Cố Tử Thần bật cười khanh khách: “ Logic của anh thật là thần kỳ, tại sao không cướp chị Thanh Nhã về?”

Cố Lí do dự một lát, tiếp tục cười: “ tại vì cướp thứ của cậu mới vui.”

“ Tôi thấy anh quá tẻ nhạt, muốn thể hiện cảm giác tồn tại phải không.” Cố Tử Thần mặt không biểu cảm nói hết, “ nếu như muốn cướp thì đến đi, tôi sẽ chờ.”

Nói xong cậu sải chân bước hiên ngang xuống lầu, Cố Lí lắc đầu cười, quả nhiên là Cố Tử Thần.

Hiên ngang hống hách như thế, nhưng khiến người ta không ghét được.

Tại sao? tại vì người ta có cái thế của hiên ngang!

Nhưng, thật sự cho rằng anh không dám cướp sao?

--- ---

Cố Ngôn Chuẩn làm việc hiệu suất rất nhanh, ngày hôm sau đã hẹn gặp Sở Tố Tâm, hai bên phụ huynh chính thức gặp mặt, nói về việc đính hôn cả buổi sáng, định xong việc chọn ngày và các việc vụn vặt.

Duy nhất lấy làm tiếc đó là, Diệp Tư Vân không đi.

Sở Tố Tâm cũng không để tâm, chỉ có điều về nhà nói cho Tô Niên Niên, bảo Cố Tử Thần không có việc gì thường xuyên đến nhà chơi.

Tô Niên Niên sững sờ, chuyện gì thế không biết?

“ Mẹ kế đó của cậu ấy không phải người tốt gì! Nếu không cũng không để Cố Tử Thần ra ngoài sống một mình, nhà họ Cố to như thế sao có thể không chứa thêm được một người chứ?” trải qua việc ngày hôm nay, Sở Tố Tâm nhìn càng thông suốt, nhưng cũng bực tức không kém.

Tô Niên Niên cũng im lặng, cô hỏi Trần Nguyên, được biết Cố Tử Thần từ lúc tám tuổi đã bị người nhà họ Cố đưa đến biệt thự bên cạnh. Mặc dù cũng thuê bảo mẫu theo giờ, lái xe, nhưng một đứa trẻ nhỏ, sống một mình, đêm khuya thanh tĩnh cô đơn biết bao nhiêu?

Cô lén lút gọi điện cho Cố Tử Thần, giọng nói hết sức dịu dàng, biểu đạt rằng nếu rảnh rỗi không có việc gì có thể đến nhà cô chơi.

Ít nhất ở đây, Cố Tử Thần không phải chỉ có một người.

Ai biết Cố Tử Thần lại hiểu khác ý của cô, còn cho rằng vợ bé nhỏ nhớ anh rồi, một tiếng sau xách túi lớn túi bé đến nhà họ Trần.

Sở Tố Tâm có chút ngạc nhiên, có điều nhà bố mẹ vợ thấy con rể ngày càng thuận mắt, bà bây giờ chỉ cảm thấy rất ưng Cố Tử Thần, nhiệt tình sốt sắng mời vào nhà.

“ Tử Thần à, cháu thích ăn món gì? Cô nấu cho cháu, thích uống canh không, thử món canh hầm bổ dưỡng tự tay cô làm....” Sở Tố Tâm vui vẻ hỏi Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần khựng người, sự quan tâm của người trong gia đình hàng ngày anh chưa bao giờ có được, nhất thời còn chưa phản ứng lại được.

Tô Niên Niên vội lao ra, đẩy Sở Tố Tâm vào bếp, “ Ai ta, mẫu hậu mẹ tùy ý làm món gì cũng được, chỉ cần mẹ làm anh ấy đều thích ăn!” Tô Niên Niên phản ứng mạnh như thế, đương nhiên là vì đã được nếm qua món canh truyền thống của Sở Tố Tâm.......

Trần Doãn Hoa hôm nay nghỉ ngơi, cũng không đi công ty, vốn dĩ đang ngồi trên sofa đọc tạp chí tài chính, bây giờ ngẩng đầu mỉm cười với Cố Tử Thần: “ Cháu ngồi đi.”

Cố Tử Thần ngồi xuống bên cạnh ông, hai người nói chuyện trên trời dưới biển, đột nhiên nghe thấy trong bếp chuyển đến một tiếng mắng mỏ: “ Tô Niên Niên! con ra ngoài cho mẹ! Đừng ở đây phá rối nữa!”

Tiếp sau đó, Tô Niên Niên chán nản đi ra, Cố Tử Thần bước lên trên, “ Sao thế?”

Tô Niên Niên ngại ngùng gãi đầu, cô có ý muốn ở trong bếp giúp, nhưng rõ ràng lại làm rối tung cả lên.

Cố Tử Thần cau mày, xắn tay áo đi vào, cũng không biết anh nói gì với Sở Tố Tâm, tóm lại tên này ở bên trong những tận nửa tiếng, rồi bê từng đĩa từng đĩa thức ăn bày lên bàn ăn.

Sở Tố Tâm càng có thiện cảm với anh hơn, lúc ăn cơm đã coi Cố Tử Thần như con trai ruột.

Tô Niên Niên mếu máo, cho nên con chính là đứa bị nhặt ở bãi rác về?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play