Sắc mặt đám người nhất thời ngưng trọng. Cửa thứ nhất là tám mươi nguy nan của Tạo Hóa Đại Đế. Cửa thứ hai là Thánh dược chí tà Cửu Mệnh Hắc Oa Cô. Cửa thứ ba là Đế binh Bình Loạn Đồ của Thủy Mặc Nữ Đế. Tổ Đình của Phục Hy thị này vậy mà khó xông như vậy. Phía sau rốt cuộc còn có bao nhiêu quan? Còn có trở ngại đáng sợ tới đâu đang chờ đợi bọn họ?

Phượng Ngọc Lan đột nhiên nói:

- Danh tiếng của kiện Đế binh Bình Loạn Đồ này ở Thời đại Thượng Cổ tựa hồ cũng không nhỏ a! Ta từng nghe Lão tổ tông nói qua về bức tranh này, Lão tổ tông cũng vô cùng thưởng thức đối với bức tranh này, nói là nó đã ghi lại một đoạn lịch sử!

Trong lòng Phong Vô Kỵ nghiêm nghị. Lão tổ tông trong miệng nàng chính là Phượng Thiên Nguyên Quân, con Phượng Hoàng đầu tiên trong vũ trụ, là Tiên Thiên Thần Vương tề danh với Lôi Trạch, Hoa Tư. Ngay cả Phượng Thiên Nguyên Quân cũng thưởng thức bức tranh này như vậy, bức Bình Loạn Đồ này nhất định là không tầm thường.

Hai tiểu đạo đồng của Hắc Đế kia phất hắc bào một cái, cất bước tiến về phía trước. Gã tiểu đạo đồng nhỏ tuổi hơn trong đó mỉm cười, nói:

- Thủy Mặc Nữ Đế có gì đáng để ý chứ? Vị Nữ Đế kia còn không phải đã bị Phục Mân Đạo Tôn giết chết sao? Các ngươi không dám tiến lên, lưu lại nơi này là được rồi!

Thanh âm hắn còn chưa dứt, đã thấy trong Bình Loạn Đồ bắn ra một mảnh quang mang, chiếu lên trên người hai gã tiểu đạo đồng. Chỉ nghe soạt một tiếng, đã thu hai người vào trong bức tranh, biến mất không thấy đâu nữa.

Cao Âm Tà Quân hừ lạnh một tiếng, có chút khó chịu đối với hai tiểu đạo đồng kia, cười lạnh nói:

- Đạo đồng của Hắc Đế thật kiêu ngạo! Nơi này là địa giới của Vũ trụ Cổ lão ta, không ngờ lại dám ở trước mặt chúng ta vẻ ta đây như vậy! Có cơ hội nhất định phải chơi chết bọn họ! Nguyên Thuật sư huynh, ngươi có hứng thú không?

Ma Nguyên Thuật dắt theo một gã sư đệ tiến về phía trước. Hai gã đệ tử Ma Đế còn lại đã ngủ đến chết trong huyễn cảnh chí tà của Cửu Mệnh Hắc Oa Cô. Hắn lười biếng nói:

- Giữa Tà Đế và Hắc Đế vốn đã có đụng chạm, ngươi cần gì kéo cả ta vào?

Trong Bình Loạn Đồ bắn ra một mảnh quang mang, thu hai người bọn họ vào trong bức tranh.

Ánh mắt Cao Âm Tà Quân chớp động, cười ha hả, nói:

- Thu Sơn huynh, Thần Đế Cung các ngươi có ân oán tầng tầng với Ma Đế Cung, không bằng ta và ngươi liên thủ, hợp lực diệt trừ Ma Nguyên Thuật, giúp ngươi diệt trừ một đại kình địch? Đổi ngược lại, ngươi giúp ta diệt trừ đạo đồng của Hắc Đế?

Thần Thu Sơn dẫn theo hai sư đệ tiến vào Bình Loạn Đồ, nửa cười nửa không nói:

- Đề nghị của Cao sư huynh rất có sức dụ dỗ! Đáng tiếc, nhân phẩm của Cao sư huynh lại khiến cho ta không quá yên tâm! Ta lo lắng tới lúc đó Cao sư huynh sẽ cắn ngược lại ta một cái!

Cao Âm Tà Quân cười hắc hắc, nói:

- Thu Sơn huynh đây là nói gì vậy? Ta và ngươi liên thủ, không ai địch nổi a! Thu Sơn huynh đi thong thả, chúng ta lại thương lượng một chút!

Đám người Phượng Ngọc Lan, Độ Nha cũng nhao nhao tiến vào trong bức tranh, biến mất không thấy đâu nữa.

- Thủy Mặc Nữ Đế? Thủy Mặc Lục Đạo Giới trong ba ngàn Lục Đạo Giới sao?

Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ cất bước đi tới, nhìn thấy đám người nhao nhao biến mất vào trong bức tranh, trong lòng nghi hoặc. Hồn Đôn Vũ thoáng ngẩn người, lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình ra một tấm gương. Chỉ thấy trong mặt gương xuất hiện bức họa một vị Nữ Đế, sau lưng vị Nữ Đế này còn phiêu phù một bức họa quyển.

Chung Nhạc quan sát bức họa quyển trong mặt gương kia, thấy nó giống hệt như bức Bình Loạn Đồ trước mặt, chỉ là thiếu đi một chút thần vận.

- Bức họa quyển này chính là Bình Loạn Đồ sao?

Chung Nhạc kinh ngạc hỏi. Hồn Đôn Vũ gật đầu, nói:

- Lão tổ nhà ta đã từng chụp ảnh lưu niệm cho Thủy Mặc Nữ Đế, ghi chép lại anh tư của nàng. Lão tổ nói hắn vốn dĩ muốn thể hội yêu hận tình cừu của thế gian, không thể không tới thế gian đi dạo một vòng. Hắn đã từng có một đoạn tình duyên với Nữ Đế, chỉ là về sau cảm tình phai nhạt, không thể đi cùng một chỗ tới cuối cùng!

Hắn bình thản giảng thuật lại chuyện cũ, nói:

- Bình Loạn Đồ của Nữ Đế là căn cứ theo truyền thuyết về lúc giao thời giữa Viễn Cổ và Thượng Cổ mà vẽ ra. Lão tổ nhà ta kể cho nàng nghe một trường hạo kiếp tại lúc giao thời giữa Viễn Cổ và Thượng Cổ. Nữ Đế lòng có sở ngộ, đã dựa vào đó vẽ ra Bình Loạn Đồ. Nghe nói Bình Loạn Đồ còn có quan hệ với Phục Hy thị nữa!

Chung Nhạc ngơ ngẩn. Lúc giao thời giữa Viễn Cổ và Thượng Cổ? Đó hẳn chính là đoạn thời kỳ hỗn loạn giữa Thời đại Địa Kỷ và Thời đại Hỏa Kỷ kia. Cũng là đoạn thời kỳ tiên tổ Phục Hy thị Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương đã bình định loạn lạc kia. Lẽ nào Bình Loạn Đồ của Thủy Mặc Nữ Đế chính là vẽ lại đoạn lịch sử đã thất lạc chôn vùi kia?

Hắn nhìn về phía Bình Loạn Đồ. Bức tranh này quá lớn, chính là một kiện Đế binh, nghĩ muốn một lần nhìn ngắm tới cùng cơ hồ là không có khả năng.

Đúng lúc này, trong lòng hắn chợt giật mình. Hắn nhìn thấy Thần Ma trong bức tranh vậy mà đang cử động, phảng phất như đã sống lại vậy. Đám Thần Ma kia vậy mà đang điên cuồng chém giết. Trong bức tranh, tay cụt chân cụt của đám Thần Ma văng tung tóe, thậm chí ngay cả biểu tình trên mặt cũng trở nên cực kỳ sinh động. Có kẻ nghiến răng nghiến lợi, có kẻ dữ tợn hung ác, có kẻ trách trời thương dân, có kẻ lén lén lút lút… thiên hình vạn trạng, biểu tình cũng đang không ngừng biến hóa.

- Lục Đạo Luân Hồi của Thủy Mặc Nữ Đế quả thật có uy năng quỷ thần khó lường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play