“ Cố Lí anh đừng có quá đáng quá.” Diệp Thanh Nhã không kiềm chế được cơn giận.

Cố Lí rất hài lòng với phản ứng này của cô, “ Tôi nói lẽ nào không phải sự thật sao? một người phụ nữ tự nguyện dùng thân thể của mình để đổi lấy lợi ích gia tộc, đây không phải đáng để khen ngợi hay sao?”

Lồng ngực của Diệp Thanh Nhã phập phồng, đã bị những lời châm biếm của Cố Lí làm cho tức đến cực điểm.

Không sai, cô đã ngủ với người ta.

Người đó không phải ai khác, chính là Cố Lí ở trước mặt.

Đây vốn dĩ là bí mật muốn chôn giấu mãi mãi trong kí ức, nhưng lại bị lộ ra như thế.

Huống hồ, là bị người mà mình thích đâm vào đúng vết sẹo, ai mà không khó chịu chứ.

Diệp Thanh Nhã nắm chặt tay lại, móng tay gần như đâm vào trong thịt, khiến bản thân giữ điềm tĩnh, “ đó đều là quá khứ rồi, không phải sao?”

Cho nên đừng nhắc lại nữa, có được không?

Cố Lí nheo mắt lại: “ Nhưng đúng là đã xảy ra, không phải sao?”

“ Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Sắc mặt Diệp Thanh Nhã lạnh lùng, cắn chặt môi.

Cố Lí với bộ dạng thiếu gia công tử, “ Không phải muốn hợp tác với nhà họ Cố sao, lại ngủ với tôi một tối, cô đưa ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý.”

Tim Diệp Thanh Nhã từng chút từng chút co thắt lại.

Anh coi cô là cái gì, là con vật cưng thích gọi đến thì đến sao?

Tại sao thiếu niên với nụ cười sáng lạn năm đó giờ lại biến mất không còn nữa, ngược lại biến thành bộ dạng bây giờ?

“ Xin lỗi, tôi chẳng có gì để bàn với anh nữa.” Diệp Thanh Nhã đã quá tuyệt vọng với Cố Lí rồi.

Cố Lí cũng không chịu yên, nói ra những lời càng khiến người ta đau lòng, “ Diệp Thanh Nhã, cô đang giả vờ thanh cao gì chứ, tối hôm đó cô không phải rất sung sướng sao, tôi biết, là sợ vị hôn thu của cô bị mọc sừng phải không, không ngờ cô lại có tình có nghĩa như thế.”

Cảnh tượng tối hôm đó với Cố Lí không ngừng tái hiện lại trong đầu Diệp Thanh Nhã, cô cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi.

Diệp Thanh Nhã xấu hổ bực tức, đứng dậy, bước chân nặng nề, “ Tôi còn có việc, tôi đi trước một bước.” Cô xách túi, với tư thế muốn rời đi càng nhanh càng tốt.

Cố Lí nhìn trên bàn đầy ắp thức ăn, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn.

Gỡ bỏ được mặt nạ của Diệp Thanh Nhã, không phải nên vui hay sao?

Nhưng tại sao lại cảm thấy xót xa chứ?

Nhiệt độ của Dụ Thành hạ xuống nhanh chóng, mới tuần trước còn mặc áo sơmi dài tay, tuần sau nếu không mặc áo lông vũ sẽ bị đông cứng lại rồi.

Tô Niên Niên mặc quần áo giống như gấu bắc cực lên lớp, Đậu Đậu mấy người đều lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc cô đi lại.

Quả nhiên, khi leo cầu thang, động tác Tô Niên Niên cứng đờ, giống như người già chậm chạp, cố leo lên đến tầng bốn đã thở không ra hơi.

Mấy người đồng tình nhìn cô, Tô Niên Niên bực tức nói: “ Cố Tử Thần, tên đáng ghét đó, rõ ràng không lạnh đến thế mà ép mình mặc nhiều thế này.”

Ba người nhìn nhau tập thể, hừ, bọn họ tại sao lại cảm thấy đây là đang khoe ân ái tình cảm chứ.

Có điều nói đi nói lại, Cố Tử Thần nuôi con lợn thần tài này đúng là rất chuyên tâm, chăm lo tỉ mỉ. Còn nữa, khi những người khác đang co ro khúm núm trong lớp, Tô Niên Niên đã lấy từ trng balo ra túi ủ tay, khiến Đậu Đậu ba người cực kỳ ngưỡng mộ.

Lên lớp xong, bốn người cùng nhau xuống lầu, không ít nữ sinh đang đứng ở xa chỉ chỉ chỏ chỏ một bóng người, đó là Cố Tử Thần đứng ở dưới góc cây sồi xanh.

Anh cúi đầu chơi điện thoại, sắc mặt lạnh như tuyết, duy chỉ khi nhìn thấy Tô Niên Niên bổ nhào về phía anh, khóe môi mới khẽ động.

“ Cố Tử Thần, tuyết rơi rồi.” Tô Niên Niên vui mừng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play