Cả thế giới dùng cô, trở thành sức mạnh không thể kháng cự.

Cô luống cuống tay chân muốn lau nước mắt.

Giang Thiên Phàm không thích nước mắt, bởi vì nước mắt tượng trưng cho sự yếu đuối.

Nhưng cô thật sự không ngờ, Giang Thiên Phàm lại hôn lên gương mặt cô, khẽ nhấp nước mắt của cô.

Nhiệt độ trên môi anh như ánh mặt trời chiếu xuống nước biển, lững lờ mà êm dịu, bao trọn lấy cô.

Cô ôm chặt bờ vai anh, cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì là làm việc nghĩa không chùn bước.

"Đồ ngốc." Ngón tay anh đan vào trong tóc cô, khẽ xoa, "Anh thật sự rất vui vì em đã rơi lệ."

"Vì sao?"

"Rơi lệ, chứng tỏ em quan tâm anh."

Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười khe khẽ bên khóe môi Giang Thiên Phàm, giống như sóng gợn bình thàn.

"... Phố ẩm thực Trung Hoa của anh phải làm sao bây giờ?"

"Có phải em cảm thấy, vì em thua nên mới cho tập đoàn Quintin lý do công kích anh?"

Bàn tay Giang Thiên Phàm che trên mặt Lâm Khả Tụng, đặt trên trán cô khẽ hỏi.

"Chẳng lẽ không phải vậy sao?"

"Đương nhiên không phải. Cho dù em thắng, hạng mục này cũng không còn là của anh. Hơn nữa, đường phố ở New York cũng không phải chỉ có một, chỉ cần anh muốn làm, ở đâu cũng có thể."

Nghe Giang Thiên Phàm nói vậy, dường như rất có lý. Dù không có con phố kia, nhật định vẫn có thể tìm đến nơi khác thực hiện tâm nguyện của anh.

"Vậy nên ở lại bên cạnh anh, làm chuyện em muốn làm, sống cuộc sống em mong muốn, quan trọng nhất là tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung."

"Dạ." Lâm Khả Tụng nở nụ cười.

Sau đó cô vô cùng ngại ngùng phát nhiện không biết mình đã giang hai chân lên trên hai chân Giang Thiên Phàm từ bao giờ.

Tư thế như vậy cô từng thấy trong phim, mặt bỗng nóng lên, chống lên bả vai Giang Thiên Phàm muốn đứng dậy, không ngờ đối phương lại thoải mái giữ chặt eo cô.

"Chân của anh không tê đâu."

Anh ngẩng mặt lên, hôn lên cằm của cô, cảm giác khiến lỗ chân lông giãn ra này khiến vai Lâm Khả Tụng căng thẳng. Đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng xẹt qua khóe miệng cô, chiếm lấy răng môi của cô, lòng cô cũng chìm dần vào bóng đêm theo trời chiều.

Nghe lời Giang Thiên Phàm, cô muốn sống cuộc sống của mình, làm việc mình muốn làm.

Cô xin vào trường đại học New York Tống ý Nhiên đang học, hơn nữa còn qua vòng phỏng vấn thành công.

Khi cô đi vào phòng phỏng vấn, Tống Ý Nhiên ngồi yên trên ghế chờ cô. Bên cạnh anh là các học trò đang căng thẳng chờ phỏng vấn, mà anh lại ôm máy tính theo dõi tin tức tài chính.

Lâm Khả Tụng đút tay vào túi nhìn mặt bên của anh, nhớ tới thời gian mình còn trẻ con ngây thơ.

"Này, lại đây, hôm nay em mời cơm!" Lâm Khả Tụng vỗ vai Tống Ý Nhiên.

"Phải không? Hôm nay còn một người khác mời anh ăn cơm, hơn nữa em còn là đầu bếp của hôm nay đó."

Tống Ý Nhiên ngẩng mặt, nhướng lông mày xinh đẹp của anh lên.

"Ai vậy? Chú à?"

"Không phải, Giang Thiên Phàm."

"Thiên Phàm? Anh ấy mời anh ăn cơm? Không thể nào? Hai người lại làm sao vậy?"

"Có lẽ là anh ta lo anh và em cùng học một trường đại học cùng một khoa, cận thủy lâu thai!"

Tống Ý Nhiên chậm chạp gấp laptop lại, tự nhiên khoác áo khoác lên vai, đứng dậy rời khỏi.

"Cái gì? Không thể nào? Rốt cuộc hai người làm sao vậy?"

Đây là chuyện khiến Lâm Khả Tụng đau đầu nhất: bạn trai của cô và thanh mai trúc mã của cô không hợp nhau!

Vậy nên, khi Tống Ý Nhiên lười biếng ngồi bên bàn ăn trên ban công phòng Giang Thiên Phàm uống xuân trà Long Tĩnh, mà đối diện anh còn là Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường vẻ mặt lạnh nhạt, Lâm Khả Tụng nhìn sao cũng thấy quỷ dị.

"Khả Tụng, anh muốn ăn trứng chiên cà chua! Loại có sốt đặc ấy!" Tống Ý Nhiên lộ ra nụ cười không tim không phổi, rõ ràng muốn cô rời khỏi.

Lâm Khả Tụng nhìn về phía Giang Thiên Phàm, đối phương mở miệng khiến cô suýt tự sặc.

"Yên tâm đi, anh sẽ không dùng gậy dò đường khua chết cậu ta đâu."

Anh nói vậy em còn yên tâm kiểu gì nữa!

Nhưng dù có 1000 lo lắng và tò mò, Lâm Khả Tụng vẫn phải vào phòng bếp. Cô biết, hai tên này nhất định có chuyện rất quan trọng muốn nói.

Khi Lâm Khả Tụng rời khỏi, ngòn tay Tống Ý Nhiên vòng một vòng quanh chén trà, khi trở lại điểm ban đầu, anh thu lại nụ cười ở khóe môi.

"Tôi biết trước giờ anh Giang đều thẳng tới thẳng lui, nên tôi sẽ nói thẳng. Chổ của anh có thứ tôi muốn tìm."

"Anh cũng có thứ tôi muốn tìm."

"Hả? Cái gì?" Tống Ý Nhiên sờ sờ cằm, ra vẻ tò mò, "Tôi cũng có vật anh muốn tìm sao?"

"Anh còn có một dự án xây dựng công viên chủ đề hợp tác với bạn, không phải sao?" Trên mặt Giang Thiên Phàm không có chút biến hóa nào.

"À... Anh muốn xây dựng phố ẩm thực Trung Hoa ở đó, ý tưởng này quả thực không tệ."

"Cũng có lợi với anh. Đừng lo ẩm thực trong công viên có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa còn có điểm đặc sắc. Đối với việc quản lý ăn uống, Giang Thị chúng tôi rất có kinh nghiệm và cũng không cần anh lo lắng nhất."

"Mà công viên chủ đề cũng sẽ mang khí người đến ẩm thực Trung Hoa của anh. Đây thực sự là phương án hợp tác tốt. Xem ra đầu anh cũng không bảo thủ như vậy." Tống Ý Nhiên nhếch môi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, "Có điều, nếu thật sự muốn tôi hợp tác với anh Giang anh đây, ít nhất mời anh hãy bày ra một chút thành ý."

"Được rồi, tôi đồng ý bán 50% cổ phần khách sạn Thụy Hằng trên tay tôi. Có 50% này, đã đủ thắng anh hai anh rồi, đúng không?"

"Vậy còn 50% còn lại?"

"Anh xác định không cần Giang Thị giám sát việc ăn uống của khách sạn Thụy Hằng chút nào sao?"

Tống Ý Nhiên quay đầu đi chỗ khác, sau vài giây, anh hỏi: "Có phải anh đã sớm dự liệu trước sẽ có ngày hôm nay?"

"Phải nói là, toi đã luôn lên kế hoạch cho ngày hôm nay."

"A ha, đây là lí do tôi ghét anh. Anh lên kế hoạch chu toàn cho tất cả, cẩn thận tỉ mỉ, thận trọng." Tống Ý Nhiên nhếch môi, "Nhưng dù tôi đồng ý hợp tác với anh, phố ẩm thực Trung Hoa tiếp tục hoạt động trong công viên tôi đầu tư, anh có thể đảm bảo tập đoàn Quintin không tiếp tục công kích anh sao? Đây thật sự giống như hai ông trùm trong ngành ẩm thực ganh đua, anh vừa hát xong tôi liền lên sân khấu, không dứt."

"Jessica • Quintin có thể dùng thủ đoạn, đương nhiên tôi cũng có thể dùng."

"Tôi sẽ chờ xem."

Lúc này, Lâm Khả Tụng đẩy xe tới trước mặt bọn họ, có chút thấp thỏm nhìn Giang Thiên Phàm, lại nhìn Tống Ý Nhiên, thấy hai người này bình yên vô sự, chén trà trước mặt Tống Ý Nhiên cũng vơi đi một nửa, quan trọng nhất là không cảm thấy không khí căng thẳng giữa hai người này, cuối cùng Lâm Khả Tụng cũng có thể thở phào rồi.

Lâm Khả Tụng đặt trứng chiên cà chua, đậu phụ quê nhà, thịt kho tàu lên bàn.

Tống Ý Nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ, xoa xoa tay nói: đã lâu không được ăn bữa cơm gia đình rồi!"

Lâm Khả Tụng còn chưa kịp nói gì, người này đã múc một thìa lớn trứng chiên cà chua đưa vào trong miệng.

"Này, em còn chưa ăn, sao anh đã ăn trước rồi!"

"Có sao đâu?" Tống Ý Nhiên nhấc đũa, gắp một miếng thịt kho tàu, "Ừ! Ừ! Vừa đậm vừa non mềm, nước thịt ngon, hôm nay anh naht61 định phải ăn hai chén cơm!"

Nếu không phải có Giang Thiên Phàm bên cạnh, nhất định sẽ dùng đũa gõ vào đầu người này.

"Rốt cuộc các anh đã nói gì hả?" lâm Khả Tụng vẫn không nhịn được mà hỏi. Cô Biết Tống Ý Nhiên không có đáp án, vì thế cô chuyển hướng sang Giang Thiên Phàm.

Nhưng Giang Thiên Phàm lại không trả lời câu hỏi của cô, "Nếu bắt em đầu với Jessica • Quintin, em có sợ không?"

"Jessica • Quintin? Không phải bà ấy là người hướng dẫn của Victor sao?

Quan trọng nhất là, bà là đầu bếp nổi tiếng nhất trong ngành... Mình sao có cơ hội đấu với bà?

"Nếu đấu với Jessica • Quintin, em có gì phải sợ chứ? Bà ấy sẽ ăn em à? Hơn nữa, dù bại trong tay bà ấy, em cũng không có gì mất mặt."

"Ừ."

Ngòn tay Giang Thiên Phàm đặt lên cạnh ché, Lâm Khả Tụng gắp cho anh một miếng thịt kho tàu.

Khong biết bắt đầu từ khi nào, Giang Thiên Phàm đã không còn bình luận về đồ ăn cô làm nữa?

"Ngon không?" Lâm Khả Tụng hỏi dò.

"Ừ, rất ngon."

Tống Ý Nhiên nhìn hai người họ, nhếch môi, đáy mắt hiện lên một tia xấu ra ủ rũ, anh cố ý gác chân lên, mũi chân đá vào chân lâm Khả Tụng.

Như có như không, mỗi khi vừa đá cô, Lâm Khả Tụng liền liếc ngang, ý bảo đối phương đừng đùa nữa.

Nhưng Tống Ý Nhiên lại đùa giỡn rất vui vẻ, anh vừa ăn dậu phụ quê nhà, vừa nhếch môi, người này đang chờ cô phát giận đây mà.

Lâm Khả Tụng lại không thèm nhìn anh, vừa đưa rau cho Giang Thiên Phàm, vừa tỉnh bơ đá văng Tống Ý Nhiên.

Sau vài hiệp, Tống Ý Nhiên vô sỉ càng chơi càng vui.

Giang Thiên Phàm lấy gậy dò đường đang gấp trong túi áo, mở ra.

"Sao vậy?" Lâm Khả Tụng hỏi.

"Không có gì." Giang Thiên Phàm bỗng đưa gậy dò đường duống dưới bàn độc ác đâm thẳng vào Tống Ý Nhiên.

Tất cả quá đột ngột, động tác của Giang Thiên Phàm lưu loát lại nhanh chóng, dụng dưới của Tống Ý Nhiên bị đâm trúng, suýt chút nữa phun hết đồ ăn trong miệng ra.

Lâm Khả Tụng mơ màng, cơ biết tính lực của Giang Thiên Phàm rất tốt, Tống Ý Nhiên lén lút như vậy nhất định không giầu được anh, Nhưng ai có thể ngờ Giang Thiên Phàm lại dùng chiêu này?

Tống Ý Nhiên đỏ mặt, vừa ôm bụng, vừa nắm tay thành quả đấm để trên mặt bàn.

"Này... Anh không sao chứ?"

Lâm Khả Tụng lo lắng chạy đến xem anh.

"Cậu ta không sao, ăn cơm." Ngón tay xinh đẹp của Giang Thiên Phàm gõ gõ trên mặt bàn.

Tuy Lâm Khả Tụng rất muốn nói đang đời anh, nhưng... cũng có chút đồng tình.

Sau bữa tối bất ngờ này, Giang Thiên Phàm đi tham gia một dạ tiệc từ thiện khác, còn Lâm Khả Tụng ngồi đọc sách với Tống Ý Nhiên trong thư viện đại học New York. Dù sao muốn chọn lớp, cô phải hiể rõ lớp học. Mà cái tên Tống Ý Nhiên bên cạnh lại dùng wifi trường xem tin tức.

"Anh đang xem gì vậy?"

"Anh đang xem trang web chính thức của "Nhà ẩm thực""

"Hả? trang web chính thức? Tin tức gì mà khiến anh cảm thấy hứng thú như vậy?" Lâm Khả Tụng nghiêng đầu lại gần.

"À, Giang Thiên Phàm tuyên chiến với Jessica • Quintin." Tống Ý Nhiên ra vẻ xem kịch vui.

Mà Lâm Khả Tụng suýt sặc nước miếng chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play