Doãn Sơ Hạ bất giác ngồi thẳng lên, nhìn sắc mặt sa sầm của Tô Niên Niên, trong lòng không tránh khỏi có chút căng thẳng.

Có điều đây là lần đầu tiên cô ta dựa vào thân phận kiểu này đối đầu với 11, trong lòng cũng vẫn thích thú.

Dù cho kể cả Cố Tử Thần không tình nguyện, nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ cũng được chỉ định ở bên nhau.

Cố Tử Thần ngước mắt nhìn cô, trong đồng tử như có gì đó phức tạp, khó hiểu.

Tô Niên Niên bực tức hét lên một tiếng: “ Phục vụ! Thanh toán!”

Mọi người: “........”

Phục vụ chạy đến, cầm hóa đơn trong tay đưa ra, nụ cười sáng lạn: “ Xin chào, tất cả hết 465 tệ.”

Tô Niên Niên khí thế nhụt đi, liếc mắt nhìn Nọa Nọa và Đậu Đậu: “ Nhìn mình làm gì, trả tiền đi.”

Nọa Nọa sững sờ: “ Tại sao là mình trả tiền? Mình không mang tiền.”

“ Mình cũng không mang tiền đâu!” Đậu Đậu cũng gào lên thảm thiết, “ Đừng bảo mình cậu cũng không mang tiền nhé?”

Tô Niên Niên nhếch khóe miệng, “ Ra ngoài với các cậu còn mang tiền làm gì chứ.”

Ba người đau khổ nhìn nhau, chỉ có thể hy vọng ở Mộ Dung Sam.

Sam Sam rụt rè rút ví tiền ra, “ Mình chỉ có 250, anh à có giảm giá được không?”

Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ đột nhiên tắt ngấm, còn cho rằng gặp phải kẻ ăn quỵt, bộ dạng như muốn đi tìm giám đốc.

Đi qua cạnh Cố Tử Thần, nét mặt Cố Tử Thần dửng dưng đưa mấy tờ màu hồng đỏ có hình ông Máo, “ Thanh toán cùng đi.”

“ Không cần!”

Tô Niên Niên và Doãn Sơ Hạ cùng đồng thanh nói lên một câu, nụ cười vừa xuất hiện trên mặt nhân viên phục vụ lập tức vụt tắt.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này!hai người đẹp có ghen tức thì cũng đừng ảnh hưởng đến kinh doanh của chúng ta chứ!

Nhìn thấy Doãn Sơ Hạ tức giận, Tô Niên Niên chớp chớp mắt, lao đến như muốn cướp mấy tờ tiền trong tay Cố Tử Thần, nhét vào tay nhân viên phục vụ, hùng hồn nói: “ Không cần tìm nữa! Cầm đi thanh toán đi!”

Doãn Sơ Hạ bực tức hận không thể ấn đầu Tô Niên Niên vào trong nồi, Tô Niên Niên lại điềm nhiên lườm cô ta một cái.

Dù sao không phải tiền của cô, cô còn lâu mới xót.

Lại nói, khiến Doãn Sơ Hạ không thoải mái không phải là chuyện nên vui sao!

Cố Tử Thần nhếch môi, dường như muốn cười, ánh mắt nhìn theo Tô Niên Niên bốn người lần lượt rời đi.

Doãn Sơ Hạ bắt đầu làm ầm ĩ lên, hất hết thức ăn vừa bưng lên gạt xuống đất, có chút rượu văng vào trong nổi, sủi bọt bắn ra, Cố Tử Thần tránh không kịp, trên mặt bị bắn vài giọt, ngay lập tức đỏ ửng lên.

“ A!” Doãn Sơ Hạ đau khổ hét lên, không ít khách bị dọa cho giật nảy, vội vàng né tránh.

Doãn Sơ Hạ lấy khăn giấy lau lau mặt, vỗ vỗ vai Doãn Sơ Hạ, giọng nói trầm xuống, có chút an ủi, “ Sợ Hạ, đừng làm ồn nữa.”

Doãn Sơ Hạ đầy mặt giàn giụa nước mắt.

Hồi nhỏ, cô ta luôn chạy theo sau Cố Tử Thần, các loại thủ đoạn hồi nhỏ, mục đích muốn thu hút ánh mắt của cậu, nhưng Cố Tử Thần không hề để ý cô ta.

Có lúc dồn ép cậu, cậu luôn cau mày, giống như bây giờ nói, “ Sơ Hạ, đừng làm ồn nữa.”

Cô ta cũng không muốn ồn ào? Nhưng tại sao anh lại không thể đem phần tốt đối xử với Tô Niên Niên để đối xử với cô ta chứ?

Nguyện vọng này xa xỉ đến thế sao?

Mười năm rồi, cô ta quen biết Cố Tử Thần đã mười năm rồi. cũng theo đuổi anh 10 năm.

Nhưng chỉ đổi lại một câu nói này.

Doãn Sơ Hạ ngẩng đầu, giọng nói ấm ức oán trách: “ Cố Tử Thần, dù cho anh không thích em, anh không đón nhận em, nhưng anh cũng không thể ở cạnh Tô Niên Niên! anh biết không!”

Khóe miệng Cố Tử Thần nở nụ cười chế giễu, chẳng nói câu gì.

Tất cả không phải cứ nói là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play