Đó là bảng biểu để đăng ký vào hội học sinh, cần phải điền một vài thông tin cơ bản.

Trên bảng biểu chưa viết một chữ nào, Cố Tử Thần nheo mày, lẽ nào Tô Niên Niên thật sự vì câu nói đó của cậu mà từ bỏ tham gia hội học sinh sao?

Cậu nhếch môi, câu nói đó không phải ý của cậu, chỉ là không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy Tô Niên Niên là không kiềm được nói mấy lời trêu chọc cô.

Nhìn thấy cô vì mình mà tức giận, xù lông, bực tức trừng mắt với cậu, khiến cậu cảm thấy tâm trạng mình trở nên vui hơn.

Suy nghĩ một lát, Cố Tử Thần ngồi xuống vị trí của Tô Niên Niên, từ trên đống bàn lộn xộn nhoài ra tìm chỗ trống, chọn một chiếc bút nước màu đen, bắt đầu điền vào tờ giấy đó.

Họ tên: Tô Niên Niên. Giới tính: nữ. Tuổi.........

Từng nét từng nét, viết cẩn thận một cách khác thường.

Do Trần Nguyên thường xuyên ở bên tai hắn lải nhải về Tô Niên Niên, cho nên tin tức cơ bản của Tô Niên Niên cậu đều nắm rõ, có vài cái không biết thì viết đại khái, dù sao chỉ là tờ bảng biểu đăng ký, sẽ không có ai tra cứu kỹ.

Sau khi điền xong, Cố Tử Thần hài lòng cầm tờ bảng biểu nhìn lại.

Uhm, được.

Cậu kẹp tờ bảng biểu đó vào trong sách, nhìn đống hỗn độn trên bàn ngổn ngang, nhếch mép cười.

Nha đầu này làm thế nào có thể sống trong cái ổ lợn này chứ.........

Cố Tử Thần thở dài một hơi, thay cô sắp xếp lại sách, đồ dùng học tập cất gọn gàng, cho vào ngăn kéo. Mới đứng dậy rời đi.

Triệu Minh Viễn mơ hồ nhìn theo bóng cậu, lại cúi đầu viết nốt bài tập toán cuối cùng, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

--- ---

Ở trên xe bus đung đưa lắc lư khoảng một tiếng, Tô Niên Niên và Đường Dư hai người cuối cùng cũng đến cao trung Thần Giang.

Không giống như cao trung Thánh Âm, Thần Giang ở trong trung tâm thành phố, đối diện trường là quảng trường lớn nhất của Dụ Thành, bên cạnh còn có một trường tiểu học, vừa tan học một cái là ồn ào náo nhiệt.

Hai người đến cổng, bảo vệ chỉ liếc mắt rồi để hai bọn họ đi vào.

Thần Giang lúc này cũng tan học rồi, trong trường vắng vẻ, Đường Dư cùng Tô Niên Niên đi một vòng trong trường.

Vẫn là phong cảnh quen thuộc, nhưng Đường Dư có thể nhìn ra, Tô Niên Niên không để ý lắm, không biết đang nghĩ gì.

Khi đến cửa hàng tạp hóa, Đường Dư đi vào mua hai chai nước, khi đi ra thấy Tô Niên Niên đang gọi điện thoại.

“........Cậu nói to chút, tớ nghe không rõ.......trời ạ, cậu đang tiến vào thời kỳ mãn kinh sớm à, đáng sợ quá, chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa bạn bè đi.........” Tô Niên Niên chán ghét tắt điện thoại.

Đường Dư bước lại, đưa nước cho cô, tiện mồm hỏi: “ Gọi cho Nọa Nọa à?”

“ Uh.” Tô Niên Niên gật đầu, khoa trương nói, “ Cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi hai bọn họ đang ở đâu, hai tên ấm ớ này........thôi vậy, chúng ta đi tìm họ đi.”

“ Được.” Đối với bất cứ yêu cầu nào mà Tô Niên Niên đề ra, Đường Dư không từ chối nổi.

--- ---

Ra khỏi cao trung Thần Giang, Tô Niên Niên đi về phía quảng trường Hán Tang ở phía đối diện, tìm cả buổi trong nhóm các bà các cô đang nhảy trên quảng trường mới phát hiện ra bóng dáng Nọa Nọa và Đậu Đậu.

Hai người đang nhảy nhót trong tiếng nhạc với “ phong cách dân tộc huyền ảo nhất”, thành thạo quay trái, quay phải, lắc vai, khiến Tô Niên Niên nhìn mà suýt chút nữa phun nước ra đất.

“ Hic, Đường Dư, chúng ta đi thôi....tớ không quen hai tên thần kinh đó.........” Tô Niên Niên với bộ dạng không chịu nổi cú sốc, kéo Đường Dư định đi.

Nọa Nọa và Đậu Đậu liếc mắt, nhìn thấy bóng hai người, bước nhanh đến bên Tô Niên Niên.

“ Niên Niên, cậu quay lại rồi à!”

“ Còn cả Đường Dư oppa, ai ya ya, hai người sao lại giả bộ không quen tớ chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play