.
Vân Đóa không nhịn được kêu rên, "Mẹ, mẹ để cho con yên ổn mấy ngày được không? Con không muốn xem mắt."
"Nhưng mẹ lại muốn nhìn thấy bạn trai của con." Cho dù tiêu khiển một chút cũng được.
Vân Đóa cắn răng, "Mẹ, chờ sang năm mới con sẽ dẫn bạn trai về cho mẹ, có được hay không? Nhưng con nói trước, con sẽ không đi xem mắt."
"Muốn dùng kế hoãn binh." Mẹ Vân vạch trần.
"Thật thật, con nhìn trúng một người, anh ấy rất tốt, chờ con lừa gạt anh ấy tới tay sẽ cho mẹ xem, có được hay không?"
Mẹ Vân nghi ngờ nhìn con gái, "Thật sao? Hạng người gì, tốt thế nào?"
"Dạ, là anh ấy." Vân Đóa chỉ chỉ TV. Trên TV đang phát tin tức về Đường Nhất Bạch, chủ truyền thông không ngại phiền toái kể lại thành tích vĩ đại của Đường Nhất Bạch, hình ảnh là tình hình hôm nay Đường Nhất Bạch về nước bị truyền thông và người hâm mộ bao vây, mặc dù anh không trực tiếp trả lời bất kỳ câu hỏi phỏng vấn nào, nhưng chỉ với những hình ảnh này, đã đủ tính chất tạo ra đầu đề câu chuyện, không ít Đài truyền hình đều đang đưa tin.
Mẹ Vân ý vị sâu xa khuyên Vân Đóa, "Đứa nhỏ này, có mục tiêu là chuyện tốt, nhưng tốt nhất con không nên đặt mục tiêu quá cao, nếu không sẽ thất vọng."
Vân Đóa 囧 囧, "Mẹ, con tự biết rõ."
***
Mặc dù mẹ Vân không tán thành Vân Đóa có "Đặt mục tiêu quá cao", nhưng mà bà cũng không tiếp tục bắt cô xem mắt. Người làm mẹ như bà cũng đã nhìn ra, con gái hoàn toàn không có ý tìm bạn trai, nên cũng không cưỡng ép cô.
Vân Đóa qua thêm vài ngày an ổn, đột nhiên có một ngày nhận được điện thoại của Lâm Tử.
Lâm Tử: "Vân Đóa, bây giờ tôi đang ở thành phố N."
Vân Đóa: "Lâm Tử, sao anh lại tới đây?"
"Tới tìm cô."
". . . . . ."
Thấy Vân Đóa không nói gì,Lâm Tử cẩn thận nói, "Nếu cô không tiện ra gặp tôi, vậy coi như thôi."
Vân Đóa vội vàng lắc đầu, mặc dù Lâm Tử không thể thấy, cô nói, "Không phải không phải, tôi không có ý này, vừa rồi chỉ là tôi có chút kinh ngạc. . . . . . Làm sao anh chưa nói một tiếng đã tới rồi?"
"Đột nhiên muốn gặp cô một chút."
Một thoáng vừa rồi cô có xúc động một chút, dù sao, cảm giác được người ta nhớ nhung cũng rất tốt. Cô sửa soạn một chút rồi ra ngoài gặp anh ta, Lâm Tử không muốn cô chạy một đoạn thật xa tới sân bay, hai người bèn hẹn gặp nhau ở bên ngoài cảnh khu núi Tê Hà. Dù sao Vân Đóa cũng đã hứa với Lâm Tử sẽ dẫn anh tới núi Tê Hà chơi.
Mặc dù Vân Đóa cách núi Tê Hà rất gần, nhưng trên đường cô lại gặp cảnh tắc xe phải đợi một lúc lâu, cho nên gần như là hai người bọn họ đều đồng thời tới cảnh khu cùng một lúc. Trước đó Lâm Tử đã thuê được khách sạn và bỏ hành lý lại đó.
Vân Đóa phát hiện, Lâm Tử đúng là muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nói đi là đi, chưa bao giờ do dự, vô cùng tùy hứng.
Điều này khiến người ta vô cùng hâm mộ. Dù sao, người sống một đời, nhiều lúc thân bất do kỷ, tùy tâm sở dục như anh ta, có thể khiến người ta không quen mắt đấy. Núi Tê Hà được mệnh danh là "Núi đẹp nhất Kim Lăng", cũng là địa điểm ngắm phong cảnh nổi tiếng. Nhưng mà bây giờ lá phong vẫn chưa hoàn toàn chuyển đỏ, cho nên Vân Đóa hơi tiếc nuối một chút, không thể cho Lâm Tử thấy được vẻ đẹp của núi Tê Hà.
Ngược lại Lâm Tử lại thấy rất hứng thú, ở đây cây cối nhiều vẻ, khe núi như lụa, tiếng chim hót xa xôi, phong cảnh như vẽ, mặc dù rừng phong chỉ nhuộm màu ngà, nhưng cảnh sắc trong núi cũng hết sức mê người.
Thật ra thì phong cảnh nhìn đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là… ngắm cảnh cùng ai.
Lâm Tử đã sớm nhận thức được điều này. Anh ta muốn ngắm phong cảnh với cô, ngắm hết phong cảnh trong khắp thiên hạ này.
Anh ta khẽ nghiêng đầu, nhìn gương mặt xinh xắn của cô một chút. Bởi vì hơi sương trong núi dày đặc, nên tóc cô ướt nhẹp, giờ phút này vừa xốc xếch vừa dính vào trán. Bởi vì leo núi, sắc mặt của cô hơi ửng hồng, giống như đóa sen đầy sức sống, đôi mắt đen láy linh khí bức người, mí mắt hơi nhếch lên, nhìn về phía anh ta: "Sao vậy?"
Lâm Tử lắc đầu cười cười, "Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy cô rất đẹp."
"Khụ." Không có cô gái nào không thích nghe những lời nói này, đương nhiên Vân Đóa cũng không ngoại lệ. Cô xấu hổ sờ gương mặt, "Thật vậy sao?" Nhưng ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu cô lại là, cô có thể xứng với Đường Nhất Bạch hay không. . . . . .
Đúng là hết thuốc chữa. ╮(╯▽╰)╭
*
Hai người dừng lại trước hồ Minh Kính ngắm phong cảnh. Vân Đóa kể chuyện hồi nhỏ của cô cho Lâm Tử nghe.
Lúc ấy cô mới học lớp hai, bởi vì cô đi học sớm hơn so với bạn bè, cho nên trong lớp cô là nhỏ nhất. Khi ấy cũng không trổ mã lắm, vóc dáng lùn lùn, cũng không biết sau này làm sao lại có thể cao tới 1m67. Tóm lại khi đó cô nhỏ nhất lớp.
Mùa thu lớp hai, giáo viên tổ chức đi cắm trại, địa điểm chính là núi Tê Hà. Với học sinh tiểu học thì dã ngoại là dịp để vui chơi, Vân Đóa lúc ấy hoàn toàn vô tổ chức vô kỷ luật, chạy đi bắt bướm chơi đùa với hai bạn học khác, kết quả cứ mãi đuổi theo bươm bướm không cẩn thận tụt lại phía sau, không tìm được giáo viên. Ba người tản bộ, đi tới hồ Minh Kính.
Lúc ấy cô thật ngu ngốc, ở bên hồ cũng không biết sợ, mải nô đùa trượt chân rơi xuống nước.
Cảm giác rơi xuống nước vừa nhớ lại cô đã thấy sợ. Nỗi sợ hãi này là bản năng, thế giới xung quanh bị đảo lộn, nước trong hồ lạnh như băng quấn quanh thân thể giống hệt như rắn độc, lại điên cuồng chui vào lỗ mũi lỗ miệng cô. Sau khi bị sặc nước thật sự là cô rất đau đớn, cô liều mạng vùng vẫy, nhưng vẫn tốn công vô ích. Cuối cùng cô bị nhấn chìm trong một vùng đen tối, lúc đó cô nghĩ mình sẽ chết.
Hình như cô nghe thấy hai người bạn của cô đang khóc ở trên bờ, thế nhưng lúc đó hai đứa trẻ kia đã hoàn toàn choáng váng, khóc một lát mới nhớ tới phải tìm người cứu cô.
Lạnh lẽo và bóng tối, Vân Đóa cảm thấy có người kéo cơ thể của cô lên
Sau lại dựa theo trí nhớ của hai người bạn nhỏ, cô có thể khẳng định, lúc ấy động tác của người kia rất khoa học. Người đó tiếp cận cô từ phía sau, cánh tay từ dưới nước vòng qua nách của cô, cánh tay khác đè ngực của cô, trước tiên kéo cô lên mặt nước, sau đó kéo cô bơi về phía sau.
Cánh tay của người đó rất nhỏ rất ngắn, thân thể cũng nho nhỏ, vẫn còn là trẻ con.
Nhưng người đó lại giống như một người trưởng thành gặp nguy không loạn, lúc kéo cô tới bên bờ bởi vì bờ hồ quá cao nên một mình người đó không thể bảo đảm kéo được cô lên bờ, bèn hô to, "Có ai không? Giúp một tay!"
Người bạn nhỏ trên bờ tính toán xuống giúp một tay, đứa bé kia lại nói, "Cậu quá nhỏ, đi tìm người lớn."
"Ừm!" Cô bé đó hết sức nghe lời.
Lúc này người bạn nhỏ chạy đi tìm giáo viên cũng đã trở lại, dẫn đến hai vị khách qua đường đã trưởng thành. Khách du lịch nhiệt tình giúp đứa trẻ trong nước lên bờ, còn tiến hành cấp cứu, sau khi xác định Vân Đóa không nguy hiểm đến tính mạng, họ mới đưa mấy người các cô đi tìm giáo viên.
Những chuyện này đều là bạn học kể cho cô nghe. Cô lúc ấy vẫn bất tỉnh , đến bệnh viện mới tỉnh lại. Ba mẹ bị cô hù chết, khi biết Vân Dóa được một cậu anh hùng nhỏ cứu, bèn hỏi thăm giáo viên tên tuổi của cậu anh hùng nhỏ kia, muốn cám ơn người ta, còn muốn chuẩn bị cờ thi đua gì đó, để tuyên dương bạn nhỏ kia vì hành động này.
Vậy mà giáo viên cũng không biết.
Lúc ấy tình hình quá hỗn loạn, không ai biết câu bé cứu người kia đã tự mình bỏ đi từ lúc nào, bọn họ không thể hỏi được tên của cậu bé.
Chỉ biết đứa bé kia tuổi không lớn lắm, dáng vẻ cũng chỉ như học sinh lớp hai, nhìn rất đẹp mắt, khiến cho người ta vô cùng muốn lừa về nhà nuôi như con ruột, rất đẹp mắt.
Chuyện này trở thành tâm bệnh của nhà Vân Đóa. Nhiều năm qua, bọn họ vẫn hy vọng có thể tìm được vị ân nhân cứu mạng kia, muốn nhớ kỹ cậu, trực tiếp cảm ơn cậu.
Nhưng thành phố này lớn như vậy, muốn tìm một đứa bé không lưu lại bất kỳ đầu mối nào quả là quá khó khăn, hơn nữa đứa bé dần lớn lên thì diện mạo cũng thay đổi theo thời gian, càng về sau càng khó.
Vì vậy, nhiều năm như vậy, nhà Vân Đóa vẫn không thể tìm được ân nhân cứu mạng của cô.
Chuyện này còn tạo ra một hậu quả khác là Vân Đóa mắc chứng sợ nước. Vừa thấy nước với diện tích lớn thì hoa mắt, hoảng hốt, sợ hãi. Đây là bệnh tâm lý, cô vẫn không thể vượt qua.
Kể xong chuyện này, Vân Đóa nói với Lâm Tử, "Hiện tại anh tin tôi bị choáng nước rồi chứ?"
Lâm Tử gật đầu một cái, "Tôi muốn cảm ơn người kia."
"Hả?"
Lâm Tử nhìn cô, "Bởi vì cậu ấy, tôi mới gặp được cô. Nếu không cô cũng đã đi đầu thai rồi."
Vân Đóa bị anh ta chọc cười, cô khoát khoát tay,"Vậy chờ tôi tìm được người đó, sẽ cho anh cơ hội mời người ta ăn một bữa tiệc lớn."
"Được." Lâm Tử gật đầu một cái.
Anh ta lặng yên nhìn mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, khẽ gọi cô một tiếng: "Vân Đóa."
"Hả?" Vân Đóa nghiêng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy.
Anh ta nói, "Tôi muốn dẫn cô đi gặp em gái tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT