Bích Tà Thần Hoàng sắc mặt hơi tối lại, phì cười:

- Ngựa non háu đá, ngươi nói vậy không sợ ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ?

- Vậy thì Thần Hoàng ngươi lúc này có khả năng đó mới được.

Chung Nhạc cứng rắn nói:

- Ta chính là muốn chứng minh ngươi có hồi sinh cũng chẳng có tác dụng gì. Ngươi căn bản không bằng Bích Tà! Ta không đánh chết được Bích Tà nhưng ta có thể giết chết ngươi. Bích Tà hy sinh cho ngươi, đó là sai lầm!

- Không biết trời cao đất dày!

Bích Tà Thần Hoàng sắc mặt lạnh tanh, bỗng bật cười, bay đi, để lại tiếng nói tựa sấm vang vọng trên tầng mây.

- Ngươi tầm mắt quá hạn hẹp nên Nhân Hoàng cũng không chọn ngươi làm người kế thừa!

Tiếng nói của hắn vang vọng, tuy vẫn không ra tay với Chung Nhạc nhưng trong tiếng nói ẩn chứa nộ khí.

- Đồ hủ bại!

Chung Nhạc nói lớn:

- Chiếm không miếu đường, lãng phí tài nguyên!

Bích Tà Thần Hoàng trên không trung người cứng lại, dừng một chút rồi bay đi xa. Hắn dường như có chút không kìm nén được, nếu Chung Nhạc còn nói những lời như vậy hắn sợ sẽ không kìm được sát cơ mà để lộ việc hắn đã đoạt xác.

Hắn vẫn có chút ném chuột sợ vỡ bình quý, sợ bị Long Tổ, Ma Hầu mấy bộ hạ cũ nhìn thấu.

So sánh với Chung Nhạc thì hắn sợ chết hơn.

- Dù sao cũng là ngựa non háu đá. Hắn sao biết được Lục Đại Thánh Linh ta khổ sở luyện thành có tác dụng lớn thế nào tới tu vi thực lực của ta?

Bích Tà Thần Hoàng thấp giọng nói:

- Tên tiểu quỷ này chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời còn dài của ta, còn Nhân Hoàng mới là đối thủ của ta. Đến khi ta trở lại đỉnh cao, Nhân Hoàng, ngươi sẽ biết việc ngươi ám toán ta là sai lầm tới mức nào!

Mấy ngày sau hắn trở về Tây Hoang, tới một sơn cốc, giải phong ấn trong đó. Nghe uỳnh uỳnh tiếng nổ từ dưới lòng dất, những chiếc cột trụ chọc trời từ dưới đất chui lên, đứng sừng sững giữa sơn cốc, có tới hàng vạn cây cột tạo thành một tòa truyền tống đại trận cổ xưa.

Bích Tà Thần Hoàng bước vào trong trận pháp, kích hoạt trận pháp, thân hình lập tức biến mất.

Đúng lúc này, đại trận bắt đầu sụp đổ, cột đá đổ sập, vỡ tan, truyền tống đại trận tan rã.

- Hửm? Đó là…

Bích Tà Thần Hoàng được truyền tống ra khỏi Tổ Tinh, ra khỏi Thái Dương Tinh Hệ, thân ở trong dải ánh sáng truyền tống đột nhiên thất kinh, một đường thông đạo không biết từ đâu trong bầu trời tới, một đầu của thông đạo đã nối liền Tổ Tinh.

Thông đạo này bị băng đá phong tỏa, đóng băng, bên trong còn có khí tức của thần ma.

- Đây là thần thông của Địa Hầu…

Bích Tà Thần Hoàng bực dọc, nghĩ thầm:

- Con đường này là ai đã dào? Địa Hầu đã băng phong nó từ bao giờ? Nhưng xem ra hình như phong ấn của Địa Hầu đã lơi lỏng, có lẽ không kiên trì được lâu nữa.

Hắn không nghĩ nhiều, lưu quang truyền tống đã đưa hắn đi xa.

Trên Tổ Tinh, Chung Nhạc cũng rời khỏi Nam Hoang tiến về Đại Hoang Kiếm Môn.

Tổ Tinh hiện nay đã lớn hơn mấy lần so với trước, địa vực mênh mông, đại địa được tường vân bao trùm, cảnh tượng hoàn toàn khác với trước kia, thậm chí còn có khí tức thần thánh.

- Nếu không gian bị phong ấn trên Tổ Tinh đều được thích phóng hết thì sẽ như thế nào?

Chung Nhạc vừa đi vừa quan sát, trong bụng kinh thán, hắn tới đây nhìn thấy rất nhiều bảo địa không hề thua kém Kiếm Môn. Mỗi nơi đều thích hớp cho khai tông lập phái, cho nhân tộc sinh sôi nảy nở!

Quan trọng hơn là những vùng cương vực đó đều không có chủ!

Không gian bị phong ấn trong Tiểu Hư Không được thích phóng khiến Tổ Tinh xuất hiện thêm không biết bao nhiêu thánh địa, thánh cảnh!

- Thế lực của Trọng Lê thần tộc ở Nam Hoang bị tổn hại lớn, Hạ Hầu chết rồi, Hỏa Đô Thành bị san thành bình địa. Trọng Lê thần tộc hiện nay căn bản không thể thống trị cương vực lớn thế này.

Chung Nhạc ánh mắt lay động, nói nhỏ:

- Không biết Quân sư tỷ có thể nắm lấy cơ hội này mà mở rộng lãnh thổ Đại Hoang không?

Không lâu sau hắn tới biên giới Đại Hoang, đột nhiên tim khẽ run lên, vô số cự nhân cao tới nghìn trượng gầm lớn giận dữ, nhấc bổng các ngọn núi ở biên thùy Đại Hoang lên, vác lên vai đi về phía Nam Hoang.

Còn tướng sĩ Trọng Lê thần tộc ở Bắc Quan Nam Hoang cũng gầm lớn, một vị cường giả võ đạo bay lên bi phẫn:

- Nhân tộc, các ngươi quá đáng rồi đấy! Bên này núi là lãnh địa của Trọng Lê thần tộc bọn ta. Các ngươi đây là muốn khai chiến đúng không?

Chung Nhạc nhìn kỹ, thấy những vị Pháp Thiên Cảnh, Chân Linh Cảnh vận chuyển núi kia đều là trưởng lão của Kiếm Môn, còn có Khâu Cấm Nhi, Phương Kiếm Các bọn họ.

Thủy Tử An cũng có mặt, lão giả đó cười:

- Tiểu hữu nói đúng, bên kia núi là lãnh địa của Trọng Lê thần tộc, bọn ta sẽ không vượt giới.

Vị cường giả võ đạo kia phẫn nộ:

- Thủy Tử An, ta kính phục ngươi là một anh hùng, giờ các ngươi muốn thế nào?

- Rời núi.

Thủy Tử An hiên ngang nói:

- Bọn ta không vượt giới, là núi đang đi! Ngươi xem, đúng là núi đang bước đi!

Các tướng sĩ Trọng Lê thần tộc giận quá mất khôn, chửi bới ầm ỹ.

- Đánh chết đám nhân tộc phía bắc!

Các tướng sĩ phẫn nộ, thi nhau xin lệnh xuất binh.

Đại tướng trấn thủ biên quan là một cự phách của Chúc Dung thị, nghe thế lắc đầu:

- Nhân tộc bọn chúng chắc chắn có thể tiêu diệt chúng ta, biết cương vực Nam Hoang ta đột nhiên mở rộng hơn gấp trăm lần, Thiên Hầu Cung roi dài cũng không tới được. Nam Hoang ta cũng không đủ binh lực trấn thủ nhiều đất đai như vậy. Vì thế chúng mới đổ xô tới chiếm tiện nghi. Giờ không thể động thủ, nếu động thủ Kiếm Môn tiêu diệt chúng ta dễ như trở bàn tay. Giờ phải đợi tin của tông chủ…

Hắn chỉ là cường giả Trọng Lê thần tộc trấn thủ biên quan, còn Kiếm Môn đều dốc hết cao tầng, nếu động thủ thì đương nhiên bọn hắn không phải đối thủ.

Chung Nhạc nhìn thấy vậy không khỏi bật cười, nghĩ bụng:

- Chủ ý này chắc chắn không phải của Thủy Tử An, cũng không phải của Phương Kiếm Các. Chỉ có thể là chủ ý của Quân sư tỷ, chỉ có tỷ ấy mới dùng thủ đoạn vô lại như vậy.

Hắn đáp xuống cùng các cường giả Kiếm Môn rời nói, xâm chiếm Nam Hoang.

Tới tối, hàng mấy trăm ngọn núi lớn phía nam Đại Hoang đã nam tiến hàng mấy nghìn dặm, các vị trưởng lão Kiếm Môn đều mệt nhoài, không thể không nghỉ ngơi.

Nửa đêm, đông đảo cường giả Nam Hoang xuất động, tranh thủ ban đêm di rời các ngọn núi, len lén đưa các ngọn núi quay lại chỗ cũ, tới khi trời sáng thì đi được vài trăm dặm.

Trời sáng, các trưởng lão Kiếm Môn lại bắt đầu rời núi về hướng nam, một ngày lại rời được vài nghìn dặm.

Đêm đến các cường giả của Trọng Lê thần tộc Nam Hoang lại chuyển núi về phía bắc, cứ liên tục thế hơn chục ngày, trên dưới Kiếm Môn đưa dãy núi Nam Lộc dịch về hướng nam hơn ba vạn dặm, cương thổ Đại Hoang rộng thêm hơn một nửa.

Cường giả Nam Hoang cũng nghiến răng ken két, tranh thủ ban đêm rời núi, tốt xấu thế nào cũng không mất quá nhiều lãnh địa.

Lúc này, mấy người Hạ tông chủ truyền tin tới lệnh cho họ thu binh rút lui, không tranh với nhân tộc nữa.

Các tướng sĩ Nam Hoang trong lòng vẫn còn phẫn nộ, nhưng Hạ tông chủ đã truyền lệnh thì không thể không theo, đanh thu binh, mặc cho nhân tộc cứ nam tiến.

- Sao chúng lại đi rồi?

Lôi Sơn trưởng lão ngạc nhiên:

- Đang chơi vui, thêm mấy ngày nữa hay đi chứ!

- Chắc Trọng Lê thần tộc phía tây và phía đông có việc khẩn rồi.

Thủy Tử An nói:

- Chúng ta cho dù liên tục rời núi thì lĩnh địa chiếm được cũng có hạn. Nhưng phía tây Nam Hoang là hàng nghìn thần tộc. Mỗi thần tộc đều chiếm nhiều lãnh địa hơn một chút. Nhiều thần tộc như vậy xâm chiếm, lãnh địa bị chiếm sẽ nhiều hơn của chúng ta nhiều. Đặc biệt là Côn Bằng thần tộc vừa mới đả thông thông đạo từ Mộc Diệu Tinh tới Tổ Tinh. Lần này chắc chắn sẽ cắn chặt miếng thịt ngon Trọng Lê thần tộc, xây dựng lãnh địa thuộc về chúng.

Chung Nhạc gật đầu, cười:

- Còn phía đông thì là long tộc và yêu tộc. Yêu tộc còn đỡ, long tộc thì đã thèm thuồng lục địa lâu rồi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Yêu tộc cũng nhân cơ hội này xâm chiếm phía nam, Sư Bất Dịch chắc chắn cũng không bỏ qua thời cơ tốt này. Còn Bắc Hoang Bạch Trạch thị thì có lẽ khó lòng mở rộng. Muốn mở rộng thì phải thôn tính Đông Hoang, còn cả ma tộc, có lẽ cũng không có phần.

Giờ Nam Hoang quá rộng, chỉ diện tích Nam Hoang thôi cũng lớn gấp mấy lần Tổ Tinh lúc trước, lúc này không phân chia lãnh địa thì chờ đến bao giờ?

Đến khi các chủng tộc khác phân chia phần lãnh địa nhiều hơn này thì không có phần của Đại Hoang nữa rồi.

- Cố gắng lên!

Thủy Tử An vung tay cổ vũ mọi người, nói lớn:

- Từ cổ tới nay, phía bắc của Nam Lộc chính là lãnh địa của Đại Hoang ta, chúng ta hành động càng nhanh thì Đại Hoang sẽ càng rộng!

Mọi người lên tinh thần, tiếp tục vận chuyển núi, tiếp tục tiến về hướng nam.

Ngoài Đại Hoang mở rộng thì Tây Hoang cũng mở rộng đến kinh người. Tây Hoang có không biết bao nhiêu bộ lạc thần tộc, đúng là như thủy triều chiếm cứ địa bàn.

Đặc biệt là Côn Bằng thần tộc, liên tục tràn lên, dẫn đầu chiếm một khoảng lớn hải vực trong đại lục nối liền với đại dương, lấy tên Địa Trung Hải, chiếm đóng nơi này rồi tiếp tục mở rộng về lục địa.

Điều khiến Chung Nhạc không thể ngờ đó là Bạch Trạch thị cũng nhân cơ hội này hành động, phái cường giả Bạch Trạch thị lấy một khoảng đất rộng vô chủ, lập bia viết nơi này từ cổ tới này là lãnh địa của Bạch Trạch thị.

Mà Hiếu Mang thần tộc cũng chạy tới, đông đảo cường giả Hiếu Mang thần tộc hóa thân Bàn Ngao ba đầu đi tiểu khắp nơi đánh dấu địa bàn.

Ngũ đại long tộc cũng nhân cơ hội này lên đất liền Nam Hoang, mỗi tộc đều cát cứ một vùng, vừa hay gặp đại quân yêu tộc của tam đại đảo chủ từ Đông Hoang tới, lại một trận hỗn chiến.

Càng nằm ngoài dự liệu của Chung Nhạc hơn nữa đó là ma tộc cũng nhân cơ hội này mà tới, vượt biển lên vùng đất vô chủ ở Nam Hoang chiếm cứ lãnh địa.

Ma tộc tộc của bát đại thánh tộc đều lập bia trên lãnh địa của mình, trên đó viết “Từ xưa tới nay…”

- Ta đã đánh giá thấp sự vô sỉ của những chủng tộc này…

Chung Nhạc nói.

Lão địa chủ Nam Hoang là Trọng Lê thần tộc tự biết không thể trấn thủ cương vực lớn như vậy nên cố gắng thu mình, hết sức tránh xung đột với các tộc.

Nhưng với lãnh địa vốn có ở Nam Hoang thì Trọng Lê thần tộc vẫn rất xem trọng, trọng binh canh giữ, không ngại khai chiến với các tộc. Hơn nữa, tuy Trọng Lê thần tộc có thu hẹp nhưng vẫn sai binh lính mở rộng cương thổ, lãnh địa đã rộng hơn trước nhiều lần.

Các tộc không ngừng xâm chiếm, nửa năm sau, phần lãnh địa nhiều hơn cơ bản đã phân chia xong, rất nhiều chủng tộc vẫn định nam tiến.

Lúc này, trong Nam Hoang đột nhiên có thần uy xung thiên, một vị thần nhân của Hạ thị xuất hiện, từ trên trời thò xuống một ngón tay, ngón tay dài hơn nghìn trượng vẽ xuống mặt đất, tạo thành một dãy vực dài hàng vạn dặm.

- Nam Hoang lấy đây là ranh giới.

Vị thần nhân đó nói xong biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play