Nhất kiếp nhất trùng thiên.

Tầng lôi trạch thứ hai.

Chung Nhạc vào trong vùng hư không này, lập tức dấn thân vào lôi kiếp. Tầng lôi trạch này cũng tương tự tầng thứ nhất, nhưng uy lực của lôi kiếp mạnh hơn, tạo áp lực lớn hơn. Hơn nữa ở đây xuất hiện nhiều lôi thú kỳ dị hơn, nhiều lôi sơn hơn. Không lâu sau toàn thân hắn đầy vết thương, khó khăn lắm mới quét sạch lôi trạch, rồi bị trấn áp trong lôi lô.

Chung Nhạc không kịp trị thương, lập tức tế hai thanh thần đao, một thanh biến thành tế đàn, một thanh biến thành Thái Cực Đồ, bảo vệ xung quanh.

Luyện hóa chi lực, trấn áp chi lực hung mãnh từ bốn phương tám hướng ập tới khiến xương cốt của hắn kêu răng rắc, nhục thân tan rã, suýt chút nữa không trụ được trong lò.

Lôi thụ, lôi trì, lôi sơn, lôi thảo… mọi cảnh tượng đều là đồ đằng văn tạo thành, càng xuất hiện nhiều chủng loại thì có nghĩa là chủng loại đồ đằng càng nhiều.

Số đồ đằng văn này cuối cùng đều sẽ dc in lên lò, trấn áp chi lực và luyện hóa chi lực của chiếc lò tự nhiên sẽ mạnh hơn.

Nửa tháng nữa trôi qua, cuối cùng Chung Nhạc đánh tán chiếc lò bước ra, rồi ngay lập tức gặp lôi trạch thần long trấn thủ tầng lôi trạch thứ hai, lại là một trận huyết chiến ác liệt!

Cuối cùng hắn toàn thân đầy máu, giết chết lôi trạch thần long, lôi qunag bắn tung tóe, rồi hắn trị thương, cắm hai thanh thần đao vào bản nguyên kim dịch.

Tầng lôi trạch thứ ba mạnh hơn tầng thứ hai, nhưng Chung Nhạc chỉ mất mười hai ngày để phá vỡ lò, nghênh chiến và giết chết lôi trạch thần long.

Tầng thứ tư hắn còn mất ít thời gian hơn, chưa tới mười ngày hắn đã thoát khỏi tầng thứ tư và tới tầng thứ năm.

Thời gian vượt kiếp ít dần là vì hắn dựa vào lôi kiếp tôi luyện nguyên thần, nhục thân, tinh thần, hồn binh và thần thông, càng ngày càng tinh thâm, cường hãn.

Lôi lô tôi luyện nguyên thần, nhục thân, tinh thần, hồn binh và thần thông giúp hắn loại bỏ dần khuyết điểm. Mỗi lần tôi luyện thời gian lần sau lại ngắn hơn lần trước, tạp chất loại bỏ cũng ít dần, vì thế thời gian hắn tiêu phí cũng được rút ngắn dần.

Khi đến tầng thứ mười, Chung Nhạc nằm trong sự trấn áp luyện hóa của lôi lô, đột nhiên cảm giác Chân Linh chấn động, có cảm giác mơ hồ mênh mang như thiên địa chi linh.

Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, hắn có thể cảm nhận được chúng sinh tế tự, linh sinh ra trong trời đất, có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một sinh linh tế tự hắn, cảm nhận được nguyện vọng, lời cầu nguyện của họ.

Ví dụ phía trước bức tượng ở đâu đó có lê dân cầu nguyện, cầu nguyện trời mưa, hắn lập tức có thể điều động bức tượng của chính mình, điều khiển tế tự chi lực của chúng sinh quanh bức tượng biến thành thần thông giáng mưa!

Lại ví như trước bức tượng của hắn ở đâu đó có lê dân cầu nguyện rằng, mưa đang quá nhiều cầu mong mưa thuận gió hòa, ánh nắng rực rỡ, hắn liền có thể lập tức điểu khiến bức tượng của mình thi triển thần thông đẩy lùi mây mưa.

Có cầu là ứng nghiệm, vì thế tế tự nhiều hơn, hương hỏa mãi liên miên không dứt.

Còn Chân Linh của hắn hưởng sự tế tự của lê dân, có thể điều động tế tự chi lực của chúng sinh bất cứ lúc nào để mở rộng thần thông của mình, uy năng càng thêm khó tin!

Đây là Phong Thần!

Hỗn Nguyên Chân Linh, còn gọi là Phong Thần Âm Linh, đạt tới cảnh giới này nguyên thần có thể gọi là Âm Thần rồi, rất linh dị.

- Hỗn Nguyên Chân Linh…

Chung Nhạc phá vỡ lò đi ra, tiến về phía lôi trạch thần long trấn thủ tầng thứ mười, nói nhỏ:

- Thì ra là vậy, chẳng trách Quân sư tỷ và Phương sư huynh đều đột phá Tinh Diệu tương ứng, tu thành Hỗn Nguyên Chân Linh. Tinh Diệu đối ứng với họ được bao bọc bởi tế tự chi lực của chúng sinh hàng vạn năm. Nếu không phải thiên sinh linh thể, muốn đột phá Cực Cảnh này thì cực kỳ khó khăn.

Hắn không phải thiên sinh linh thể, tuy rất gần với tiên thiên Nhật Linh rồi nhưng dù sao vẫn kém một bậc. Lần này đột phá được chính là nhờ việc tu thành hết các loại Cực Cảnh đằng trước, hơn nữa nhiều lần liều mạng trong lôi kiếp, kích phát tiềm năng nên mới không cần dựa vào Tinh Diệu tương ứng mà cũng tu thành Hỗn Nguyên.

Nhưng nếu hắn có thể tu thành tiên thiên Nhật Linh thì cũng có thể tới bên cạnh mặt trời, mượn sức mạnh của chúng sinh tế tự mặt trời để giúp mình đột phá Cực Cảnh.

Mà tu thành Cực Cảnh Hỗn Nguyên Chân Linh thì chính là tu thành nguyên thần Âm Thần, đạt tới cảnh giới “chí âm”, âm cực thì dương sinh, đây cũng là điểm mấu chốt chuyển từ Âm Thần sang Thuần Dương Nguyên Thần!

Tu thành Cực Cảnh này mới cảm ứng được con đường sau này sẽ đi thế nào, làm thế nào mới tu thành Nguyên Thần Thuần Dương, từ đó trở thành thần minh!

Có thể nói, Hỗn Nguyên Chân Linh là lần thoát biến lớn nhất trong cuộc đời luyện khí sĩ!

- Thì ra là vậy, chẳng trách Kiếm Môn ta nhiều thần minh vậy mà chỉ có một vị nhân thần…

Chung Nhạc sắc mặt tối lại, vị môn chủ đầu tiên đi quá sớm, nếu cho hậu nhân biết có Cực Cảnh như vậy thì các môn chủ sau này cũng chẳng đến mức chẳng ai thành nhân thần được!

- Nhưng kiếp này Kiếm Môn ta nhân kiệt đời nào cũng có, chắc chắn không chỉ có một vị nhân thần!

Song đao của hắn chống lại lôi trạch thần long, đao quang lóe lên, thần long nổ tung, Chung Nhạc giơ tay, song đao đan chéo cắm vào phía sau lưng, bước tới tầng lôi trạch thứ mười một.

Tu thành Hỗn Nguyên Chân Linh, điều động tế tự chi lực, Chung Nhạc tốc độ càng ngày càng nhanh, trong một ngay phá liền mấy tầng kiếp. Khi tới tầng thứ hai mươi tám tốc độ của hắn mới chậm dần lại.

Thời gian dần trôi.

Tây Hoang Hiếu Mang Thần Miếu, linh của Hiếu Mang lão tổ cùng Phong Vô Kỵ đã bế quan trong thần miếu nửa năm. Hiếu Mang lão tổ không ngừng cải tạo nhục thân Phong Vô Kỵ, đề luyện huyết mạch cho hắn, kích phát sức mạnh huyết mạch của Hiếu Mang thần tộc.

Hắn còn lấy các loại thiên tài địa bảo cho Phong Vô Kỵ luyện hóa, chủ động giúp Phong Vô Kỵ tiêu hóa dược lực, tôi luyện nhục thân, nguyên thần, pháp lực, luyện hết các loại tạp chất trong cơ thể hắn, tạo lại đồ đằng văn cho hắn.

Có một vị thần linh cấp Thần Hầu mất nửa năm, tiêu hao không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, giúp mình tôi luyện nhục thân, nguyên thần, tinh thần, pháp lực, đồ đằng văn, lợi ích mà Phong Vô Kỵ được nhận không cần nghĩ cũng biết!

Trong nửa năm này tu vi thực lực của hắn tăng mạnh, bí cảnh trong nguyên thần mở rộng dần, rộng không đo được, vô cùng kiên cố, pháp lực tăng gấp mấy lần, nhục thân cường hãn hơn trước vài lần, nguyên thần lớn mạnh, tinh thần lực thâm hậu không đo đếm được!

Căn cơ của hắn trở nên cực kỳ vững chắc, những chỗ trước kia chưa từng luyện tới đều được Hiếu Mang lão tổ bổ sung.

Hắn thậm chí còn cảm thấy uy lực thần thông của hắn đã lớn đến mức khó tin, gần như có được uy lực của thần minh!

Hiếu Mang lão tổ tiêu hao lớn như vậy không phải vì Phong Vô Kỵ mà chính là vì bản thân hắn.

Huyết mạch của Phong Vô Kỵ càng tinht huần thì càng kích phát được sức mạnh của Hiếu Mang thần tộc. Hiếu Mang lão tổ khi đoạt xác sẽ dễ dàng hơn. Căn cơ Phong Vô Kỵ càng vững thì sau khi đoạt xác trùng sinh, Hiếu Mang lão tổ tu luyện sẽ nhẹ nhàng hơn, thậm chí có thể có thành tựu cao hơn trước!

Nếu đột phá trở thành thần minh, linh của hắn sẽ mạnh hơn, tồn tại trên thế gian càng lâu hơn!

Hơn nũa, Phong Vô Kỵ là Thổ Diệu Linh Thể, thiên sinh linh thế, tư chất cực cao, thiên phú dị bẩm, được nửa năm tôi rèn này, Tiên Thiên Chân Linh của Phong Vô Kỵ gần tới mức thức tỉnh!

Nếu Tiên Thiên Chân Linh thức tỉnh thì hắn chính là một vị thần linh, có thể nói Phong Vô Kỵ không cần đột phá nguyên thần thuần dương cũng có được chiến lực của thần!

- Vô Kỵ, hôm nay là ngày ta vào trong nhục thể của ngươi để tái sinh.

Hiếu Mang lão tổ lộ ra ba đầu, linh khổng lồ nhìn Phong Vô Kỵ, giọng nói chấn động như sấm. Ba tiếng nói đan xen nhau oang oang nói:

- Ngươi còn có tâm nguyên gì chưa làm được?

Mắt hắn như đuốc, trong mắt như có sáu quầng lửa khổng lồ rực cháy, nhìn chăm chăm Phong Vô Kỵ, bất cứ biểu cảm nhỏ nào của Phong Vô Kỵ cũng không thể qua mắt được hắn.

Rõ ràng hắn vẫn chưa yên tâm về Phong Vô Kỵ, vẫn nghi ngờ liệu Phong Vô Kỵ có đồng ý cho hắn đoạt xác không.

Phong Vô Kỵ chần chừ một chút nói:

- Đệ tử còn chưa có con…

Sự nghi ngờ trong lòng Hiếu Mang lão tổ lập tức tan biến, cười ha ha:

- Vô Kỵ à, ngươi ngốc nghếch quá. Ta vào trong nhục thân của ngươi, thân thể vẫn là của ngươi, ta mượn nhục thân của ngươi kết hợp với nữ tử, con sinh ra vẫn là con của ngươi. Ngươi yên tâm, lão tổ hứa sẽ cho ngươi nhiều con nhiều cháu!

Phong Vô Kỵ lộ vẻ tỉnh ngộ, cúi lạy nói:

- Con của lão tổ tông cũng là con của đệ tử, đây là vinh hạnh lớn lao, Vô Kỵ cảm kích vạn phần!

- Đứng dậy đi, đừng quỳ vậy!

Hiếu Mang lão tổ quát:

- Sau này nhục thân của ngươi cũng là của ta, lẽ nào ngươi lại dùng thân thể của ta để quỳ?

Phong Vô Kỵ vội vàng đứng dậy, cái đầu của linh Hiếu Mang lão tổ chuyển động, đột nhiên vù một tiếng chui vào mi tâm của hắn:

- Vô Kỵ, đừng phản kháng, thật ra ngươi có phản kháng cũng vô ích thôi.

Nhục thân của Phong Vô Kỵ cứng đờ không động đậy. Chỉ thấy thân hình to lớn của Hiếu Mang lão tổ tới mi tâm của hắn liền nhỏ dần, còn thân thể phía sau thì cực kỳ to lớn, như khói như nước, không ngừng chui vào mi tâm Phong Vô Kỵ.

Cuối cùng linh của Hiếu Mang lão tổ cũng chui hết vào thân thể Phong Vô Kỵ. Trong thức hải Phong Vô Kỵ lập tức xuất hiện một con Bàn NGao ba đầu khổng lồ, từ trên cao nhìn xuống nguyên thần của Phong Vô Kỵ, giọng nói chấn động:

- Vô Kỵ, giờ ngươi là của ta rồi.

Nhưng lúc này, đột nhiên có một đạo thân ảnh lướt tới chí cao thần miếu, cong tay búng một cái. Chỉ thấy một đạo phù văn đồ lục màu kim sáng loáng bay tới mi tâm Phong Vô Kỵ. Kim Phù vừa bay vừa bốc cháy, rồi soạt một tiếng chui vào trong mi tâm Phong Vô Kỵ, vào trong thức hải của hắn.

- Ha ha ha…

Nguyên thần vốn nghiêm tốn quỳ bái của Phong Vô Kỵ đột nhiên bật cười lớn, cười kinh thiên động địa, cười tới nước mắt giàn diuạ, cười vô cùng sảng khoải!

- Hiếu Mang lão tổ, ngươi cũng là của ta rồi!

Tấm sắc lệnh phù văn màu kim kia bay vào thức hải của hắn bốc cháy, kim dịch vô biên chảy vào trong nguyên thần Phong Vô Kỵ, đồng thời vô số phù văn bạo phát, dán lên bốn phương tám hướng của thức hải, vô số các loại văn tự cổ quái màu kim phủ khắp bầu trời, phong tỏa hoàn toàn nơi này!

Hiếu Mang lão tổ sắc mặt kịch biến, nhìn những phù văn đó, chúng cao thâm khó lường, kim quang lấp loáng khiến hắn cảm thấy linh của mình đang bị luyện hóa, biến thành năng lượng tinh thuần tràn về phía Phong Vô Kỵ.

- Vô Kỵ, ngươi…

- Lão tổ tông? Chỉ là lão cẩu mà thôi!

Phong Vô Kỵ khinh bỉ nhìn hắn, ánh mắt đầy điên cuồng, cười ha hả:

- Dựa vào ngươi cũng muốn ta nhường nhục thân sao? Đúng là nằm mơ! Hiếu Mang, ta quỳ lạy ngươi nhiều lần như vậy, sợ sệt thành khẩn như vậy. Nếu ngươi quỳ lạy ta thì chưa biết chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Hiếu Mang lão tổ sắc mặt biến đổi, đột nhiên bịch một tiếng quỳ xuống, ngẩng lên cười xu nịnh:

- Vô Kỵ lão tổ, ta quỳ rồi.

Phong Vô Kỵ cười ha ha, sắc mặt đột nhiên nghiêm lại, nói:

- Ta đùa thôi, lão tổ tông mau đứng dậy đi, sao ta có thể tha cho ngươi chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play