Tô Niên Niên nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện có chỗ nào khác lạ.

Thầm lẩm bẩm khó hiểu, nhưng lại bị Tống Dư Hi đẩy cho một cái.

“ Mau đứng yên, trưởng khoa Lã đến rồi.”

(/

Trưởng khoa Lã này là trưởng khoa giáo vụ của cao trung Thánh Âm, bình thường nổi tiếng nghiêm khắc bảo thủ, trong trường bị các học sinh thầm gọi biệt danh thành “ nữ tu sát thủ.”

Bà mực một bộ trang phục màu đen đứng đắn, đi nhanh lướt qua các lớp, đẩy đầy gọng kính, đến vị trí lớp f.

“ Em, em, còn cả em, mau kéo váy xuống, quy định của trường không biết à” vừa mở mồm, là đã dìm chẳng nể mặt ai.

Bị chỉ đích danh là mấy nữ sinh tự ý sửa váy, lúc này nét mặt ngại ngùng, đành phải khó chịu mà kéo váy xuống.

Nhưng vốn dĩ đã là váy ngắn, có kéo xuống nữa cũng chẳng dài hơn được.

Trưởng khoa Lã hừm một tiếng: “ Tôi thấy không phải là không muốn kéo, mà vốn dĩ váy đã ngắn rồi phải không?”

Sắc mặt Doãn Sơ Hạ mấy người đó hơi đỏ, trưởng khoa Lã thuộc tốp người phụ nữ mạnh mẽ miệng lưỡi độc địa, nói chuyện không tha cho ai, điều này đã khiến nữ sinh của mấy lớp xung quanh đều ngoảnh lại nhìn.

Thật là mất mặt

Vốn dĩ bọn họ muốn trang điểm ăn mặc đẹp mắt, như thế khi xuất hiện trước mặt Cố nam thần mấy người đó mới xinh đẹp lộng lẫy, dìm hết các nữ sinh khác xuống, không ngờ lại bị trưởng khoa Lã làm cho mất mặt.

Trưởng khoa Lã lấy ra cuốn sổ ghi chép nhỏ viết lên mấy chữ, hừm một tiếng bước trên đôi giày cao gót ngoa ngoắt rời đi.

Không cần nói, chắc chắn là trừ điểm của Doãn Sơ Hạ mấy người bọn họ.

“ Mụ phùy thủy già này tối qua lại cãi nhau với chồng à, thật là đáng ghét.”

“ Phù thủy già mãn kinh, thật là lắm chuyện.” Doãn Sơ Hạ vẻ mặt hết sức không vui.

Khi nhìn thấy chiếc quần dài của Tô Niên Niên, tự động chuyển từ ghét trưởng khoa Lã sang người Tô Niên Niên.

“ Tô Niên Niên là cố tình phải không, muốn xem chúng ta mất mặt.” Cậu ta nhỏ giọng thầm thì nói với Lưu Doãn Nhi và Trương Hiểu Tiệp.

Hai người kia gật gật đầu, nhìn Tô Niên Niên càng khinh khỉnh hơn.

Tô Niên Niên vô tội chẳng cảm thấy gì, theo tiếng nhạc quốc ca vang lên trong loa, người giữ cờ và người kéo cờ cùng bắt đầu kéo cờ lên.

Kéo cờ xong, lại nghe lãnh đạo căn dặn, các học sinh mới dần tản ra về lớp.

Tô Niên Niên định quay về lớp, lại cảm thấy có gì đó khác thường sau lưng.

Chắc chắn là có người đang nhìn mình.

Cô đi theo Tống Dư Hi hai bước, quay ngoắt đầu lại, quả nhiên, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang cười đó.

Là cậu ấy

Vẻ mặt Tô Niên Niên không thể tin được, vui mừng không giấu được trên nét mặt, cực kỳ kích động.

Cách cô không xa, một thiếu niên cao to đẹp trai đứng đó. Cao khoảng hơn 1m8, mặc bộ quần áo thể thao đơn giản. Tóc ngắn gọn gàng, trên khuôn mặt đẹp trai sáng sủa đó mang theo nụ cười tươi rói.

Ý thức được ánh mắt của Tô Niên Niên, cậu vẫy vẫy tay với Tô Niên Niên, dưới ánh mặt trời càng thêm mê người.

Học sinh xung quanh cũng chú ý đến sự tồn tại của cậu, chỉ chỉ chỏ chỏ với cậu.

“ Woa, đây là ai thế, đẹp trai quá, mới đến phải không?”

“ Dáng người cao ráo hơn nữa lại đẹp trai, là loại hình mà mình thích, ôi.”

“....”

Tống Dư Hi nhìn biểu cảm của Tô Niên Niên, cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Đây là biểu cảm mà lần đầu tiên cô biểu lộ rõ ràng đối với nam sinh như thế.

Đang định hỏi Tô Niên Niên xem có phải bị bệnh mê trai đẹp không, Tô Niên Niên lại vui mừng nhảy nhót như con vật nhỏ, chạy nhào về phía nam sinh đó.

Trời ơi, đây cũng quá lộ liễu rồi, Tống Dư Hi há hốc mồm ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Càng khiến người ta không ngờ được đó là nam sinh đó lại dang rộng tay, mỉm cười ồm chầm lấy Tô Niên Niên.

Tô Niên Niên lao vào người cậu, vui mừng không ngớt, “ Đường Dư, thật là cậu à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play