- Dương đại sư, thắng bại đã phân, lão phu mong ngươi đừng ngoan cố chống cự, bằng không sẽ bị thương thật. Kha Thiên nghiêm mặt nói với Dương Khai.

Dương Khai nhe răng cười nói: - Sao hả? Lão nhân gia đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ?

Sắc mặt Kha Thiên trầm xuống: - Lão phu chỉ là tốt bụng khuyên bảo.

Dương Khai cười to:

- Vậy thì, ta cũng có lời muốn nói với lão tiên sinh.

- Là gì? Kha Thiên nhíu mày.

Ánh mắt Dương Khai chợt lạnh, trầm giọng nói: - Nếu như thức thời, vậy mau thu tay, bằng không lão tiên sinh khó giữ được khí tiết tuổi già!

Kha Thiên nghe vậy trong lòng chợt động, Lạc Tân cũng cảm giác không ổn, vội lặng lẽ nháy mắt ra dấu vào trong đám đông.

Nháy mắt sau đó, trong đám đông bùng lên kiếm quang, Thiên Chiếu Cung Khưu Vũ cầm trường kiếm, bao bọc trong kiếm quang hóa thành ánh sáng chém xuống Dương Khai, một kiếm này tan vỡ hư không, Khưu Vũ rõ ràng đã dùng hết sức.

Mọi người đều bị chiến đấu thu hút, không thể ngờ lúc này Khưu Vũ lại ra tay, đợi nhìn thấy kiếm quang mới bừng tỉnh, hiển nhiên Khưu Vũ đã sớm thương lượng trước với Lạc Tân.

Khưu Vũ dù chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng âm thầm đánh lén như sấm nổ, nháy mắt đã đến trước mặt Dương Khai, khí thế hùng hồn.



Dương Khai không sợ mà cười: - Rốt cuộc đã không nhịn được phải ra tay?

- Cái gì? Khưu Vũ nghe vậy, sắc mặt đại biến, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt châm chọc của Dương Khai, đã sớm dự liệu trước, trào phúng nhìn hắn.

- Hỏng rồi! Khưu Vũ cả kinh, trường kiếm run lên muốn lùi về, nhưng trong lúc vội vàng thì làm sao kịp?

Chỉ nghe tiếng nổ bùm bùm vang lên, trên người Dương Khai bùng lên hào quang năm màu, người phình to ra, khí thế vượt xa Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tuôn trào.

Rắc...

Xiềng xích sấm sét trói buộc Dương Khai lập tức đứt đoạn, Kha Thiên chấn động, trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, thân mình tự động lùi lại mấy bước.

- Khưu công tử cẩn thận! Lạc Tân hô to.

Khưu Vũ trong lòng lạnh băng, trơ mắt nhìn Dương Khai tung nắm đấm đánh về phía mình.

Vào lúc nguy cơ, hắn xoay trường kiếm, tung ra kiếm quang che chắn trước người, mong rằng có thể chuyển nguy thành an.

Quyền phong đánh tới, ầm ầm vang vọng.

Hư không rung động, kiếm quang nháy mắt sụp đổ trước quyền kình, uy thế không yếu đánh lên người Khưu Vũ.

- Nhãi con ngươi dám!

Tiếng quát lớn vang lên, hai lão giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh vẫn theo bên cạnh Khưu Vũ liền vội ra tay, một người vươn tay cách không chỉ vào Dương Khai, người còn lại lao về phía Khưu Vũ, muốn cứu hắn ra.

Dương Khai sừng sững bất động, không nhìn uy lực một chỉ, nắm đấm bùng nổ lực lượng.

Tiếng nổ lớn vang lên, năng lượng cuồng bạo lan tràn khắp nơi.

Tiếng hừ nặng cùng xương cốt gãy đoạn vang lên, Khưu Vũ như miếng vải rách văng ra.

Dù cho lão giả lao tới cứu kịp, một quyền của Dương Khai vẫn làm hắn trọng thương, ở trên không đã trào máu, khí thế suy sụp.

Bất chợt, trong đầu Khưu Vũ nhớ tới câu mà Dương Khai đã nói.

"Khưu huynh, ta thấy ấn đường của ngươi tối đen, ánh mắt tán loạn, môi khô lưỡi rát, nguyên thần tan rã, mặt đỏ sẫm, sợ là có tai ương huyết quang."

Trong lòng Khưu Vũ bi phẫn không thôi, thầm nghĩ tai ương huyết quang này thì ra là ứng trên người kẻ này, liền thật muốn chết đi được.

Còn chưa nghĩ xong, liền ngửa đầu, hôn mê mất, không biết sống chết.

- Thiếu chủ! Lão giả ôm lấy Khưu Vũ, sắc mặt đại biến, trở nên trắng bệch.

Lão giả khác cũng thất thần nhìn tới, hồi lâu không phản ứng được. Trước khi Khưu Vũ ra tay, hai người bọn họ âm thầm phối hợp, nhưng không ngờ vẫn để Dương Khai đả thương Khưu Vũ, chẳng những làm bọn họ mất mặt, trở về Thiên Chiếu Cung cũng không biết ăn nói sao với cung chủ.

Lão giả này còn chưa hồi thần, Dương Khai đã đến cạnh lão, trên tay lấy ra Bách Vạn Kiếm, kiếm ý lên, kiếm khí vang.

- Bách Vạn Kiếm Mang, Trục Nguyệt Thôn Lang.

Xẹt xẹt xẹt, tiếng xé rách hư không vang lên không ngớt.

Vô số kiếm khí tung hoành ngang dọc, điên cuồng tràn lan.

- Đế Bảo! Ánh mắt lão giả co rút, trong mắt toát ra kinh hãi, cảm nhận được Bách Vạn Kiếm tuôn ra đế ý, cả người phát run.

Dưới đế ý khủng bố, tu vi của lão bị áp chế 3 phần, Dương Khai lại đánh gần người, lão làm sao trốn thoát được?

Vào lúc nguy cơ, lão giả đành phải vận chuyển toàn bộ nguyên lực hóa thành phòng hộ, toàn lực tránh né.



Phụp phụp phụp...

Huyết quang lóe lên, bắn vào hư không, cả người lão giả như con thuyền nan giữa bao, lúc nào cũng có thể lật úp.

Ầm ầm...

Tiếng động vang rền, cả đại đường sụp xuống, bụi bặm tung lên, các khách khứa mắng to chạy ra trốn khỏi chỗ này.

Đợi khi ổn định lại, mọi người nhìn sang, đều hít hà hơi lạnh.

Chỉ thấy Dương Khai đứng yên tại chỗ, tay cầm Bách Vạn Kiếm, kiếm khí quấn quanh, dáng người cao ngạo, sắc mặt lạnh lẽo.

Ở gần hắn, lão giả Thiên Chiếu Cung cả người đẫm máu, thở hồng hộc đứng đó, lung lay sắp ngã, rõ ràng đã trọng thương, sắc mặt khó cơi.

Còn lão giả Thiên Chiếu Cung bảo vệ Khưu Vũ trọng thương, dù không bị lan tới, nhưng không dám tùy tiện công kích Dương Khai.

Nếu lão ra tay, sẽ không bảo vệ được Khưu Vũ, với tốc độ quỷ dị của Dương Khai, lúc nào cũng có thể lấy mạng Khưu Vũ.

Tất cả khách khứa đều hoảng sợ không thôi, không thể tin nổi, nhìn Dương Khai giống như ngọn núi lớn, áp lực khổng lồ.

Chỉ trong khoảng khắc vừa rồi, phải nói là Dương Khai hai mặt đối địch, bị 4 vị cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh vây công, nhưng hắn chẳng những không bị thương, lại còn trọng thương một người.

Chiến tích như thế, ai mà làm được?

Đỗ Hiến đứng đó, khóe miệng co rút, nhỏ giọng hỏi Diệp Tinh Hàm: - Dương thiếu... thật là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh? Hay là tiền bối Đế Tôn Cảnh nào giả heo ăn thịt cọp?

Lời của hắn đại biểu tiếng lòng của mọi người ở đây, bởi vì không có võ giả Đạo Nguyên Cảnh nào chỉ một mình làm được đến nước này, đều không khỏi hoài nghi Dương Khai có phải che giấu tu vi.

Diệp Tinh Hàm cười khổ nói: - Trước đó hắn vào Tứ Quý Chi Địa, cũng chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, trong thời gian ngắn, làm sao tăng lên Đế Tôn Cảnh được?

Đỗ Hiến nghe vậy cũng cảm thấy đúng, võ giả đi vào Tứ Quý Chi Địa đều trải qua cường giả đại tông môn tự mình kiểm tra, nếu như Dương Khai thật che giấu tu vi, hoàn toàn không thể thoát khỏi ánh mắt của những cường giả đó.

Nghĩ vậy, Đỗ Hiến càng thêm khiếp sợ, hắn phát hiện so sánh với Dương Khai, chút thực lực của mình quả thật là trò cười, nhất thời tâm tình phức tạp không thôi.

- Họ Dương, Thiên Chiếu Cung ta ghi nhớ món nợ này, ngày sau sẽ đòi lại đủ số. Lão giả ôm lấy Khưu Vũ căm hận trừng Dương Khai, cắn răng nghiến lợi.

Dương Khai cười lạnh nhìn lão: - Là các ngươi đánh lén ta trước, bây giờ còn có mặt mũi cắn ngược lại? Các ngươi tuổi chó hả?

Lão giả bị hắn nói đến không được tự nhiên, nhưng cũng không thể phản bác được, mặt đỏ bừng, đành cắn răng nói với lão giả kia: - Đi!

Dứt lời, hai người liền mang theo Khưu Vũ đã ngất, chạy ra ngoài.

Cấm chế phong tỏa phủ thành chủ đã bị chiến đấu vừa rồi trực tiếp đánh vỡ, cho nên hai lão giả không tốn sức rời khỏi đây, nháy mắt mất bóng, hẳn là chạy về Thiên Chiếu Cung trị thương cho Khưu Vũ.

Thấy bọn họ chạy dứt khoát như thế, sắc mặt của Lạc Tân trở nên khó coi.

Lúc trước tuy rằng hắn nói chỉ mới một mình Kha Thiên hỗ trợ, nhưng đã sớm thỏa thuận với Thiên Chiếu Cung, để bọn họ ra tay đánh lén. Vốn tưởng 4 vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh liên thủ, cho dù thực lực Dương Khai mạnh hơn nữa, cũng không gây ra sóng gió gì.

Nào biết bởi vì Khưu Vũ gặp nạn, dẫn tới hai đại trợ lực Thiên Chiếu Cung trực tiếp bỏ đi.

Cục diện lập tức trở về hắn cùng Kha Thiên liên thủ đối phó Dương Khai, trên trán Lạc Tân toát đầy mồ hôi lạnh, áp lực rất lớn.

Cường giả Thiên Chiếu Cung rời đi, Dương Khai cũng không ngăn cản, bởi hắn biết đạo lý giặc cùng đường chớ đuổi, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải bắt Lạc Tân thả ra mấy người Quỷ Tổ, những chuyện khác không cần quan tâm.

Cho nên đợi hai lão giả Thiên Chiếu Cung biến mất, Dương Khai mới quay sang nhìn Kha Thiên, cười gằng: - Lão già, ngươi còn chưa cút? Có tin bổn thiếu gia nháy mắt chém ngươi làm hai nửa?

Kha Thiên giận dữ.

Nếu trước đó có ai dám nói với lão như thế, lão nhất định sẽ không bỏ qua, phải cho đối phương một trận, nhưng mà Dương Khai nói những lời này, làm lão không thể nổi giận được.



Ngay cả Thiên Lôi Lệnh cũng không làm gì được Dương Khai, Kha Thiên quả thật không nghĩ ra cách gì thắng được hắn.

Thần thần sắc của lão biến ảo, Lạc Tân vội nói: - Kha đại nhân đừng nghe hắn lớn tiếng đe dọa, hai ta liên thủ, hắn chết là chắc rồi!

Dương Khai trào phúng: - Vậy sao bổn thiếu bây giờ vẫn còn nguyên lành đứng đây? Ánh mắt Lạc thành chủ bị ghèn che mất? Nói chuyện còn không nhìn rõ tình hình.

Lạc Tân không để ý hắn, vẫn khuyên Kha Thiên:

- Kha đại nhân, nếu hôm nay có thể chém chết hắn, Lạc mỗ có thể chuyển giao 5 năm lợi nhuận Thiên Hạc Thành cho quý tông!

Lúc này hắn cũng bất chấp thể diện, trực tiếp bàn giao dịch với Kha Thiên trước mặt vô số khách khứa.

Kha Thiên quả nhiên động lòng, Thiên Hạc Thành phát triển không ngừng, lợi nhuận 5 năm tuyệt đối không phải số nhỏ, nhưng nhìn thấy Dương Khai như cười như không nhìn mình, trong lòng lão lại lo lắng không thôi.

Lạc Tân cắn răng nói:

- Kha đại nhân, chẳng lẽ một tên tiểu tử làm cho ngài lùi bước? Nếu là thế, vậy con đường võ đạo của Kha đại nhân cũng kết thúc ở đây, sợ là đến chết cũng không thể nhìn tới cảnh giới cao hơn.

Vừa nghe vậy, Kha Thiên chấn động, hiểu được Lạc Tân nói đúng. Nếu còn do dự dừng lại không tiến, vậy chuyện hôm nay sẽ thành tâm ma của mình, quấy nhiễu tu luyện, cũng đừng hy vọng đột phá thăng cấp Đế Tôn Cảnh, không chừng ngày sau nhớ lại còn có thể xấu hổ tẩu hỏa nhập ma.

Nghĩ vậy, thần sắc Kha Thiên kiên quyết, cắn răng quát: - Được, hôm nay Kha mỗ liều mình theo quân tử, dạy dỗ người trẻ tuổi phải làm người như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play