Đến nhà nghỉ, Trình Ca hỏi: “Anh ở cùng phòng với ai?”

Bành Dã nói: “Tang Ương.”

Trình Ca hơi cụp mắt, hỏi: “Người trong đội đều đến?”

“Ừm.”

“Đạt Ngõa ở một mình?”

“Ừm.”

Hai người ngầm hiểu ý nhìn nhau, cuối cùng, Trình Ca nói: “Em ở chung phòng với cô ấy.”

Bành Dã nói: “Được.”

Vừa lên cầu thang liền nghe tiếng bước chân. “Chị Trình Ca?” Ni Mã đứng ở đầu cầu thang, nhìn một cách kinh ngạc vui mừng.

Trình Ca ngẩng đầu nhìn, nhớ tới đêm gặp nhau lần đầu, cô khiến Ni Mã vô cùng tủi thân, cô nói: “Thân thể cậu rắn chắc rồi.”

Ni Mã gãi đầu, cười hì hì, gào về phía hành lang: “Chị Trình Ca đến rồi!”

Một chuỗi tiếng bước chân vang lên, Thạch Đầu, Mười Sáu, Đào Tử, Hồ Dương, Đạt Ngõa đều đi ra, trên mặt mỗi người nở nụ cười tươi rói.

Thạch Đầu cũng cao hứng: “Trình Ca, mọi người nhớ cô muốn chết.”

Mười Sáu la: “Anh Bảy nhớ nhất.”

Một trận cười vang.

Trình Ca hỏi: “Gần đây bận rộn công việc không?”

Trước khi đi đón người, Bành Dã đã dặn không được nhắc đến chuyện Cáo Đen mua mạng, mọi người cũng đều biết chừng mực. Nhìn Bành Dã một cái, cười nói: “Cũng chỉ là mấy chuyện trước đây thôi, cô biết mà.”

Trình Ca còn muốn nói gì đó, Đào Tử, Hồ Dương tiến lên giúp cầm hành lý. Bành Dã nói: “Để trong phòng Đạt Ngõa.”

Nhiều tháng không gặp, mọi người vẫn thân thiết như trước đây.

Vì Trình Ca tới, Thạch Đầu sợ buổi tối cô buồn chán, kêu mọi người đến phòng anh ta đánh bài, chơi thăng cấp. Tám người vừa vặn chia làm bốn cặp, mỗi ván người của hai cặp đánh, kết cục cặp thua đổi người.

Phòng ở là phòng tiện nghi nhất cũng không có bàn, mấy người đàn ông khiêng hai cái giường đơn ghép lại làm một, một đám người cởi giày ngồi lên, vô cùng náo nhiệt.

Dựa vào việc chia phòng, Trình Ca và Đạt Ngõa một cặp, đánh với cặp Ni Mã, Bành Dã trước.

Trình Ca không ồn ào như họ, trước tiên ngồi xếp bằng ngay ngắn. Trên giường người tới người lui, nệm lõm chỗ này, lồi chỗ kia như sóng, cô lảo đảo ở trên.

Bành Dã liếc thân thể cô một cái: “Em ngồi thẳng như thế làm gì?”

Trình Ca thấy mọi người đều thả lỏng, khom lưng xuống một chút.

Bành Dã ngồi xuống, thấp giọng hỏi: “Biết chơi không?”

Trình Ca nói: “Chưa từng thua.”

Bành Dã nhìn cô, trong mắt chậm rãi tụ ý cười: “Vậy tối nay em phải thua.”

“…” Trình Ca yên lặng giơ ngón giữa với anh.

Bành Dã mím môi liếm liếm răng, nói: “Phải đặt chút tiền cược. Em sắp thua rồi ——”

Trình Ca liếc quần anh một cái.

Bành Dã: “Cùng.”

Ni Mã và Đạt Ngõa đều không giỏi chơi bài, ngược lại cũng công bằng. Một ván bắt đầu, Mười Sáu ngồi nhìn phía sau Trình Ca, nói: “Trình Ca rất tinh nha.”

Lúc đánh bài Trình Ca rất nghiêm túc, không cười đùa cũng không nói chuyện. Rất nhanh, cô dẫn Đạt Ngõa lên bốn mươi điểm, mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, không ngờ Bành Dã xoay chuyển tình thế, dồn cô gắt gao, năm điểm cuối cùng làm thế nào cũng không tăng được.

Kết quả Trình Ca và Đạt Ngõa thua. Cô nhìn Bành Dã một cái, Bành Dã cũng đang nhìn cô.

Cô trả tiền, nhích sang một bên, nhường chỗ cho Đào Tử và Hồ Dương.

Thạch Đầu đi ra ngoài một chuyến, mua hạt dưa và đậu phộng, trên người còn mang theo hơi lạnh bên ngoài. Anh ta để túi trước mặt Trình Ca trải ra: “Trình Ca, ăn đi, đừng khách sáo.”

“Ừm.”

Mọi người đều tới lấy hạt dưa. Trình Ca cũng ăn, vừa xem bài, vỏ hạt dưa rớt xuống giường, nhặt lên ném vào túi nilon, nhặt mấy lần. Thạch Đầu xua tay: “Không cần đâu, lát nữa giũ giũ là được.”

Mười Sáu nói: “Da dày, đâm không đau đâu.”

Đào Tử nghe nói, liền để vỏ hạt dưa lên giường. Thạch Đầu đập đầu anh ta một cái: “Ném đâu đó hả, ném vào túi!”

Trình Ca: “…”

Trình Ca nhích sang ngồi bên cạnh Bành Dã, xem anh ra bài. Lúc rảnh rỗi, anh quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Thắng được tiền mua hạt dưa cho em ăn.”

Trình Ca nhàn nhạt nhìn anh một cái, không để ý tới.

Mọi người đều rất vui vẻ, Trình Ca lại không có hứng thú gì, mơ hồ cảm thấy mọi người đều thỉnh thoảng nhìn cô và Bành Dã.

Xem một lúc, cô đứng dậy xuống giường, phủi phủi bụi hạt dưa trên quần, đi đến nhà tắm châm điếu thuốc. Ngực giống như phủ một lớp màng bọc thực phẩm, thở không thông.

Hút được một nửa, Bành Dã tới.

Trình Ca hỏi: “Thua rồi?”

“Ừm.”

“Sao đã thua rồi?”

“Đánh không thắng.” Anh nhún nhún vai, dáng vẻ bất đắc dĩ.

Ánh mắt Trình Ca dời khỏi người anh, không lên tiếng.

Anh đến rửa tay bên bồn rửa tay, Trình Ca di chuyển một chút sang bên cạnh, nhường chỗ cho anh, không khỏi nhìn anh. Cách làn khói, ánh mắt hai người đụng phải như có như không, liền không dời đi được. Rất lâu không gặp, đều có chút không kiềm chế được.

Người hành động trước là Trình Ca. Cô dập tắt thuốc, vươn tay móc dây thắt lưng của anh, giọng nói đều đều, nói: “Sẵn sàng thua cuộc.”

Lần này đến lượt Bành Dã sửng sốt, đợi cô cởi ra rồi mới nhớ tới việc chặn tay cô, nháy mắt.

Cửa khép một nửa, bên ngoài mọi người đang cười đùa.

Trình Ca làm như không thấy, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt sâu như đầm nước, tay lại chui xuống, vừa nắm vừa cào, vừa xoa vừa nặn, sắc mặt Bành Dã thay đổi nhanh chóng.

Muốn ngăn lại, cô nhón chân lên, thấp giọng nói bên tai anh: “Chịu đựng nha, đừng phát ra tiếng.”

Cô quỳ xuống, răng cắn dây kéo quần jean của anh, kéo xuống dưới, động tác lại có một chút hung ác.

**

Rất nhanh, đến lượt Trình Ca và Đạt Ngõa chơi, Ni Mã nhìn xung quanh, lại chạy tới nhà tắm xem, đều không có người.

Ni Mã vò vò đầu, nói: “Em đi tìm anh Bảy và chị Ca.”

Thạch Đầu vội vàng nhảy xuống giường, đuổi theo đập “bốp” một cái vào đầu cậu: “Gọi gì mà gọi, cậu với Đạt Ngõa tụ thành một cặp trước.”

Ni Mã nhíu mày: “Bây giờ đến lượt chị Ca chơi, em không thể cướp cơ hội của chị ấy.”

“Cô ấy mới không chơi với cậu.” Thạch Đầu quấn lấy cổ cậu, kéo cậu sang, “Anh nói cho cậu biết nhé, lát nữa…”

Ni Mã nghe chỉ thị của anh ta, dần dần đỏ mặt, lờ mờ gật gật đầu.

**

Chiến trường của hai người đã sớm đổi sang phòng Bành Dã. Trình Ca dùng miệng làm cho anh, ngửa đầu nhìn đôi mắt ẩm ướt đỏ ửng của anh, hỏi: “Cảm giác gì?”

“Mềm.” Bành Dã thở hơi hổn hển, nói, “Còn nóng hổi.”

Trình Ca đứng lên, cởi quần lấy đùi kề vào anh, hỏi: “Nơi này thì sao?”

“Mềm,” anh nhìn cô chằm chằm, “Còn nóng hổi.”

“Anh thích chỗ nào hơn?”

Anh nhẹ nhàng đẩy một cái, cô ngã nằm sấp bên mép giường. Anh quỳ tới, nâng mông cô lên.

Gần như phát tiết xông vào, xương Trình Ca bủn rủn, cô đau và choáng váng, ngực giống như có một tảng đá đè, có cảm xúc cuồn cuộn muốn trào ra từ trong khe hở. Cô gắt gao nhịn xuống.

Bành Dã xoay người cô lại, ngã nhào xuống giường, tách hai chân ra, tư thế truyền thống nhất, sự xông vào nguyên thủy nhất. Cô ôm cổ anh, đong đưa theo giường gỗ cót két, khẽ rên thành tiếng.

Mồ hôi tuôn như nước, lông mày nhíu thành chữ xuyên (1).

(1) Chữ xuyên: 川

Anh vẫn nghiêm túc và chăm chú trước sau như một, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm, giống như sói nhìn chằm chằm con mồi. Tiếng gầm trầm thấp chấn động vùng trời trong phòng. Cô quấn chặt anh, cảm nhận được sự run rẩy của anh, còn có sự ẩn nhẫn, kiềm chế của anh.

Có một số cảm giác, cô rất rõ ràng. Cô luôn là một người nhạy bén với chi tiết, tựa như có tua cảm vô hình hấp thu mỗi một hơi thở xung quanh, tập trung đến đáy lòng cô, khuấy thành một hồi tê dại không rõ ràng.

Cuối cùng cô không nói gì cả, chỉ nhấc người lên hôn môi anh, nhắm mắt lại.

**

Đêm đã khuya, bài tan cuộc, mỗi người về phòng mình. Ni Mã dọn dẹp một vòng, nói: “Anh Bảy, em sang ở chung phòng với mấy anh Thạch Đầu.”

Bành Dã: “Sao vậy?”

Ni Mã nói một cách trang nghiêm: “Anh Bảy, em hiểu. Làm dáng bên ngoài một chút là được rồi. Anh kêu chị Trình Ca sang đây đi.”

Bành Dã: “…” Anh vò vò đầu cậu, Ni Mã chuồn ra ngoài.

Trình Ca ôm mình ngồi trên giường, dường như ngây ngẩn một lúc, hỏi Đạt Ngõa: “Bây giờ Cáo Đen ở đâu?”

Đạt Ngõa chỉnh chăn, không quay đầu lại: “Không có manh mối. —— Sao đột nhiên hỏi chuyện này?”

Trình Ca nói: “Các cô tới trấn Phong Nam là vì Cáo Đen.”

A Hòe là người chỉ điểm của anh Tư. Lần trước anh Tư đuổi theo thăm Bành Dã, còn tiện đường dẫn A Hòe theo. Họ rất quen thuộc. Vả lại không phải lớp tin tức này, Bành Dã sẽ không tìm A Hòe nữa. Ban ngày lúc gọi điện thoại, cô biết rõ trong lòng, liền một lời hai nghĩa; nhưng Bành Dã cố ý “hiểu lầm” thành ghen tuông mặt chữ, chỉ coi như tán tỉnh, không trả lời.

Đạt Ngõa ngồi lên giường: “Không có đâu, chỉ là tuần tra tiện đường đi ngang qua thôi.”

Trình Ca bình tĩnh nhìn cô ấy, đột nhiên nói: “Nói như vậy, Bành Dã tới thăm A Hòe là tình xưa chưa dứt rồi?”

Đầu óc Đạt Ngõa nổ một cái, vội nói: “À, tôi nhớ ra rồi. Mười Sáu điều tra được Cáo Đen đã tới Phong Nam, tìm chị em của A Hòe nên chúng tôi mới đi hỏi.”

Trình Ca lấy một điếu thuốc ra, bật bật lửa, nói, “An An thì sao?”

Đạt Ngõa nhìn cô.

Trình Ca cười lạnh: “Cáo Đen tên An Lỗi, hình truy nã dán trên cột điện, tôi thấy rồi.”

Đạt Ngõa không còn cách nào khác, lại kể về An An, vẫn không nhắc tới chuyện treo thưởng.

Trình Ca hút đến nửa điếu thuốc, ánh mắt hơi trống rỗng, hỏi: “An An bị cưa nửa chân?”

“Ừm.”

Vẻ mặt Đạt Ngõa không hề nghiêm túc, nhưng Trình Ca khẳng định một cách kì lạ, Cáo Đen nguy hiểm hơn trước đây.

Di động ting ting một cái, Trình Ca cầm lên xem, Bành Dã gửi hai chữ: “Sang đây.”

Trình Ca xuống giường, nói: “Tối nay tôi không ở với cô.”

Trong lòng Đạt Ngõa rất rõ ràng: “Được.”

Trình Ca thu dọn một chút đi qua. Đẩy cửa vào phòng, bắt gặp Bành Dã đang gọi điện thoại, vẻ mặt có chút tránh né. Cô nhìn anh một cái, đóng cửa phòng, đi vào nhà tắm rửa mặt.

Bành Dã đi tới bên cửa sổ, giọng thấp xuống, tiếp tục nói: “Em nghe cô ấy nói rồi.”

Hà Tranh ở đầu bên kia khó nhịn sự chán nản: “Không may là khi đó anh ở vùng khác. Nghe A Hòe nói, người tên Vạn Tử ở cùng hắn.”

“Ừm.” Bành Dã hơi cảnh giác nhìn nhà tắm một cái, mở cửa sổ ra để cho gió thổi vào.

“Tiền trong tay hắn rất eo hẹp, gần đây phải thu một chuyến, sợ muốn đợi thời cơ trở lại. Anh chuẩn bị vào, lần này nhất định phải bắt được hắn.”

Bành Dã thấp giọng: “Chị Tư sắp sinh rồi, lần này anh đừng quan tâm.”

“Chỉ một lần cuối cùng này, không bắt được thì anh thừa nhận. Ngược lại là chú, Cáo Đen thả tin cho nhóm khắp nơi, ai giết chú, lấy tiền thưởng.”

Lòng Bành Dã hơi trầm xuống, quay đầu nhìn nhà tắm. Từ lúc bắt đầu biết chuyện này, anh chưa từng sợ sệt. Nhưng lúc này, anh cảm thấy gió ngoài cửa sổ đặc biệt lạnh giá, đêm cũng đen đến mức không thể thấy đáy.

Trong nhà tắm, Trình Ca đang khom người rửa mặt, cửa che khuất, chỉ thấy thắt lưng và đôi chân dài mảnh khảnh của cô, nhưng đã nhìn thân thể này, ánh mắt anh liền thế nào cũng không thu về được.

Nếu nói yêu là cảm giác gì, chính là cho cô áo giáp nhưng để lại xương sườn mềm cho mình. Mềm đến nát bét.

Vì cô, anh vô cùng thận trọng, tiếc mạng, không dám tưởng tượng lỡ như.

Trong toilet, đèn chân không lờ mờ, sắc mặt Trình Ca trắng bệch. Cô vẫn đang rửa tay, đã không cảm nhận được dòng nước lạnh buốt ở đầu ngón tay, dòng nước lạnh đó rõ ràng đổ vào sống lưng cô.

Mấy năm bị mù kia đã luyện thính lực của cô. Cái di động nát đó của anh, cách xa hơn nữa, gió ngoài cửa sổ thổi lớn hơn nữa, cô cũng nghe rõ ràng.

Nước chảy ào ào, cô chợt tỉnh ngộ, nhớ tới anh thường nói tiết kiệm nước, vội vàng tắt.

Nói đến cuối cùng, Hà Tranh nói mấy chuyện thoải mái, nói: “Mấy ngày nữa chú trở lại, con trai nhà anh đã ra đời rồi. Cũng tới thăm cháu nhỏ một chút.”

Bành Dã cười: “Sao nhất định là con trai, lỡ như là một bé gái thì sao.”

“Cút!” Hà Tranh mắng anh một tiếng, nói: “Chính là một thằng con trai, làm với anh từ nhỏ, lớn lên rồi đưa đi trạm bảo vệ.”

Bành Dã im lặng mấy phút, cũng không biết đang nghĩ gì, khóe miệng chậm rãi thu nụ cười: “Vật nhỏ còn trong bụng mẹ anh gấp gì chứ, không chừng lớn lên rồi muốn đi ra bên ngoài.”

“Đàn ông thảo nguyên là sói; đàn ông cao nguyên là ưng; đàn ông bên ngoài là dê bò.”

Bành Dã không tranh luận với anh ta, xoa xoa trán.

Hà Tranh lại nói: “A Hòe cũng tìm được nhà tốt rồi, còn chú, vẫn nhớ người phụ nữ đó?”

Người làm anh Tư rõ ràng không bắt kịp tin tức, Bành Dã thấp giọng báo, mang theo chút đắc ý: “Người phụ nữ đó nhìn em vào trong lòng rồi.”

Bên kia hơi dừng lại, nói tiếp: “Lão Bảy, coi trọng mạng của mình.”

Bành Dã cười: “Em biết.”

“Lần này không phải Cáo Đen tìm chú, là chú tìm hắn gây sự. Chỉ có thể thành công, không thể thất bại, bằng không thì có thể sẽ không phải là treo giải thưởng, chỉ sợ hắn muốn đích thân lột da chú. Lão Bảy, coi trọng bản thân.”

Gió lớn hơn rất nhiều. Bành Dã không lên tiếng. Anh biết. Anh không phải người cô độc nữa.

Cúp điện thoại, Bành Dã đóng cửa sổ, trong toilet không có tiếng động.

Quay đầu nhìn, đèn vẫn sáng, nhưng không thấy người. Anh bất ngờ, vào nhà tắm quay đầu nhìn, Trình Ca ôm đầu gối ngồi trên bồn rửa tay, dựa vào gương đang hút thuốc.

Mắt cô nhìn chỗ nào đó không biết, cũng không có tiêu điểm. Làn khói trắng đen, phản chiếu sắc mặt vắng lặng của cô.

Bành Dã nắm cánh cửa, sự lạnh lẽo của gió thu ngoài cửa sổ vừa rồi hậu tri hậu giác thấm vào từ bên ngoài quần áo.

Anh không xác định cô nghe được hay chỉ là cảm giác nhạy bén.

Anh đi tới ôm cô, bỗng cảm thấy cô rất nhỏ, lại gầy yếu, một cánh tay anh đã ôm trọn cô vào lòng. Anh hơi cúi đầu, cằm chống thái dương cô, hỏi: “Sao vậy?”

Cô thở một hơi khói thuốc ra, làn khói lác đác lên tới trước mặt anh, giọng nói nhàn nhạt không đổi của cô truyền tới theo: “Gọi điện thoại cho anh Tư nhỉ.”

Trán Bành Dã sít chặt một cái, chuyện anh không muốn nhắc tới với cô vẫn bị đưa lên bàn.

Trình Ca nói: “Em không hỏi anh, anh định khi nào nói với em.”

Bành Dã buông cô ra, tay nắm bồn rửa tay chống người.

Ánh mắt cô đi theo anh, dừng mấy phút trên gương mặt trầm mặc của anh rồi thu lại, cười khẽ như tự giễu: “À. Không định nói.”

“Trình Ca ——” Bành Dã há miệng, sự câm lặng bất ngờ. Cô vừa nhắc tới, anh liền không muốn giấu giếm, nhưng hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ, anh không tìm được điểm bắt đầu.

“Bành Dã, anh cho rằng em là một người phụ nữ không chịu nổi một đòn?” Trình Ca bình tĩnh hỏi.

“Không phải.” Bành Dã lập tức nhìn cô, vẻ mặt cô bình tĩnh, lộ ra một tia kiên định.

Từ đêm tóm lôi cô ra từ trong chăn, anh đã rõ ràng người phụ nữ này là người cứng cỏi, tâm tư luôn hướng về phía trước thẳng tiến không lùi.

Bành Dã thử mở miệng: “Anh tìm ra thân phận thực sự của Cáo Đen.”

Trình Ca dập tắt nửa điếu thuốc, không làm bất kì chuyện gì khác, nhìn anh không chớp mắt.

“An An là em gái của hắn, đang nằm viện. Cô ấy bị thương trên đường anh bắt hắn, bị cưa nửa chân. Tiền của hắn ở hết chỗ An An, bị cảnh sát kiểm soát.”

Anh nói xong, Trình Ca vẫn nhìn anh chằm chằm.

Bành Dã lại nói: “… Hắn hận anh.”

Ánh mắt Trình Ca giống như ống kính máy ảnh đen kịt.

Bành Dã nói tiếp: “Đánh nhau nhiều năm, ân oán quá nhiều, không khác biệt một lần này.”

Trình Ca nhìn anh một lúc, nhảy xuống bồn, giày vang lên một tiếng nặng nề, đập vào lòng Bành Dã.

“Trình Ca!”

Cô cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Anh tiến lên đuổi theo, đuổi tới hiên cửa, còn chưa bắt cô lại, cô đột nhiên tự quay đầu, lạnh lùng hỏi anh:

“Cáo Đen đã quyết tâm muốn giết anh, sự thật này khó nói cho em biết như thế sao?”

“Trình Ca —— ” Bành Dã vươn hai lòng bàn tay về trước, đi một bước về phía cô, là tư thế muốn trấn an, nhưng anh cũng thực sự không phải tuyệt đối bình tĩnh, “Đây là công việc của anh. Anh không muốn em lo lắng…”

“Em biết đây là công việc của anh. Nhưng anh không thể giấu em ——” Cô lạnh lùng nhìn anh, mắt như dao, “Anh phải nói cho em hiểu rõ. Anh phải để cho em biết có bao nhiêu nguy hiểm, là lúc nào. Anh không thể để lần này em về Thượng Hải, lần sau em tràn đầy vui vẻ quay lại tìm anh, mẹ nó anh đã mất rồi.”

Bành Dã há miệng, cuối cùng im lặng.

Trình Ca: “Nói chuyện.”

Bành Dã thấp giọng nhưng dùng sức: “Anh không muốn lần lượt nhắc nhở em, khiến em lo lắng sợ hãi.”

Trình Ca: “Đó chính là khiến em lo lắng sợ hãi từng giây từng phút.”

Lời này giống như một gậy đánh vào đầu Bành Dã.

Thực ra, anh đã sớm suy xét đường đi của anh sau khi bắt được Cáo Đen;

Từ nguồn Trường Giang về, anh cẩn thận cảnh giác hơn, tiếc mạng hơn. Trên cái mạng này của anh buộc hai người, anh không thể chấp nhận việc mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn vứt bỏ cô một mình trên đời. Anh lo cô rơi vào trạng thái không bình thường về tâm lý, nóng nảy trầm cảm, tự ngược tự sát lần nữa.

Anh biết cô là một người phụ nữ kiên cường, nhưng cho dù cô kiên cường thế nào, anh cũng muốn che chở cho cô, hận không thể suy nghĩ lấy một cái lồng pha lê lồng lấy cô. Anh giấu cô tất cả nguy hiểm, muốn chờ bụi bậm lắng xuống sẽ chia sẻ thành quả cùng cô.

Nhớ tới trạng thái tâm lý lúc mình khuyên anh Tư đừng làm nữa, chẳng qua là lo tình cảnh của đôi mẹ con đó nếu anh Tư xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng ai đến lo lắng cho Trình Ca của anh?

Anh lại dựa vào cái gì kéo cô rơi vào tình cảnh như vậy?

Trận chiến cuối cùng hết lần này đến lần khác, sự tàn khốc của thực tế, sự gian khổ lưỡng nan, anh không thể thay đổi, thậm chí không thể giảm bớt nửa phần. Mà sự căng thẳng của cô lại là một chút không xác định đối với nguy hiểm đánh thức đáy lòng anh.

Mấy ngày nay, anh dốc hết sức bày bố; nhưng dưới ánh mắt cô, nỗi lo lắng âm thầm và sự khẩn trương của anh, không chỗ che giấu.

“Anh không thể như vậy, Bành Dã. Em không cần anh chăm sóc suy nghĩ của em, em cần biết sự thật. Công việc này nguy hiểm thế nào, anh tưởng em không nhận thấy sao?”

Trình Ca đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, kéo xoạt tay áo, hai vết sẹo sâu.

Sắc mặt cô khẽ thay đổi: “Lần trước gặp anh Vạn, là Cáo Đen phái đi.”

Bành Dã không có cách nào phản bác.

Trình Ca ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nói dối.”

Bành Dã nắm chặt nắm đấm, chặt đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, lại dần buông ra: “Anh cố hết sức rồi, nhưng mọi việc có bất ngờ. Trình Ca, đời này anh chỉ xác định một người phụ nữ là em. Nhưng nếu như anh xảy ra chuyện, sau này em ——”

“Anh còn dám nói tiếp thêm một chữ!”

Bành Dã im miệng.

“Anh đã nói, người phụ nữ Trình Ca này, bất kể trên đời ai chết, tôi cũng sẽ không buông tay.” Trình Ca đón lấy ánh mắt hơi ngạc nhiên của anh, gật đầu, “Phải. Lúc tính tiền em đã nghe được. Bành Dã, lời này anh còn giữ không?”

Bành Dã nhìn cô chằm chằm: “Giữ.”

“Vì lời này của anh, em nguyện ý sinh con cho anh.”

“Em nguyện ý, Bành Dã.” Giọng Trình Ca không lớn, “Anh biết, em nguyện ý.”

“Anh biết.”

“Biết mà anh vẫn…” Môi cô run rẩy, thấp giọng nói, “Bành Dã, anh ức hiếp người khác quá rồi.”

Lòng Bành Dã nhói đau một cái, nắm chặt vai cô giống như muốn bóp nát cô: “Trình Ca, anh ——”

Anh cắn răng, kiềm chế mọi thứ không biết phát tiết thế nào trong lòng.

“Bành Dã, anh nghe cho kỹ.” Ánh mắt cô thẳng tắp, tựa như muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong linh hồn anh, “Từ khi Trình Ca em xác định là anh thì anh sống chính là người của em, chết cũng phải là ma của em.”

Trình Ca dùng sức nhìn anh, ẩn nhẫn gì đó sắp bùng nổ, nhưng không có, chỉ có đôi mắt mang theo sự kiên trì và dứt khoát mãnh liệt ấy,

“Cho dù anh chết, đó cũng là mạng của em. Em gánh nổi!”

————————————————————————–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play