Anh từ trong xe bước xuống, từ xa nhìn bóng hai người đang ôm nhau.

Đường Dư vỗ vỗ lưng Tô Niên Niên, khẽ nói: “ Niên Niên, không sao chứ, chúng ta về thôi.....”

Tô Niên Niên giống như con cún nhỏ khịt khịt mũi trong lòng cậu, sau khi ý thức có gì không đúng giơ chân đạp vào vị trí quan trọng của cậu: “ Quái Thục Thử! Đừng có ôm tôi!” Đường Dư khóc dở mếu dở né tránh, mắt chằm chằm nhìn Tô Niên Niên ôm cột điện lần nữa, “ Anh thân yêu, anh đừng đi, em là người yêu anh nhất.”

“ Người yêu anh nhất là em, anh làm sao nỡ để em buồn, đại hà hướng đông lưu, tây hồ cảnh sắc ngày tháng ba......” Tô Niên Niên lẩm nhẩm hát lên, Cố Tử Thần đi đến bên cạnh Đường Dư, không do dự đấm cậu một cái!

Đường Dư bị lực đấm của cậu làm cho loạng choạng suýt ngã xuống đất, dùng tay quẹt khóe miệng, có chút máu chảy ra.

Đậu Đậu ba người giật nảy mình, “ trời ơi, hai người đánh nhau rồi làm thế nào đây?”

Nhưng hai người đến cuối cùng cũng không đánh nhau, Tô Niên Niên nhìn thấy Cố Tử Thần giống như mèo thấy chuột vậy, bổ nhào vào anh, cười rất vui: “ Đại Thần Thần anh đến rồi à, em phải nói cho anh biết một bí mật!”

Cô thần bí giơ ngón tay úp mở, cơ thể liêu xiêu suýt nữa ngã ra đất.

Cố Tử Thần cũng không cần để ý gì nữa, đưa tay kéo cô vào lòng.

Tô Niên Niên không chỉ không giãy giụa, ngược lại còn nũng nịu thoải mái trong lòng anh, “ Đại Thần Thần ôm em, Đại Thần Thần.......”

Lời còn chưa dứt, mắt đã nhắm lại, người giống như không xương dựa sát trên người Cố Tử Thần.

Ánh mắt Đường Dư trùng xuống, mãi hồi lâu mới nghe thấy giọng nói của mình: “ Anh không đưa cô ấy về à?”

Đậu Đậu ba người vội chen lên: “ Không được đâu, nếu như mẹ Niên Niên biết cô ấy uống say, chắc chắn sẽ mắng, nên quay về trường đi.”

Cố Tử Thần nhắm mắt làm ngơ, bế ngang Tô Niên Niên lên, bình thản nói: “ Tôi đưa cô ấy về nhà.”

“ Ồ, như thế có phải không hay lắm không.” Nọa Nọa gãi đầu, Đậu Đậu đá cô một cái, “ Cố nam thần, thế thì anh chăm sóc tốt Niên Niên nhé, nếu như có chuyện gì thì gọi điện ngay cho bọn em nhé.”

Cố Tử Thần gật đầu đồng ý, đưa Tô Niên Niên rời đi.

Nọa Nọa rầu rĩ hỏi: “ Nhỡ đây Cố nam thần làm chuyện gì có lỗi với Niên Niên thì làm thế nào?”

“ Nếu như anh ấy làm như thế, có còn là Cố nam thần không?” Mộ Dung Sam cười nói, “ Mình cảm thấy, đây là cơ hội tốt, xem Cố nam thần có biết nắm chắn hay không.”

“ Đúng thế, bây giờ rõ ràng Cố nam thần thích Niên Niên, Niên Niên cũng thích anh ấy, chúng ta không giúp sức sao mà được chứ?” Đậu Đậu làm ra vẻ bà cụ non nói, không để ý đến sắc mặt của Đường Dư ở bên cạnh đã thay đổi.

--- --

Đưa Tô Niên Niên về nhà, Cố Tử Thần cẩn thận đặt cô lên giường, nhân tiện rót cho cô cốc nước.

Sau khi về phòng, Tô Niên Niên mơ hồ bò từ trên giường dậy, giống như con chó nhỏ đang đào hố vậy.

Cố Tử Thần bước lên trên chặn cô lại, dịu dàng nói: “ Ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây chuyện nữa.”

Tô Niên Niên nhăn nhăn mũi, “ Đại Thần Thần, anh đúng là đáng ghét, lúc nào cũng thích quản chuyện không đâu.”

Cố Tử Thần hơi thấy buồn cười, “ Em còn biết anh là ai à.”

“ Đương nhiên rồi, đây là em đang nằm mơ, em đương nhiên biết anh là ai.” Tô Niên Niên cười ngốc ngếch nói.

Cố Tử Thần sững người, cho nên nói Tô Niên Niên không biết mình đang say rượu, mà là cho rằng mình đang nằm mơ?

“ uhm, thế thì em nói xem ở đâu không tốt? Tại sao lại ghét anh như thế?” Cố Tử Thần thăm dò hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play