Cô biết đó là ô trên xe của Cố Tử Thần, cho nên nói Cố Tử Thần là vì một câu nói đó của cô, mà mặc mưa chạy ra ngoài lấy ô, còn quan tâm nói muốn bắt xe cho cô, sợ cô đi không an toàn.
Nọa Nọa bất giác thấy bầu không khí tế nhị giữa hai người, đẩy đẩy Tô Niên Niên nói: “ Đúng đấy, Niên Niên, hai người cùng đi đi.”
Tô Niên Niên giữ váy, đi theo Cố Tử Thần.
Nọa Nọa ở đằng sau nhếch mép, than thở: ôi, vẫn là hai người hợp nhau.....nếu như có thể ở bên nhau thì thật tốt.....
Bên ngoài mưa rất to, nhiệt độ cũng xuống thấp, Tô Niên Niên ra đến ngoài run cầm cập, trên người chỉ mặc chiếc váy và áo khoác mỏng, lạnh đến nỗi mà mu bàn tay thâm cả vào.
Cố Tử Thần nheo mày, ghé ô nhiều về phía cô, đứng sát vào cô một chút, cô gắng chắn gió cho cô.
Khi đến bên đường, phía sau có một chiếc xe lao đến, Tô Niên Niên vội vàng kéo cô lùi về phía bên mấy bước, tránh bị hắt nước vào.
Bên cạnh là một cửa hàng bánh mỳ, hai người đứng ở dưới mái hiên, không ai nói câu gì.
Cố Tử Thần còn cầm ô, nước mưa tí tách rơi từ trên ô xuống, mặt mày cậu như tranh vẽ, chăm chú nhìn Tô Niên Niên.
Khoảnh khắc đó, Tô Niên Niên chỉ nghĩ đến một câu nói: đẹp nhất không phải ngày mưa, mà là được cùng anh trú dưới mái hiên.
Hai người liếc nhìn nhau mấy giây, vẫn là Tô Niên Niên định thần lại trước, kéo tay áo cậu nói: “ Đi thôi.”
Hai người ở bên đường đợi rất lâu, mới đợi được một chiếc taxi, Cố Tử Thần thay cô kéo cửa xe, nhân tiện muốn đưa ô trong tay cho cô.
“ Anh thần kinh à, không cầm ô anh về thế nào.” Tô Niên Niên lẩm bẩm.
(/)
“ Cô cầm đi.” Vỏn vẹn một câu, đã làm tắc nghẹn mọi oán hận trong cô.
Trong lòng Tô Niên Niên xốn xang, hiểu Cố Tử Thần là sợ khi mình xuống xe không có mưa sẽ bị ướt.
Trong lòng lại bắt đầu thấy phiền não.
Lái xe taxi không kiên nhẫn nót: “ Chuyện gì thế, rốt cuộc có đi xe không?”
Tô Niên Niên ra sức đóng cửa xe lại, “ Không đi.”
Lái xe taxi lườm một cái, lái xe đi mất.
Cố Tử Thần đứng sững ở đó, cực kỳ khó hiểu.
Tô Niên Niên cái gắt nói: “ Anh nhìn thấy chưa, ông ta không đồng ý chở tôi! Anh có thể đưa tôi về không?”
Giọng nói của cô mặc dù không có vẻ chưng cầu ý kiến người khác, nhưng Cố Tử Thần vẫn đồng ý, khóe miệng như có ý cười.
Ít nhất là người mà cậu nhớ nhung hoài niệm, cũng không phải không để tâm trong lòng.
Hai người kề vai cùng đi, Cố Tử Thần lái xe đưa cô về nhà, trên đường không nói câu gì, nhưng bầu không khí giữa hai người đã không còn căng thẳng như trước.
Đến nhà họ Trần, Tô Niên Niên xuống xe trước.
Mưa đã dừng, chỉ là bên ngoài vẫn hơi trơn, cô đi không để ý, ngã sõng soài một cái.
“ A!” cô kêu lên một tiếng, Cố Tử Thần trên xe vội vàng xuống xe, chạy lại dìu cô.
Váy của Tô Niên Niên quá ngắn, khi dìu cô, Cố Tử Thần chạm vào eo và đùi cô, Tô Niên Niên cảm thấy cực kỳ ngại.
Nhà họ Trần.
Đường Dư đợi hai tiếng ở nhà họ Trần, vẫn không đợi được Tô Niên Niên về, thấy mưa tạnh rồi nên chào hỏi Sở Tố Tâm: “ Cô ơi, cháu về trước đây ạ.”
“ Ưh.....để cô tiễn cháu.” Sở Tố Tâm cười đưa cậu ra cửa.
Vừa ra đến cửa, bà bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững người.
Con gái bà không phải đã chia tay Sở Tố Tâm rồi sao? không phải nói đánh chết cũng không qua lại sao?
Tại sao Cố Tử Thần lại chạm vào đùi con gái bà! Tư thế hai người sao lại thân thiết thế kia!
Người ngạc nhiên không kém, còn có Đường Dư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT