Dương Hầu Ma Đế đuổi tới, hoàn toàn bỏ qua Chung Nhạc, truy sát thẳng tới Kim Ô Thần Đế.

Đế Hậu nương nương vội nói lớn:

- Dương Hầu đạo huynh, không cần phải bận tâm Kim Ô, loại bỏ Ương Tôn, Trường Sinh và Kim Thiên Đế trước!

Tốc độ Dương Hầu Ma Đế cực nhanh, nháy mắt đã biến mất, coi như không nghe thấy lời nàng ta nói.

Thần ma không thể cùng tồn tại, hắn và Kim Ô Thần Đế là đối thủ từ lâu, hai người giằng dai không biết bao nhiêu vạn năm rồi. Kim Ô Thần Đế đã bị thương, đương nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt này.

- Khốn kiếp!

Đế Hậu nương nương thu Sinh Mệnh Cổ Thụ về, tấn công Ương Tôn Đế, Trường Sinh Đế và Kim Thiên Đế. Ba người này đang vây công Thanh Hà Đế, khiến Thanh Hà Đế toàn thân toàn thương tích. Đế Hậu nương nương tế Sinh Mệnh Cổ Thụ lên, ngọn cây hấp thụ một thân tu vi và tinh huyết của Đế Minh, uy năng càng thêm cường hãn, ba vị đế cấp liên thủ đối kháng, cũng lui liên tục.

Uy lực của Sinh Mệnh Cổ Thụ càng ngày càng mạnh, công dụng của thiên địa linh canh vốn đã thần quỷ khó lường, Hỗn Độn thị có thể luyện một cành Phù Tang thành thần binh, Đại Tư Mệnh có thể dùng Thế Giới Hoa mở ra Tử Vi, Đại Toại có thể dùng Bỉ Ngạn Hoa cấu thành Hư Không Giới, có thể uy năng của thiên địa linh căn lớn đến mức nào.

Sinh Mệnh Cổ Thụ tuy đã chết khô nhưng vẫn hơn các đế binh khác, Đế Hậu nương nương dùng nó để đánh khiến Ương Tôn Đế, Kim Thiên Đế và Trường Sinh Đế không chống đỡ nổi.

Đặc biệt là Kim Thiên Đế, vừa rồi bị Thanh Hà Đế đánh lén trọng thương, trở thành mắt xích yếu nhất, tình cảnh của hắn là nguy hiểm nhất. Cường giả Kim Thiên thị tới cùng hắn gần như đã chết hết, cho dù hắn có thoát chết thì e là Kim Thiên thị cũng không vực dậy nổi!

Tại Bích Lạc Cung, ánh mắt Bích Lạc tiên sinh bùng sáng thần quang, hừ lạnh một tiếng, định lấy Thiên Phạt ra thì thấy trên trời có con quạ đen bay qua kêu quác quác hai tiếng.

Bích Lạc tiên sinh dừng bước, đặt Thiên Phạt xuống, vẻ mặt lặng như nước hồ.

Lúc này, Chung Nhạc điều khiển con thuyền cổ nghìn cánh tới Nam Thiên Môn. Tử Quang Quân Vương lập tức tiến tới:

- Dịch quân, bệ hạ thế nào rồi?

- Bệ hạ đã cho tất cả bùng nổ, đại cục nay đã rõ rnagf!

Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Nếu ta đoán không sai thì sau khi bệ hạ giả chết, giờ đã hồi sinh trong Tiên Thiên thánh địa, để lại Đế Hậu nương nương và chư đế tranh đáu. Đế Hậu biết có Thiên Tơ và Vô Kỵ tiên sinh tương trợ, tuy không đến mức đánh gọn một mẻ chư đế nhưng cũng có thể khiến chư đế đại thương nguyên khí.

Tử Quang Quân Vương gật đầu:

- Chư đế tranh giành, ngư ông đắc lợi, để Đế Hậu và Trường Sinh Đế, Kim Thiên Đế tranh đấu, cho dù Đế Hậu có thắng thì cũng tổn hại nguyên khí. Sau đó bệ hạ sẽ là ngư ông đắc lợi. Thế lực Tiên Thiên Cung của chúng ta phải rút lui khỏi trận tranh giành này, bảo toàn thực lực.

Chung Nhạc điều khiển con thuyền cổ lao vào loạn quân, hàng nghìn vạn thần ma Phá Thiên Quan thấy hắn đích thân chinh chiến, sĩ khí tăng vot, liều mình chiến đấu, đánh lui đại quân Thiên Đình.

Chung Nhạc hét một tiếng để các quân tướng sĩ điều thi triển mười món đế binh ngăn chặn đại quân Thiên Đình:

- Lâu Chính Sư, Tinh Đấu các bộ, Nam Thiên Môn các bộ, Tam Ly Cung bộ, Thiên Khu Bộ, còn không quy thuận?

Lâu Chính Sư thở dài, nhìn về hướng Nam Thiên Môn, thấy những gương mặt quen thuộc đã trở nên vô cùng hung hãn đáng sợ, vô cùng xa lạ.

Phía sau thì là đại quân của Chung Nhạc đang kẹp họ ở giữa.

Tướng Tả Vũ nói lớn:

- Lâu Chính Sư, ta đã hàng rồi, ngươi còn không hàng? Dịch Quân Vương đối đãi với ta không tồi!

Lâu Chính Sư mọi suy nghĩ tắt lụi, nhìn Chung Nhạc, nói:

- Dịch Quân Vương, bệ hạ đã mất thật rồi sao?

Chung Nhạc gật đầu:

- Hoàn toàn là thật. Đế Minh không chết trong tay Tiên Thiên bệ hạ mà là trong tay Đế Hậu nương nương. Vô Kỵ tiên sinh cũng có thể làm chứng.

Lâu Chính Sư nhìn Phong Vô Kỵ, nói lớn:

- Bệ hạ mất rồi?

Phong Vô Kỵ gật đầu, cười:

- Với mưu kế của ta, ngay cả Thiên Đế cũng phải băng hà. Lâu Chính Sư, giờ đích hệ của Đế Minh chỉ còn lại mấy kẻ cô hồn dã quỷ các ngươi. Nếu ngươi đầu hàng ta sẽ tha cho ngươi một mạng, còn có thể cho ngươi nắm giữ Thiên Hà Thủy Sư.

- Tiện phụ, tiểu nhi, nhỡ nhàng giang sơn Đế Minh triều ta!

Lâu Chính Sư sắc mặt thê thảm, nhìn các tướng lĩnh bên cạnh, thấy ai cũng bị thương, không thể chiến đấu được nữa. Hắn cười ha hả:

- Bệ hạ băng hà rồi, thân là trung thần lẽ nào lại thờ hai chủ? Bệ hạ đối với ta nhân chí nghĩa tận, ta là thần tử, ngài về trời cũng là đế hồn, không thể không có trung thần nghĩa sĩ phò tá. Chư quân, ta theo bệ hạ, các ngươi đầu hàng Dịch Quân Vương, hắn sẽ không đối xử bạc với các ngươi.

Chung Nhạc sắc mặt đại biến, vội nói:

- Lâu sư huynh, lẽ nào huynh không muốn báo thù cho Đế Minh?

Lâu Chính Sư lắc đầu:

- Đa tạ hậu ái của Dịch Quân Vương, ta là võ phu, chỉ biết binh sự, âm mưu quỷ kế ta không làm được. Nhưng cho dù là dũng lực thì ta cũng không địch lại được Đế Hậu nương nương, chỉ e không thể báo thù cho bệ hạ rồi. Dịch quân, ta già rồi, nhưng bộ hạ của ta vẫn còn trẻ, còn có thể chinh chiến cho ngươi. Vĩnh biệt!

- Bệ hạ, lão thần tới đây!

Hắn tế thần kiếm của mình lên, thần kiếm tỏa sáng thần quan, một kiếm chém xuống, đầu một nơi thân một nẻo.

Chung Nhạc sững người nhìn thi thể của Lâu Chính Sư, đầu ong ong khó lòng chấp nhận.

- Dịch Quân Vương.

Bên cạnh thi thể Lâu Chính Sư, các vị đại tướng Thiên Hà Thủy Sư sững sờ đứng đó, trong đó một vị Tạo Vật Chủ bỏ mũ giáp xuống nhìn Chung Nhạc, trên gương mặt còn vết máu nở nụ cười:

- Mong Dịch Quân Vương Thiên Hà tội, bọn ta và Dịch Quân Vương đối đầu lâu như vậy, huynh đệ chết trong tay Dịch Quân Vương cũng không đếm xuể. Nếu ta đầu hàng thì sẽ có lỗi với linh hồn huynh đệ.

Chung Nhạc trầm giọng nói:

- Các ngươi sẽ đầu hàng Đế Hậu?

Vị Tạo Vật Chủ đó lắc đầu, cười ha ha:

- Đầu hàng Đế Hậu thì xứng đáng với bệ hạ, với Lâu soái sao? Chư vị sư huynh, ai cùng ta đi theo Lâu soái?

Chung Nhạc chấn kinh, thấy các vị tướng lĩnh Thiên Hà đều trầm mặc, cùng tế thần binh của mình lên.

- Linh hồn Lâu soái trên trời vẫn chưa đi xa. Chúng ta tới đây!

Keng keng keng!

Các món thần binh rơi xuống, từng linh hồn bay đi xa, thi thể của các tướng lĩnh Thiên Hà ngã xuống xung quanh Lâu Chính Sư.

- Thiên hạ này không thiếu nhất chính là người trung nghĩa.

Chung Nhạc không nỡ nhìn, nói:

- Vũ sư huynh thu dọn thi thể hậu táng cho họ.

- Lâu Chính Sư ngu trung, Dịch Quân Vương cũng là giả nhân giả nghĩa!

Phong Vô Kỵ đứng trên Nam Thiên Môn cười ha hả:

- Thần Thiên Vương, Ma Thiên Vương Tiên Thiên Thiên Vương, các bộ chủ soái, Lâu Chính Sư ngu trung hại chết chính mình, các ngươi cũng định theo hắn hay sao? Giờ Đế Hậu nương nương mới là chính thống, đại bảo chi chủ, là thế lực mạnh nhất vũ trụ, các ngươi còn không quy hàng?

Thần Thiên Vương nhìn về hướng các thống soái của Châu Thiên Tinh Bô, Thiên Canh Tinh, Địa Sát Tinh Bộ, các tướng trầm mặc.

- Trong Thiên Đình đã không còn hai chữ trung nghĩa nữa rồi.

Thần Thiên Vương cởi bỏ tướng bào, cười ha hả:

- Chư vị huynh đệ, ta không muốn giết một cách mù quáng nữa, hùng tâm tráng chí của ta đã bị mài mòn, chỉ cảm thấy chán nản. Vị Thiên Đế bệ hạ đáng cho ta theo cả đời đã không còn nữa. Triều đình đáng cho ta cống hiến cũng không còn nữa. Giờ ta chỉ muốn cởi giáp về quê. Thần Thiên Vương này ai muốn làm thì làm đi. Cáo từ!

Ma Thiên Vương cũng cởi bỏ chiên sbào, cười ha ha:

- Ta đi cùng ngươi!

- Ta cũng nản rồi.

Thống soái Châu Thiên Tinh Bộ là Tinh Tùy Vân ném chiến bào đi, cười:

- Ta không dám đi cùng bệ hạ như Lâu sư huynh, cũng chỉ đành quy ẩn. Dịch Quân Vương, có thể cho ta một đường sống không?

Thống soái của Thiên Canh Tinh Bộ, Địa Sát Tinh Bộ và Tam Ly Cung Bộ cũng bỏ chiến bào, trầm mặc nhìn Chung Nhạc.

Thần Thiên Vương trầm giọng nói:

- Hiếu Vô Kỵ bạc tình bạc nghĩa, chắc chắn sẽ không Thiên Hà cho chúng ta, chỉ có Dịch quân là cao nghĩa, có thể cho chúng ta một đường sống. Mong Dịch Quân Vương thành toàn!

Chung Nhạc trầm mặc, phẩy phẩy tay:

- Các ngươi có thể đưa hết bộ hạ đi. Đi đi.

- Đa tạ ân đức của Dịch Quân Vương!

Chư tướng cùng cúi người, Thần Thiên Vương cao giọng nói:

- Những ai muốn đi cùng ta thì tiến lên trước. Những người muốn ở lại thì đi theo Dịch Quân Vương. Có hắn các ngươi có thể kiến công lập nghiệp, vinh quang tổ tông!

Hơn nửa số tướng sĩ đi theo họ, còn hơn một nghìn vạn thần ma ở lại. Chung Nhạc hạ lệnh, thập đại đế binh mở ra một đường để dẫn hơn nghìn vạn thần ma nhập trận, hắn trầm giọng nói:

- Ta lập thêm một đội quân nữa, lấy tên Đế Minh Quân. Sau này các ngươi giữ lấy quân hiệu này.

Chúng tướng sĩ khóc lớn bái tạ.

- Trận chiến đoạt đế này, dù là ai lên đế vị thì cũng không thể sạch sẽ được.

Chung Nhạc thở dài, hô lớn:

- Rút quân, đóng quân Đế Tinh!

Tử Quang Quân Vương nhìn hắn, cười:

- Dịch quân, câu này của ngươi có chút đại nghịch bất đạo.

Chung Nhạc thản nhiên:

- Ngươi có cảm thấy bệ hạ sạch sẽ không?

Tử Quang Quân Vương trầm mặc, một lúc sau nói:

- Câu đó thần tử như ta và ngươi không nên nói, nên để sử quan bình phẩm. Dịch quân, hành động của bệ hạ tuy không tốt nhưng cũng là thánh minh, chiến tranh vốn đã là phải dùng tới mọi thủ đoạn, không thể nói gì tới đạo đức.

Chung Nhạc ngạc nhiên:

- Ngươi nghĩ vậy sao?

Tử Quang Quân Vương không đáp, một lúc sau, ngữ điệu chậm lại nói:

- Những người bày mưu tính kế như chúng ta thế nào cũng có lý tưởng cua rmình, nhưng lý tưởng và hiện thực luôn khác biệt.

Đại quân Phá Thiên Quan lui quân, thập đại đế binh lơ lửng phía sau đại quân, không cho quân Thiên Đình bất cứ cơ hội nào. Cho dù là lui binh thì Phong Vô Kỵ cũng không tìm được cơ hội nào để tấn công.

Trên đường, Chung Nhạc hạ lệnh cho Xích Hầu xuất động, thăm dò kết quả của đế chiến. Sau hai tháng, hắn dẫn đại quân lui tới Đế Tinh, rồi lệnh cho một toán Xích Hầu lần lượt tới Trường Sinh thị, Trung Ương thị và Kim Thiên thị thăm dò tin tức.

Trận chiến này, có thể nói Đế Hậu toàn thắng, trừ bỏ được hai đối thủ mạnh nhất là Đế Minh và Mục Tiên Thiên, lại có Dương Hầu Ma Đế làm trợ thủ, hơn nữa còn thu phục Thanh Hà Đế, mưu lược thực sự thâm sâu.

Không lâu sau, toán Xích Hầu trở về với tình hình chiến đấu ở Thiên Hà. Trận đế chiến này, Kim Thiên Đế trọng thương thổ huyết, buộc phải thần phục Đế Hậu nương nương. Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế bỏ chạy, Đế Hậu và Thanh Hà Đế truy sát, không biết tung tích.

Lại không lâu sau đó, toán Xích Hầu thứ hai trở về, Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế rút về Trung Ương thị, tế tự thượng cổ Trung Ương Ngũ Đế mời đế linh của ngũ đại Thiên Đế, đánh lui Đế Hậu và Thanh Hà Đế.

Còn Lật Lục thị, Thủy Long thị, Đề Đình thị các đế tộc đó thì nguyên khí đại thương, không còn được như trước.

- Ta biết Vân Quyển Thư đi theo ai rồi.

Chung Nhạc chỉnh lý lại những thông tin này, nghĩ bụng:

- Vân Quyển Thư à Vân Quyển Thư…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play