Trong mắt Sở Tố Tâm ánh lên chút giễu cợt, thái độ này của Doãn Sơ Hạ vừa nhìn là biết không phải thật lòng xin lỗi, xem ra có người ép bố con nhà họ Doãn đến đây!

Không phải nói, nhất định là Cố Tử Thần!

“ Ha ha, chúng tôi chẳng muốn thế nào, chỉ là cách xin lỗi của các người không chấp nhận nổi!” Sở Tố Tâm lạnh mặt nói.

Sắc mặt Doãn Vãn Việt càng cứng lại, nhưng nhà họ Cố còn ở đó, ông ta cũng không nói được gì, cười trừ: “ Đều là hiểu lầm giữa con trẻ, nói ra là được rồi, Tiểu Vương, mang quà đã chuẩn bị qua đây.”

Lái xe đi ra cốp xe lấy quà, xách túi lớn túi nhỏ mang đến.

Nán lại một lúc như thế, Tô Niên Niên khó chịu thở dài hai tiếng, Trần Nguyên cau mày, khẽ hỏi: “ Niên Niên, em không sao chứ?”

“ Mọi người đang nói gì thế?” Tô Niên Niên miễn cưỡng nói một câu, đầu sắp sốt đến mê man đi rồi.

Doãn Vãn Việt không kiềm chế nổi nhếch miệng, bố con ông ta nói nhiều như thế, mà không để lọt tai được một câu sao?

Trần Nguyên không buồn để ý bọn họ, bế Tô Niên Niên lên xe, Sở Tố Tâm ném lại một câu “ mời về đi”, cũng sốt sắng lên xe theo.

“ Bố, làm thế nào đây?” Doãn Sơ Hạ luống cuống hỏi, cô ta còn lâu mới quan tâm Tô Niên Niên sống hay chết, chủ yếu là sợ Doãn Vãn Việt trút giận lên mình.

Gân xanh trên trán Doãn Vãn Việt giật giật, nghiến răng nghiến lợi bật ra chữ: “ Đi!”

Không lay chuyển được Tô Niên Niên, đành phải quay sang Cố Tử Thần vậy!

Doãn Vãn Việt dẫn Doãn Sơ Hạ đến Cố Thị, không ngờ còn thảm hơn ở nhà họ Tô, còn bị chặn ngay ngoài cửa.

“ Là thế này, Cố thiếu gia đang chủ trì cuộc họp với lãnh đạo, xin ngồi đợi.” Trợ lý lễ phép nói xong liền rời đi.

Một tiếng, hai tiếng, bố con Doãn Thị đợi đến nôn nóng sốt ruột.

12h trưa, là thời gian nghỉ trưa của Cố Thị.

Trợ lý bước đến, thông báo cho bố con Doãn Thị một tin còn hơn tin dữ: Cố thiếu gia đi dùng bữa, buổi chiều hai giờ mới chính thức đi làm, mời hai vị buổi chiều lại đến.

Doãn Vãn Việt coi như đã hiểu, người ta là không có ý định gặp bọn họ.

Ông ta sa sầm mặt bỏ về.

Bệnh tình Doãn Sơ Hạ càng nặng, không thể không đưa đến bệnh viện, Doãn Vãn Việt lo âu đến bạc cả tóc.

--- ---

Bệnh viện.

Bác sĩ tiêm thuốc hạ sốt cho Tô Niên Niên, nhưng lại phải tiêm cả ở mông, Tô Niên Niên đáng thương nằm trên giường rên rỉ, Trần Nguyên ở bên cạnh dịu dàng an ủi cô.

“ Em lớn thế này rồi còn tiêm mông......hu huhu...mất mặt quá....đau quá.....” Nỗi đau trên cơ thể chẳng tính là gì, hủy hoại tinh thần mới là nơi hành hạ Tô Niên Niên.

“Em vẫn còn nhỏ, mãi mãi 18 tuổi.” Trần Nguyên khóc dở mếu dở an ủi cô, động tác trên tay không ngừng, chớp mắt đã gọt xong một quả táo.

“Em có ăn không?” anh lo lắng Tô Niên Niên không muốn ăn.

Tô Niên Niên hừm một tiếng: “ Em không ăn.”

Một giọng nói thanh ngọt vang lên, “ Tiểu Niên Niên, em không ăn là chị ăn đấy.”

Tô Niên Niên khó khăn ngoảnh mặt lại, là Nam Chi và Cố Tử Thần cùng đến.

Nam Chi lấy quả táo từ trong tay Trần Nguyên, động tác Trần Nguyên hơi khựng lại.

Cố Tử Thần liếc nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt vẫn lướt trên người Tô Niên Niên, ánh mắt căng thẳng, nhìn có vẻ rất lo lắng.

Tô Niên Niên chỉ sợ anh lại mắng cô hôm qua không nghe lời, mếu máo rơm rớm nói: “ Đại Thần Thần, tiêm đau quá!”

Quả nhiên, Cố Tử Thần mềm lòng, bước lên trước vuốt vuốt tóc Tô Niên Niên, dịu dạng nói: “ Đừng sợ, có anh ở đây.”

Hai người bên cạnh bị vẻ dịu dàng đột nhiên xuất hiện của anh dọa cho run rùng mình.

Đây.........là lời mà Cố Tử Thần nói ra sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play