Tân Hỏa đáp xuống trên đầu vai Chung Nhạc, sắc mặt ngưng trọng:

- Ngươi phải suy nghĩ kỹ a! Một luồng Linh của Thiên Đế mạnh hơn ngươi khổ tu trăm ngàn năm. Mà tự bản thân ngươi lục lọi, cần phải hao phí thời gian và nỗ lực, cần phải trả giá gấp trăm ngàn lần mới có thể đạt tới hiệu quả đồng dạng! Hơn nữa, còn chưa chắc có thể đạt tới hiệu quả tương đồng!

Chung Nhạc lắc đầu, kiên quyết nói:

- Tân Hỏa, ta đã nghĩ kỹ rồi! Đường đi là chính mình đi, không phải là do người khác ban cho. Ta quyết tâm muốn đi con đường này của chính mình. Bất quá, trí tuệ ta có hạn, cần nhờ Thiên Đế chỉ điểm!

Tân Hỏa thở dài một tiếng, cũng không khuyên nhủ nữa.

- Các đời Phục Hy, rất nhiều người đều dùng chữ Dịch để mệnh danh. Thiếu niên, cái gì là Dịch?

Lúc này, Hạo Dịch Phục Hy mở miệng, thanh âm chấn động.

- Dịch?

Chung Nhạc hơi ngẩn ra, khom người nói:

- Chữ Dịch, Nhật ở trên, Nguyệt ở dưới!

Hạo Dịch Phục Hy lại nói:

- Chữ Dịch, Nhật làm đầu, Nguyệt làm đuôi! Cũng là Nhân làm đầu, Xà làm thân!

- Đầu người thân rắn?

Chung Nhạc nhất thời giật mình. Nhật là cái đầu đơn giản hóa, Nguyệt là đuôi rắn đơn giản hóa. Nhật đầu, Nguyệt đuôi. Chữ Dịch này, vừa vặn chính là hình thái Phục Hy đầu người thân rắn. Rất nhiều Phục Hy đều yêu thích trong tên họ mang theo chữ Dịch. Giống như Sư Dịch, Hạo Dịch, Dịch Di… đều có chữ Dịch, hóa ra còn có tầng nguyên nhân này.

- Thiếu niên, ngươi có biết chữ Dịch viết như thế nào không?

Hạo Dịch Phục Hy tiếp tục hỏi.

Chung Nhạc lại ngơ ngẩn. Vừa rồi Hạo Dịch Phục Hy hỏi hắn cái gì là Dịch, hắn đã giải thích là Nhật Nguyệt, vì sao hiện tại lại hỏi hắn viết như thế nào? Thanh âm Hạo Dịch Phục Hy lại truyền tới:

- Dịch giả, Phục Hy giả! Ngươi có thể viết ra một chữ Phục Hy không?

Chung Nhạc lại là mờ mịt, lắc đầu. Dịch giả, Phục Hy giả! Làm sao có thể viết ra một chữ Phục Hy? Chỉ đơn giản một chữ Dịch, đã có thể viết ra một môn Cổ Kinh vô cùng phức tạp hạo hãn. Hạo Dịch Phục Hy lại tiếp tục nói:

- Như vậy, ta dạy cho ngươi viết Dịch!

Dứt lời, giữa không trung đột nhiên có một chữ Dịch bay tới, kim quang hạo hãn, quang minh vô hạn. Chữ Dịch kia như long phi vũ, như nhật treo cao, có Đồ đằng xà mãng uốn lượn. Là chữ lại không giống như chữ, mà giống như sinh linh vậy. Nhất động nhất tĩnh chất chứa ảo diệu vô tận. Trong khoảnh khắc lại có thanh âm xa xưa hoành đại to rõ vang lên. Giống như có Phục Hy tụng niệm, giảng thuật sự ảo diệu của đạo, giống như có đại đạo ầm vang, giống như có lê dân tế tự.

Cuối cùng, chữ Dịch này soạt một tiếng biến mất trong mi tâm của Chung Nhạc, không thấy đâu nữa. Mà kim quang ngập trời cũng nhất thời biến mất. Hạo Dịch Phục Hy lại tiếp tục nói:

- Năm xưa, ta có được Phục Hy Chi Linh, ba Linh một thể, mà ngươi lại không có, ngươi thiếu khuyết Phục Hy Chi Linh. Ngươi muốn luyện giả thành chân, luyện hồn thành Linh, từ đó đạt tới ba Linh một thể. Con đường này, ta chỉ có thể chỉ điểm ngươi bấy nhiêu đây. Thiếu niên Phục Hy thị, con đường phía trước của ngươi rất nhấp nhô, lượng sức mà đi!

Trong cơ thể tôn Phục Hy Thiên Đế này chợt bắn ra một đạo linh quang, bay thẳng lên thiên không. Sau đó, Hư Không Giới mở ra, tiếp dẫn hắn trở về. Mà thân thể Hạo Dịch Thiên Đế lại chậm rãi chìm vào trong Đế quan. Kim quang ngập trời giống như thủy triều rút lui, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Tân Hỏa lại có chút không cam lòng, thở phì phò nói:

- Như vậy đã xem như là giải thích nghi hoặc rồi? Hạo Dịch Đế, ngươi cũng quá hẹp hòi rồi a! Trên thế gian chỉ còn lại có một cái rưỡi Phục Hy, Nhạc tiểu tử chính là nửa cái trong đó, ngươi tốt xấu gì cũng chỉ điểm hắn nhiều một chút! Cho dù không chỉ điểm, tặng đám bảo bối mai táng trong Đế lăng cho Nhạc tiểu tử cũng tốt a? Không tặng cho hắn toàn bộ, tặng Cầm nha đầu cho hắn cũng là vô cùng tốt rồi!

Tiểu nữ hài búi tóc sừng trâu ngồi trên Hạo Dịch Cầm kia nghe hắn nói vậy, nhất thời cả giận, nói:

- Địa Hoàng tiêu hao bản nguyên hàng lâm, không ngờ lại bị ngươi nói thành hẹp hòi! Hơn nữa, vì cái gì phải cấp ta cho hắn? Đốm lửa chết tiệt! Đốm lửa thối! Chúng ta vẫn chưa tính toán rõ ràng sự tình trước đây ngươi nhiều lần ăn cắp lực lượng của ta! Đế lăng không chào đón ngươi! Ngươi có thể đi rồi!

Tân Hỏa cười ha hả, nói:

- Hạo Dịch Đế hẹp hòi, ngươi lại cũng hẹp hòi như vậy sao? Cầm muội muội, trong Đế lăng này của ngươi khẳng định có vô số bảo tàng, ngươi lưu lại cũng không có tác dụng gì, sao không lấy ra tặng cho ta vài kiện? Cho dù không tặng cho Nhạc tiểu tử, tặng cho ta cũng được vậy?

Tiểu nữ hài kia cười lạnh một tiếng, tiếng đàn vang vọng, không gian lập tức nứt ra, bắn Chung Nhạc và Tân Hỏa văng thẳng ra ngoài.

Chung Nhạc mở mắt nhìn lại, chỉ thấy chính mình đã quay trở về trong không gian Bí cảnh của Xà Văn Cử, vẫn như cũ đang đứng trước tấm gương lân phiến, phảng phất như chưa từng rời khỏi bao giờ.

- Nhạc tiểu tử, ngươi thật sự là nên tuyển chọn Phục Hy Chi Linh a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play