Kỳ Tiểu Nguyên nhu nhu ánh mắt hồng hồng, lắc đầu bảo: “Không liên quan đến anh, anh Thừa Tử, chính là… lần sau có thể đóng cửa lại không? Đóng cửa lại, anh Thừa Tử muốn thế nào cũng được…” Kỳ Tiểu Nguyên chừa lại nửa câu sau không chịu nói hết. Dù sao trọn trái tim của cậu đều đã danh hết cho đối phương, cậu còn sợ anh Thừa Tử bính mình nữa sao? Cậu chỉ là thẹn thùng thôi! Bị chạm vào như vậy không thú vị à, một chút cũng không thấy thú vị luôn!

Quả cam nhỏ khẩn trương hề hề đi giúp Tiểu Nguyên rót nước ấm, vắt khăn lông, lau người sạch sẽ. Sau khi lau xong, hắn còn ân cần đắp chăn mỏng cho Kỳ Tiểu Nguyên: “Em trước nghỉ ngơi một chút, anh đi tìm con trở về. Mẫu hậu nương nương đã đặt một bàn thức ăn ngon ở Vọng Hải lâurồi. Đợi lát nữa, kêu ba về, chúng ta cùng đi họp mặt một chút. Đến lúc đó, cả nhà anh còn có tiểu Sơn bọn họ đều sẽ tới đây. Trước em đã từng thấy qua, nhưng chưa chính thức chào hỏi hết mọi người. Dù sao chúng ta cũng phải có một buổi ra mắt với gia đình của anh.”

Nghe tới đây, Kỳ Tiểu Nguyên bỗng nhiên khẩn trương lên: “Này… Nhất định phải đi sao?” Cô dâu lần đầu tiên gặp mặt thân thích, trong lòng tóm lại đều sẽ rất bất an. Chẳng qua, con dâu xấu cỡ nào sớm muộn gì cũng phải gặp mặt cha mẹ chồng, không muốn đi, tất nhiên là điều không thể nào xảy ra.

“Em yên tâm đi! Mọi người trong nhà đều rất ôn hòa, nhất là bác của anh, tính tình của ông tính ra là tốt nhất đấy. Khi còn bé, dù anh lỡ làm rơi nước tiểu vào giày của bác ấy, bác cũng chưa bao giờ mắng anh. Nếu là Mẫu hậu nương nương, cha nhất định sẽ mang theo dép lê rượt anh chạy vòng quanh toàn bộ thôn ít nhất tám vòng!” Cao Thừa Tử ra sức trấn an tức phụ của mình.

Kỳ Tiểu Nguyên nghe tới đây đột nhiên bật cười: “Anh Thừa Tử, anh khi còn bé bướng bỉnh như vậy sao? Thật sự bị chú Hình xách giầy đuổi vòng quanh thôn à?”

Cao Thừa Tử đáp: “Cũng không phải vậy đâu!… Cơ mà Tiểu Nguyên, về sau không cần kêu chú Hình nữa, theo anh kêu ba ba đi! Không đúng, Mẫu hậu nương nương còn chưa có cấp phí sửa miệng, vậy chờ thêm một chút.”

Kỳ Tiểu Nguyên đầu đầy hắc tuyến: “… Em không cần tiền…” Cái gì mà phí sửa miệng vậy chứ? Em chỉ muốn cùng anh ở chung một chỗ mà thôi, quản gì chuyện tiền bạc?

“Nhưng đây là tập tục mà!” Các thôn làng xung quanh huyện Phù Dung đều có tập tục này. Nhà ai vừa mới cưới tức phụ mới về, phí sửa miệng tất nhiên không thể thiếu. Nguyên nhân cũng là vì lo nghĩ cho gia đình bên vợ nuôi nấng con gái của họ nhiều năm như vậy, đột nhiên lại để nó kêu người khác là ba mẹ, cho dù ai trong lòng khẳng định đều không thoải mái. Nhưng nếu coi như người ba người mẹ này là dùng tiền mua tới, trong lòng họ ít nhiều có thể thoải mái một chút.

Cao Thừa Tử vỗ vỗ Kỳ Tiểu Nguyên, tiếp tục nói: “An tâm ngủ đi! Anh đi tìm Tử Tử trở về.” Nói xong, hắn liền thay Kỳ Tiểu Nguyên mở điều hòa lên do trong phòng hiện tại hơi có chút oi bức: “Muốn tắm rửathì đi vào sân, nơi đó có phòng riêng để tắm.”

Sau khi Cao Thừa Tử rời khỏi, Kỳ Tiểu Nguyên cũng không cảm thấy buồn ngủ, vì thế cậu liền mó từ trong túi ra bộ đồ ngủ, rồi chạy đi tắm rửa một cái.

Phòng ở tại nhà họ Cao tuy rằng có hơi cũ, nhưng lại được dọn dẹp phi thường sạch sẽ ấm áp. Cho dù Tứ hợp viện nhìn từ bên ngoài thoạt nhìn rất cổ xưa, nhưng thiết bị lắp đặt bên trong ngược lại đã được trang hoàng đâu ra đó. Nhất là kiểu người cực am hiểu việc hưởng thụ cuộc sống như Hình phó tổng, thì phòng tắm tuyệt đối phải được trang hoàng đến xa hoa lộng lẫy.

Lúc Kỳ Tiểu Nguyên đẩy cửa ra, nhìn thấy toàn bộ phòng tắm đều được lót gạch men sáng lóng lánh, bả vai liền không khỏi run run rẩy rẩy: “Phòng tắm nhà anh Thừa Tử sao lại được trang trí thành vậy chứ?” Kỳ Tiểu Nguyên nhìn từ trên xuống dưới, thấy bốn phía đều rõ ràng chiếu ra bóng dáng của cậu. Như vậy lúc tắm rửa, cậu liền có thể một bên tắm rửa, một bên thưởng thức thân thể chính mình rồi.

Kỳ thật, ý tưởng của Mẫu hậu nương nương lúc trang hoàng phòng tắm không phải là như cậu nghĩ, mà là vì yếu tố tình thú giữa phu phu. Ngẫu nhiên cùng Cường ca ở bên trong này đánh một pháo, bốn phương tám hướng đều có thể chiếu ra bộ dáng của bọn họ trong lúc vận động, không những có tác dụng trợ hứng, mà còn trợ tính (tính dục) rất tốt.

Nhìn quanh hết một lượt, Kỳ Tiểu Nguyên bắt đầu khóa kỹ cửa phòng để tắm rửa. Một bên tắm một bên cảm khái, ba của anh Thừa Tử thật là một người rất thú vị. Bất chợt lúc ngẩng đầu, cậu lại nhìn thấy trên móc treo dán trên vách tường phòng tắm có để một chiếc còng tay tình thú! Quay đầu qua hướng khác, cậu lại trông thấy một sợi xích màu bạc được đặt trên đất. Đến lúc vươn tay lục tìm sữa tắm, cậu lại rớ ngay một cái bao Durex đã qua sử dụng. Oành một phát, biểu tình trên mặt Kỳ Tiểu Nguyên lập tức đỏ bừng. Rốt cuộc, cậu đã biết vì sao lúc cậu vừa tiến vào nơi này, anh Thừa Tử đã nói những lời như vậy. Xem ra cùng mẹ chồng ở chung một nhà, cũng chưa chắc là chuyện vui vẻ à!

Trong lúc nghĩ miên man, cửa phòng tắm lại đột nhiên bật mở, Kỳ Tiểu Nguyên với đầy bọt xà bông trên người vội ngẩng đầu, vừa vặn chống lại nét mặt vui sướng của Mẫu hậu nương nương.

Kỳ Tiểu Nguyên luống cuống chân tay, lập tức kéo lấy khăn tắm quấn kín thân mình: “… Con,… Quên khóa cửa sao? Con nhớ rõ…” Nói tới đây, cậu bất giác cúi đầu kiểm tra then cài cửa một chút, kết quả lại phát hiện cái then kia dù có cũng như không!

Mẫu hậu nương nương thưởng thức đủ phong cảnh, vừa lòng cười cười: “Tắm xong rồi qua ăn sớm một chút!” Sau khi xoay người định đi, hắn lại quay về lần nữa để bổ sung một câu: “A, đúng rồi cha quên nói, ánh mắt của Quả cam nhỏ không tồi. Dáng người được lắm đó!” Nói xong, dưới biểu tình mặt đỏ tai hồng xấu hổ không chịu nổi của Tiểu Nguyên, Mẫu hậu nương nương liền thay cậu khóa kỹ cửa, tiêu sái tiêu sái lướt đi.

Kỳ Tiểu Nguyên một bên ảo não cọ rửa sữa tắm trên người, một bên âm thầm hạ quyết tâm cân nhắc, tiền thuê nhà nơi này hẳn là không mắc đi? Hự hự…

Sau khi ra khỏi cửa, Cao Thừa Tử liền đi thẳng đến sông Đông Tây, nơi mà nhóc con Quý Dân hiện đang chơi đùa. Phải nói địa điểm do nhóc này lựa chọn so với nơi Tam đại sơn vương bọn họ đóng đô khi xưa còn táo bạo hơn mấy phần.

Dù sao nhà bọn họ, cũng chỉ có mụn bảo bối này, Quý Hoành xem chừng nhóc rất chặt, không cho nhóc chạy loạn lung tung. Hơn nữa cũng không cho nhóc bắt chước người khác chạy xuống hồ. Dù tuổi nhỏ, nhưng so với con nhà người khác, nhóc đã sớm thông tuệ hơn rất nhiều. Đã vậy, Quý Hoành lại còn không biết đủ, mỗi lần dạy nhóc đều nói chính mình khi còn bé, ở cái tuổi này á, ngay cả Bản thảo cương mục đều có thể nhớ rõ không xót một chữ! Bất quá, con nít chung quy vẫn là con nít, Quý Dân không giống Quý Hoành sinh hoạt tại Hoành Đảo từ khi còn bé, mỗi ngày trừ bỏ học tập chính là học tập. Dù còn nhỏ nhưng nhóc đã thấy quá nhiều cảnh nhân gian phù phiếm, người nhỏ nhưng tính tình tinh khôn, còn thường xuyên trốn học chạy đến sông chèo thuyền câu cá.(Bản thảo cương mục:là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y. theo wiki)

Thời điểm Cao Thừa Tử tìm được bọn họ, Tử Tử đang cùng Quý Dân ngồi ở bờ sông nhìn Cao Đại Hải mở to tấm lưới cỡ lớn để chuẩn bị bắt cá. Loại lưới này hiện đã có rất ít người dùng. Do hôm nay, Thao ca nhà hắn muốn mời các thân bằng quyến thuộc đến ăn cơm, cho nên hắn mới đem cái lưới nhiều năm chưa dùng này ra, tự mình đến sông bắt mấy con trở về.

Chỉ thấy Cao Đại Hải lưu loát đem lưới chỉnh lý xong, liền khom lưng xuống mượn lực, trước xem xét đúng khu vực có bong bóng nước do cá nhả ra nổi lên, sau đó hắn mới đột ngột đứng dậy, vươn tay quăng lưới về hướng bờ sông. Lưới cá giống như cánh quạt mở rộng, bùm một tiếng liền rơi vào trong nước, chờ lưới cá chậm rãi chìm xuống, hắn mới dùng sức kéo chiếc võng đánh cá vào bờ theo từng nhịp đều đặn. Lúc này, mấy con cá vừa bự vừa béo đã thành thành thật thật nằm trong tấm lưới.

Cao Đại Hải đứng từ xa rống về phía trên câu: “Lão Nhị! Về nhà lấy cái thùng lại đây, mẻ lưới hôm nay được hơn mười con lận!”

Cao Đại Giang đứng trên bờ rống lại một hơi: “ĐM, đi ra bắt cá mà còn không mang theo đồ đựng! Anh bị ngốc hả lão đại?”

Cao Đại Hải đỏ mặt tía tai hướng về phía trên bờ nhao nhao: “Lão Nhị em bộ có tiền đồ lắm hả? Uổng công em lớn tới tận này tuổi! Anh của em còn chưa già đâu! Giờ mau đi lấy đồ đi, không thì anh đánh mày đấy!”

Cao Đại Giang một bên đi về phía nhà, một bên hướng Cao Đại Hải ồn ào: “Thôi đi! Ngày hôm qua chỉ có một con cẩu thôi đã hạ gục được anh, nếu không có em thì con cẩu kia đã đá anh xuống chân núi rồi!”

Xa xa, Cao Thừa Tử đầu đầy hắc tuyến. Bắt đầu từ khi hắn hiểu chuyện, hai huynh đệ này đã luôn cãi nhau không dứt. Thiệt tình đã từng này tuổi mà còn tranh chấp như con nít vậy.

Bất quá, tình cảm của hai anh em này cũng thật tốt. Tuy rằng mỗi người đều thành gia cưới tức phụ, nhưng cả hai vẫn như hình với bóng, mỗi ngày dù có khắc khẩu cũng không đỏ mặt tía tai, cách ngày thì sẽ lại ngươi một quyền ta một cước đánh tới quên mất trời trăng. Có người bảo hai người bọn họ từng vui đùa nóithôn họ Cao có nhiều trẻ con như vậy, hai ngươi bọn họ thật ra cũng được tính vào trong số đó. Mà quả thật lúc bình thường, hai anh em này thỉnh thoảng sẽ thọt nhau vài câu, nhưng đến cuốilại hi hi ha ha, ai cũng đều không để sự khó chịu ở trong lòng.

Cao Đại Hải vừa chèo thuyền vào bờ, Quý Dân cùng Tử Tử lập tức mang vẻ mặt tò mò sáp lại. Quý Dân ngại tóc tai vướng bận, liền tùy tay lấy một cọng dây thun cột lên. Hình dáng góc cạnh khuôn mặt của nhóc càng ngày càng giống với Quý Hoành. Khi còn bé, nhóc cũng đã xinh đẹp đến nỗi khiến người ta đui mù con ngươi, lớn lên rồi lại càng mang vẻ yêu nghiệt khó lường. Đối lập, Tử Tử lại mang vẻ đáng yêu mềm yếu, bộ dáng như thể chỉ cần bấm một cái nhóc lập tức sẽ tan chảy thành nước.

Cao Đại Hải vừa thấy hai nhóc con trên bờ liền nhận ra ngay đây là con nhà ai. Hắn cười ha hả mấy tiếng rồi tiến lên cùng Tử Tử pha trò: “Bé trai này là của nhà Quả cam nhỏ đi? Nhìn bộ dáng này lớn lên so với Quả cam nhỏ khi còn bé giống nhau như đúc.”

Tử Tử nghiêng nghiêng đầu nhỏ, nhìn người trẻ tuổi trước mắt, vẻ mặt tò mò hỏi: “Quả cam nhỏ là ai?”

Cao Đại Hải ha ha phá lên cười: “Quả cam nhỏ là ba ba của cháu à!”

Tử Tử lắc lắc đầu: “Không phải! Ba ba của cháu là Nguyên Nguyên, chú Lôi Quân đều gọi ba như vậy.”

Xa xa, Cao Thừa Tử lại đầu đầy hắc tuyến, lại là Nguyên Nguyên. Hôm nay bởi vì hai chữ Nguyên Nguyên này, hắn đã đem Tiểu Nguyên khi dễ không ít. Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất kia của em ấy, hắn thật đúng là đau lòng muốn chết.

Đương lúc Cao Thừa Tử mang vẻ mặt buồn rầu, ỉu xìu đi tới, chỉ nghe Cao Đại Hải tiếp tục bảo: “Chú nói đây là một người ba khác của con đó, cái người ba ba cao cao, đen đen ấy.”

Tử Tử vẻ mặt như hiểu rõ: “A chú nói cha của con sao? Cha không phải Quả cam nhỏ, ba ba của con gọi cha là anh Thừa Tử. Còn hai ông nội mới thì gọi cha là tiểu hỗn đản! Cha còn có biệt danh là Quả cam nhỏ sao? Con… không biết…” Tử Tử đầy mặt ủy khuất, điều này có thể trách nhóc sao? Nhóc vừa mới nhận người phụ thân này không quá vài ngày, nhóc còn chưa có tìm hiểu hết về cha mới đâu!

Cao Thừa Tử ở phía sau chỉ muốn hộc máu. Cái bí danh tiểu hỗn đản này là ý tứ gì đây? Vì cái gì mình mới vừa đem con trai nhận trở về, hình tượng của hắn cũng liền bị hủy hoại nát bét rồi? Cao Thừa Tử trực tiếp đi lên trước đem nhóc con xách lên, để nhóc kỵ trên cổ: “Thằng nhóc thúi, có phải đang nói xấu cha hay không hả?”

Tử Tử bị đùa mà cười khanh khách không ngừng: “Không có nha! Oa thật cao! Thật cao a! Tiểu Dân Tiểu Dân…”

Quý Dân thực bình tĩnh nhìn nhóc một cái, loại trò chơi này nhóc khi còn bé cũng từng chơi qua không ít lần rồi mà? Nhưng hiển nhiên Tử Tử là lần đầu tiên được chơi trò này. Kỳ Tiểu Nguyên vốn có thân thể gầy yếu, sau khi sinh con, thể chất cũng vẫn luôn không quá tốt. Cha Kỳ thì đã một bó tuổi, lại càng không thể để cho nhóc cưỡi trên cổ được. Cho nên, loại trò chơi này đối Tử Tử tính ra cũng rất mới lạ.

Cao Thừa Tử để con trai cưỡi trên cổ, xoay người hướng Cao Đại Hải bảo: “Chú, tới tối cháu sẽ tán gẫu tiếp với chú. Giờ cháu phải mang nhóc con về trước đã.”

Cao Đại Hải cũng đáp lại: “Đi đi, đi đi! Đừng quên đem tức phụ của cháu đến để chúng ta nhìn mặt đấy!”

“Cháu biết rồi, chú tiếp tục làm việc thong thả nhé!” Nói xong Cao Thừa Tử một tay dắt Quý Dân, một tay vịn Tử Tử cưỡi trên cổ đi về phía nhà mình. Lúc đi ngang qua một cây đại táo, Tử Tử liền vươn tay hái mấy trái đặt vào miệng, rồi dùng mấy cái răng be bé ra sức nhai a nhai. Một bên nhai nhóc một bên vừa nói: “Ngọt lắm nè Tiểu Dân, anh có muốn nếm thử hay không?”

Nói xong, Tử Tử lập tức duỗi móng vuốt nhỏ với xuống, Quý Dân thấy thế bèn bảo: “Em trực tiếp ném xuống, anh chụp là được.”

Tử Tử buông lỏng tay, Quý Dân dễ dàng đón lấy quả táo trong tay, sau, còn đắc ý hướng về phía nhóc hất hất đầu: “Hê hê! Có phải thấy anh lợi hại lắm không?”

Tử Tử đầy mặt hâm mộ: “Tiểu Dân anh hảo lợi hại, anh có thể dạy em được không?”

“Đương nhiên là có thể, không bằng em về sau liền cùng anh đi học đi! Nếu như không học được, anh sẽ chậm rãi chỉ em. A, như vậy đi! Em trực tiếp bái anh làm thầy, như vậy anh có thể đường đường chính chính dạy cho em rồi.”Quý Dân cạch cạch đánh bàn tính nhỏ trong lòng vừa suy tư. Về sau lên lớp, nhóc đã có người bồi mình. Tử Tử vừa mềm mềm lại còn ngoan như vậy, cùng nhóc đi học chung nhất định rất có ý tứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play