Hô!

Đột nhiên, một cỗ âm phong từ trong thành thổi tới. Trong gió giống như có thanh âm lẩm bẩm vậy, phảng phất như có Thần Ma đang xì xào bàn tán trong gió, kể lại một đoạn lịch sử đã chôn vùi kia. Trong mơ hồ tựa hồ còn có thể ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt.

Đột nhiên, âm phong dần dần mãnh liệt lên, thanh âm lẩm bẩm trong gió cũng càng lúc càng lớn. Trong vòng mấy cái hô hấp, thanh âm ồn ào náo động truyền tới, giống như có vô số Thần Ma đang gào thét, đang chém giết.

Gió thổi càng lúc càng mãnh liệt, tựa hồ thổi tới mức trời cũng sập đất cũng bay. Chung Nhạc cật lực ổn định thân hình, bên tai nghe được thanh âm hò hét vô tận, chấn cho màng tai hắn cơ hồ muốn nổ tung.

Đột nhiên âm phong đình chỉ, nhưng thanh âm gào thét, thanh âm chém giết vẫn như cũ không ngừng vang lên. Chung Nhạc mở mắt ra, toàn thân không khỏi ngây dại. Chỉ thấy hắn đã không còn ở trong tòa thành lớn kia nữa, mà là đang ở một chiến trường bát ngát.

- Nơi này là…

Bốn phía là từng tôn từng tôn Thần Ma hình thù kỳ quái đang điên cuồng chém giết. Giữa không trung có cự nhân tay cầm cự phủ chém giết, có Thần Nhân đầu chim vỗ cánh, có Sơn Thần mở rộng bàn tay, Thần Nhãn trong lòng bàn tay điên cuồng kích xạ Thần quang, có Thần Nhân chân đạp Hỏa Long, tai treo Thanh Xà, có Thần Nhân giá ngự Chiến xa Phượng Hoàng rong ruổi, Có Thần Nhân cưỡi trên Cự Quy bay lên không, Đằng Xà vờn quanh.

Các loại các dạng Thần Ma không ngừng chém giết lẫn nhau, uy năng thần thông và Thần binh bạo phát. Các loại thanh âm, các loại quang mang, các loại màu sắc, các loại chấn động… không ngừng đan xen, va chạm, nổ tung. Thân hình Chung Nhạc phiêu diêu bất định. Bản thân hắn đang ở giữa chiến trường, từng đạo từng đạo thần thông sát người bay qua, uy năng đáng sợ cơ hồ muốn nhấn chìm hắn.

- Giả! Nhất định là giả!

Chung Nhạc vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên một cỗ thần thông oanh tới. Hắn vội vàng quan tưởng Thiếu Hạo Chung bảo hộ thân thể. Thiếu Hạo Chung ầm một tiếng vỡ nát, đạo thần thông kia đánh thẳng lên lồng ngực hắn, Thần lực khủng bố nhất thời đánh cho nhục thân hắn chia năm xẻ bảy.

Bá!

Nhục thân nứt vỡ của Chung Nhạc nhanh chóng ghép lại, khôi phục lại như thường. Nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, nhịn không được phun ra một ngụm tiên huyết.

- Không phải là giả?

Toàn thân Chung Nhạc run rẩy, lẽ nào hắn thật sự đã bị cỗ âm phong kia thổi từ trong Tự Nhiên Chi Thành ra ngoài, thổi hắn tới một mảnh chiến trường Thần Ma nào đó?

- Loạn đảng!

Không trung đột nhiên vang lên một tràng cười kinh thiên động địa. Chỉ thấy một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, cười to nói:

- Loạn thần tặc tử còn muốn lật trời? Hiện tại thiên mệnh sở quy, trở thành Thiên Đế, thời đại cũ đã qua! Giết sạch bọn chúng, kể cả thời đại cũ, cùng nhau mai táng bọn chúng!

Thanh âm chém giết càng lúc càng kịch liệt, chiến đấu cũng càng thêm sôi động. Từng khỏa từng khỏa đầu lâu từ trên không rơi xuống, từng cỗ từng cỗ tàn thi Thần Ma vẫn lạc, Thần huyết như mưa, ào ào rơi xuống. Chung Nhạc không ngừng tránh né từng đạo từng đạo thần thông oanh xuống, đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc:

- Đại Chân Lão Mẫu? Nó cũng bị cỗ âm phong kia cuốn vào đây?

Lúc này, Đại Chân Lão Mẫu so với hắn còn thê thảm hơn, mình đầy thương tích, hóa thành một tôn Mẫu Thần ra sức chống cự uy năng của đám thần thông và Thần binh kia.

- Chung Sơn thị!

Đại Chân Lão Mẫu nhìn thấy Chung Nhạc, trên mặt lộ ra thần sắc giận dữ, ngay sau đó đổi giận thành vui, cười khanh khách nói:

- Ngươi cũng bị cuốn vào đây? Thật là tốt! Tiểu tử thối, cùng ta lên đường đi thôi!

Trong mắt Chung Nhạc toát ra sát cơ mãnh liệt, đang định xông tới giết chết nó. Đột nhiên, lôi đình cuồn cuộn, một tôn Thú Thần Long Tương bị đánh từ trên thiên không rơi xuống, ầm một tiếng đập thẳng xuống ngay trước mặt hắn.

Tôn Thú Thần Long Tương này cao tới vạn trượng, long thân giống như một ngọn núi không ngừng phập phồng bất định, bị một tôn tồn tại đáng sợ đánh rơi xuống, sau khi rơi xuống đất liền không ngừng ho ra máu. Đột nhiên, tôn Thú Thần Long Tương này nhìn thấy Chung Nhạc, thoáng ngẩn ra:

- Một gã Luyện Khí Sĩ nho nhỏ, không ngờ cũng dám nhúng tay vào vũng nước đục này? Cút ngay!

Cái đuôi hắn đảo qua, Chung Nhạc nhất thời bị quét trúng, nhục thân lại một lần nữa nổ tung, bị quét bay ra ngoài. Tôn Thú Thần Long Tương kia phóng người bay lên, từng tấm từng tấm bia đá xuất hiện, trên dưới tung bay xung quanh hắn, trong bia đá ào ào chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ đám hoa văn Đồ đằng trên tấm bia đá.

- Thất Sát Trận!

Thú Thần Long Tương mang theo Thất Sát Trận xông lên thiên không. Đột nhiên, một đạo ánh đao chém xuống, tôn Thú Thần Long Tương này nhất thời đầu thân hai nơi, thi thể rơi xuống trong quần sơn. Từng tấm từng tấm bia đá kia cũng theo đó rơi xuống, rơi vào trong quần sơn, biến mất không thấy đâu nữa.

Chung Nhạc nỗ lực khôi phục lại nhục thân, cảm thấy Nguyên thần và nhục thân đều bị trọng thương, liên tục ho ra máu. Hắn vừa vặn nhìn thấy một màn thi thể Thú Thần Long Tương kia rơi xuống, thần tình không khỏi dại ra.

- Không có khả năng!

Hô!

Đúng lúc này, âm phong lại thổi tới, cuốn hắn và Đại Chân Lão Mẫu cùng với đám Thần Ma ngập trời bay lên, gào thét thổi đi. Thanh âm chém giết bên tai Chung Nhạc càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ. Rốt cuộc, thanh âm chém giết biến thành thanh âm xì xào trong gió. Cuối cùng, âm phong biến mất, Chung Nhạc lại xuất hiện trong tòa Tự Nhiên Chi Thành kia.

- Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Thần sắc Chung Nhạc dại ra, thanh âm có chút run rẩy:

- Tân Hỏa, tôn Thú Thần Long Tương kia có phải có chút quen mắt hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play