Chung Nhạc lắc đầu:

- Rất khó. Những Thần Vương không chết trong các trận chiến tranh đều là vô cùng xảo quyệt, giấu thánh địa của mình rất kỹ. Trừ phi có thể bắt Thần Vương, ta dùng thiên địa chi bảo bao phủ trời đất cảm ứng đại đạo trong thiên hạ lưu chuyển, như vậy có thể cảm nhận dao động khi họ chết mà chưa hồi sinh, tìm ra thánh địa của họ. Hiện nay ta đã tìm được thánh địa của ba mươi Thần Vương, nhưng chưa thấy thánh địa của Hắc Đế và Bạch Đế.

Phong Hiếu Trung ánh mắt lay động:

- Thánh địa của ba mươi Thần Vương? Còn lâu mới đủ. Không tìm thấy thánh địa của Bạch Đế, Hắc Đế thì vẫn là ẩn họa.

Chung Nhạc gật đầu, các Thần Vương khác giết nhiều cũng vô ích, nhưng trừ bỏ năm Thái Cổ Thần Vương bọn Hắc Đế, Bạch Đế thì các Thần Vương khác đều không đáng lo lắng.

- Sư huynh mời nhìn.

Chung Nhạc lấy ra các đạo lưu quang, cười.

Phong Hiếu Trung nhìn, thấy những đạo lưu quang đó dường như là thực chất, phát ra ánh sáng lấp lánh, hơn nữa còn lưu động trong tay Chung Nhạc chứ không biến mất.

- Đây là…

- Máu của Bạch Đế.

Chung Nhạc giao số lưu quang đó cho Phong Hiếu Trung, cười:

- Huynh nghiên cứu xem, chưa biết chừng từ máu của hắn mà tìm được cách đối phó với Bạch Đế.

Phong Hiếu Trung chỉ lấy một đạo lưu quang, nói:

- Một chút đủ rồi, còn lại ngươi để cho bọn trẻ luyện bảo.

Chung Nhạc cười:

- Huynh trở thành đế lần nữa là được, ta còn cần huynh trấn thủ tfi. Ta phải rời đi một thời gian. Số máu Bạch Đế này huynh giao cho bọn trả.

Phong Hiếu Trung đành nhận máu của Bạch Đế, hỏi:

- Ngươi sắp đi xa?

Chung Nhạc gật đầu, ngẩng lên nhìn trời.

Phong Hiếu Trung hiểu ý, dẫn bọn Minh Di Đế rời đi.

Chung Nhạc trở lại Vãng Sinh Cung, trò chuyện với Tư Mệnh một lúc rồi đứng dậy, đi lên cao đần, không lâu sau thì vào Hư Không Giới, tới gặp chư đế Phục Hy thần tộc.

- Hạo Dịch Đế từng theo dõi Hắc Đế, tìm kiếm Tiên Thiên thánh địa của hắn, chưa biết chừng hắn lại biết chút dấu vết gì đó.

Niên đại của Hạo Dịch Đế quá xa vời, ở sâu trong Hư Không Giới, Chung Nhạc đi dọc đường bái kiến Phục Hy chư đế, trò chuyện một lúc, hỏi han xem họ có ý định chuyển thế trùng sinh không.

- Không thể để toàn bộ trứng ở cùng một giỏ, nếu ngươi thua thì bọn ta cũng bại. Phục Hy thần tộc ta không thể còn hy vọng vùng dậy nữa.

Ấn Thương Đế nói:

- Trong Hư Không Giới có sự bảo vệ của Đại Toại, có thể bảo vệ sự an nguy cho Hư Không Giới, Đế Nhạc không cần phải khuyên bọn ta nữa.

Chung Nhạc hỏi từng người, các Địa Hoàng Thiên Đế đều có suy nghĩ như vậy.

Chung Nhạc nhíu mày, quan sáng Hư Không Giới, trong Hư Không Giới xuất hiện rất nhiều vết nứt rõ ràng, trong những vết nứt khổng lồ đó có lôi quang ẩn hiện, còn thấp thoáng có tiếng sấm trầm đục.

Trận chiến Chung Nhạc thảo phạt Mục Tiên Thiên đã chết vô số thần ma, họ vào trong Hư Không Giới khiến áp lực lên Hư Không Giới tăng cao, quan trọng hơn là linh hồn ba nghìn vị đế cũng vào khiến Hư Không Giới khó lòng chứa nổi.

Vỗn dĩ Đại Toại và hai mươi tư thánh đế duy trì Hư Không Giới đã rất khó, cộng với ba nghìn đế linh thì càng khó.

Hư Không Giới đã có dấu hiệu sụp đổ.

- Vũ trụ Hư Không Giới hiện giờ đã nứt tới mức này, chư vị tiên tổ, ta sợ Hư Không Giới không duy trì được lâu nữa, khi đó mới chuyển thế trùng sinh thì sẽ ít cơ hội để lập kế hoạch dự phòng hơn!

Chung Nhạc khuyên:

- Nếu các vị chuyển thế bây giờ thì còn có thể dự trù kế hoạch, để các vị trưởng thành cho trận quyết chiến sau này. Tiền thế các vị thọ nguyên hai vạn tuổi, giờ Lục Đạo Luân Hồi đã mở, thọ mười hai vạn tuổi, có mười vạn năm, chúng ta tuyệt đối có thể thắng!

Chư đế có vẻ chần chừ, Ấn Thương Đạo nói:

- Đế Nhạc chi bằng đi hỏi Bào Hy lão tổ tông xem sao.

Chung Nhạc bất lực, tiếp tục tiến về phía trước, câu trả lời nhận được cũng như vậy.

Càng đi vào sau hắn phát hiện vết nứt Hư Không Giới đã lan vào trung tâm, đây tuyệt đối không phải dấu hiệu gì tốt!

- Đế Nhạc xin dừng bước!

Hắn đã hỏi Hy Hạo Đế, Hy Hạo Đế cũng có suy nghĩ như vậy, đang định rời đi thì đột nhiên Hy Hạo Đế giọng run run gọi hắn lại.

Chung Nhạc quay lại với vẻ nghi hoặc, Hy Hạo Đế run rẩy nói:

- Ngươi… ngươi có phải linh hồn tương lai đó không?

Chung Nhạc trầm mặc, khẽ gật đầu.

- Ta đợi ngươi, đợi tới khi ta chết! Ta tưởng khi còn sống có thể gặp ngươi, không ngờ cách hơn bốn mươi vạn năm, hơn bốn mươi vạn năm!

Hy Hạo Đế nước mắt giàn giụa, đột nhiên nói:

- Ta chuyển thế!

Chung Nhạc khựng người, nở nụ cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play