Đột nhiên, tiểu đạo đồng lớn tuổi của Hắc Đế kia chợt nói:
- Cần gì phiền phức như vậy? Toàn bộ thần thông thiên phú của Phục Hy thị đều đã bị phá giải không còn một mảnh. Một mảnh Tiên Thiên Long Lân hèn mọn, sao có thể khiến cho chúng ta dừng lại? Các vị, các ngươi hẳn là cũng đã học được biện pháp phá giải công pháp Phục Hy thị rồi a? Cần gì phải giả vờ chính mình sợ hãi mảnh Long lân này? Mọi người đều là có chuẩn bị mà tới, các ngươi cần gì làm bộ làm tịch chứ?
Hắn trực tiếp xé mở bộ mặt giả dối của đám người. Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi. Lần này bọn họ tới đây, quả thật là đã có chuẩn bị. Sư tôn của bọn họ vì lần thám hiểm này mà đã truyền thụ cho bọn họ rất nhiều biện pháp phá giải tuyệt học Phục Hy thị.
Sắc mặt Phong Vô Kỵ trầm xuống, nhìn về phía Độ Nha Đế Quân. Chỉ thấy trên mặt Độ Nha Đế Quân cũng lộ ra vẻ lúng túng, trong lòng không khỏi giận dữ:
- Đám gia hỏa này quả nhiên đều có dựa vào! Tên Độ Nha Đế Quân này vừa rồi sắc mặt đại biến, nói Tiên Thiên Long Lân không gì không giải, chính mình cũng không nắm chắc có thể đi qua, xem ra chỉ là vì muốn để cho chúng ta trở về, bản thân hắn lưu lại mà thôi! Thua thiệt ta còn đi phân tích sơ sót của Tiên Thiên Long Lân! Ở trong mắt bọn họ, sợ rằng ta chỉ là một tên hề đang làm trò cười mà thôi! Còn có Phượng Ngọc Lan nữa. Nàng ta nhìn như đối với ta không tệ, nhưng cũng là muốn nhìn ta bị chê cười!
Hắn nhìn về phía Chung Nhạc, chỉ thấy sắc mặt Chung Nhạc hờ hững, hiển nhiên là sớm đã đoán được ý niệm của đám người Độ Nha, trong lòng thầm nghĩ:
- Chung Sơn thị quả nhiên đã đoán biết ý niệm của bọn họ! Trí tuệ của hắn quả thật còn cao hơn ta một bậc!
Cao Âm cười khan một tiếng, đề nghị:
- Các vị, nếu mọi người cũng đều biết biện pháp phá giải công pháp Phục Hy thị, như thế nào không đồng thời đi qua cửa ải này?
Gã đạo đồng lớn tuổi kia dẫn đầu tiến về phía trước, nói:
- Có quang sẽ có ám, sẽ có địa phương ánh sáng chiếu không tới! Tiên Thiên Long Lân cũng không làm gì được ta!
Hắn cất bước tiến về phía trước, tiến vào phạm vi Tiên Thiên Long Lân chiếu rọi.
Đám người Phượng Ngọc Lan, Phượng Minh Sơn, Ma Nguyên Thuật, Thần Thu Sơn, Độ Nha, Cao Âm đi chậm hơn một bước, theo sát sau lưng hắn tiến về phía mảnh Long lân kia. Mà thân ảnh trong đạo huyền quang kia cũng di động bước chân, tiến về phía trước, giữ một đoạn cự ly với mọi người.
Mà Phong Vô Kỵ lại đi chậm hơn một bước, hết nhìn Đông tới nhìn Tây, cẩn cẩn thận thận. Hắn hiện tại ngay cả Phượng Ngọc Lan cũng không chút nào tín nhiệm.
Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ cũng tiến vào phạm vi Tiên Thiên Long Lân chiếu rọi. Nơi này chỉ có một lối đi, nghĩ muốn đi qua nhất định phải xuyên qua từ giữa khe hở của Tiên Thiên Long Lân.
Cho dù là Chung Nhạc cũng không thể không chấn chỉnh tinh thần. Nơi này tuy là Tổ Đình của Phục Hy thị, nhưng đối với hắn cũng không phải là không có nguy hiểm. Bất luận là Cửu Mệnh Hắc Oa Cô hay là Bình Loạn Đồ, cũng đều vô cùng nguy hiểm, khiến cho hắn suýt chút nữa mất mạng. Mảnh Tiên Thiên Long Lân này hơn phân nửa cũng có hung hiểm cực lớn.
Nói tới cũng kỳ quái, đoạn đường này đi qua vô cùng bình tĩnh. Gã đạo đồng lớn tuổi đi tuốt ở phía trước, sáu đạo quang luân sau đầu xoay tròn, không ngừng tiếp cận Tiên Thiên Long Lân, nhưng cũng không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Mảnh Tiên Thiên Long Lân kia vẫn giống như tấm gương vậy, dựng thẳng đứng tại chỗ, không có quang mang chiếu rọi ra, cũng không có công kích bắn ra.
Gã đạo đồng lớn tuổi kia không dám sơ suất, đạo bào màu đen tung bay phấp phới, khiến cho hắc ám bao phủ toàn thân càng lúc càng nồng đậm, tựa hồ đã biến thành một cái hắc động bất luận ánh sáng gì cũng không thể rọi sáng, thôn phệ ánh sáng, thôn phệ hết thảy mọi thứ. Hắn đã đi tới nửa đường, nhưng vẫn không có bất luận dị trạng gì phát sinh.
Đám người cũng đều không dám có chút khinh suất nào, mỗi người đều lấy ra bản lĩnh mạnh nhất của chính mình, gắt gao tập trung tấm gương, phòng bị bất luận dị trạng bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát.
Lại một lúc lâu sau, đám người đã cách Tiên Thiên Long Lân rất gần. Vào lúc này, thân thể đạo đồng lớn tuổi chợt khẽ run rẩy, bước chân cũng dần dần chậm lại. Bóng dáng của hắn đã xuất hiện trong Tiên Thiên Long Lân. Trong tấm gương, hắc quang xung quanh hắn đã hoàn toàn bị lột ra, hắn triệt để bạo lộ ra trong tấm gương. Nhưng cổ quái chính là, ngoài tấm gương hắn vẫn như cũ đang bao phủ trong hắc quang, không có bất kỳ dị trạng gì.
Gã đạo đồng lớn tuổi nhìn thấy chính mình ở trong tấm gương bị chiếu rọi ra vô hạn chi tiết. Những chi tiết này đều bị Tiên Thiên Long Lân phóng lớn tới cực hạn.
Một người tự nhận thức chính mình là rất khó, nhận thức tất cả mọi chi tiết của chính mình, nhận thức tất cả mọi bản lĩnh của chính mình, nhận thức tất cả mọi nhược điểm, hết thảy mọi sơ hở của chính mình lại càng khó khăn vạn phần.
Hiện tại hắn chính là nhận thức chính mình, ở trong tấm gương nhìn thấy các loại chi tiết của chính mình. Các loại thần thông đạo pháp của hắn đều bị Long lân chiếu rọi ra. Thần binh của hắn cũng xuất hiện trong tấm gương. Nhược điểm của nhục thân hắn, nhược điểm của Nguyên thần hắn, chỗ yếu kém của thần thông hắn, chỗ yếu kém của Nguyên thần hắn, điểm yếu nhược của đại đạo hắn… toàn bộ không giữ lại chút nào đều bị Tiên Thiên Long Lân phản chiếu ra. Gã đạo đồng lớn tuổi rợn cả tóc gáy, có một loại sợ hãi mãnh liệt:
- Nhược điểm của ta đã bị chiếu rọi ra, phản chiếu trong Long lân, chẳng phải là nói những người khác cũng có thể nhìn thấy nhược điểm của ta, bất cứ lúc nào có khả năng cấp cho ta một kích trí mạng sao?
Hắn vội vàng nhìn về phía những người khác. Chỉ thấy ánh mắt của đám người Phượng Ngọc Lan, Ma Nguyên Thuật, Độ Nha gắt gao nhìn chằm chằm trên Tiên Thiên Long Lân, không biết là đang nhìn nhược điểm của hắn hay là nhìn nhược điểm của chính mình. Gã đạo đồng lớn tuổi vội vàng nhìn về phía hình ảnh của những người khác trong tấm gương, trong lòng thầm nghĩ:
- Ta nhất định phải nắm giữ nhược điểm của tất cả bọn họ! Nhất định phải nắm giữ! Đây là cơ hội tuyệt giai để giết chết tất cả bọn họ!
Trước Tiên Thiên Long Lân là một mảnh quang minh, nhưng trong lòng tất cả mọi người đã có hắc ám sinh sôi, diễn sinh. Hắc ám đã diễn sinh thành một mảnh hải dương hắc ám.
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, nhìn thấy các khuôn mặt trong Tiên Thiên Long Lân đã bắt đầu vặn vẹo, phảng phất như ác ma trong lòng tất cả mọi người đã bị phóng xuất ra, trong lòng thầm nghĩ:
- Cửa ải này không có bất cứ nguy hiểm gì, chỗ nguy hiểm chính là nhân tâm! Hạt giống khiến cho bọn họ tự giết lẫn nhau đã gieo xuống, chờ đợi hạt giống này mọc rễ nẩy mầm, phát triển thành ác ma!
Tiên Thiên Long Lân cực kỳ trơn bóng sáng chói, không có nửa điểm vết dơ, nhưng khuôn mặt của đám người trong tấm gương lại cực kỳ vặn vẹo, cực kỳ âm u. Tấm gương này đã soi rọi ra mặt u ám của bọn họ.
Đột nhiên, không biết là kẻ nào ra tay trước. Trước tấm gương, một trận huyết chiến thảm thiết trong phút chốc bạo phát.
Thần thông khủng bố xao động, Thần binh gào thét, Đạo âm nổ vang…
Sau một hồi bạo phát ngắn ngủi, bốn phía khôi phục lại bình tĩnh. Trước Tiên Thiên Long Lân, từng cỗ từng cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn ngã vào trong vũng máu.
Phượng Ngọc Lan đã chết, Ma Nguyên Thuật đã chết, Thần Thu Sơn đã chết, đạo đồng lớn tuổi đã chết, Cao Âm Tà Quân cũng đã chết, Độ Nha Đế Quân cũng đã khí tuyệt bỏ mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT