Chúc Thành khó hiểu, cau mày nói: “ Tô Niên Niên, hôm nay cậu uống nhầm thuốc gì à? tại sao lại cứ đối đầu với Tiểu Hi thế! Hai cậu không phải là bạn tốt nhất sao!”

“ Mình đối đầu với cậu ta thì sao chứ? Chơi trò chơi mà cũng không được sao? thế nếu như trên thực tế mà hại cậu ta, cậu không phải muốn cầm dao đâm mình đấy chứ. Lợn ca, mình biết cậu thích cậu ta không phải ngày một ngàu hai rồi, nhưng quang minh chính đại bao che lấp liếm sai trái như thế liệu có được không? Cậu ta đâu còn biết xấu hổ nữa đâu?” Tô Niên Niên cười khẩy nói.

“ Cậu điên à? Tiểu Hi sao có thể làm hại cậu? Tô Niên Niên, cậu nếu như quá đáng như thế, mình chẳng thể làm bạn với cậu được nữa!” Chúc Thành cao giọng nói.

Trên mặt Tống Dư Hi có chút ngại ngùng, lí nhí nói: “ Mình uống là được rồi, Chúc Thành, cậu đừng nói nữa.”

Một người làm bộ làm tịch, một người tức giận bừng bừng, Tô Niên Niên tự cười chế giễu, thì ra người có tội lớn nhất là cô sao?

Cô nâng chai rượu lên, hắt hết lên mặt Chúc Thành.

Tất cả mọi người đều đờ đẫn, oh my god chuyện gì đang xảy ra thế này!

“ Cậu không phải muốn uống thay cậu ta sao? tác thành cho cậu đấy?” Tô Niên Niên mặt lạnh tanh nói, Chúc Thành thê thảm nhìn cô, vẻ mặt không thể tin được.

Tô Niên Niên như bên bờ vực bộc phát cơn tức giận, suýt nữa muốn ném cả chai rượu vào đầu Chúc Thành.

Đường Dư kéo lấy tay cô, lực mạnh khiến người khác cũng phải sợ, sắc mặt sầm lại: “ Tô Niên Niên, cậu đủ rồi đấy! Dừng ở đây thôi!”

Trần Nguyên và Diệp Tinh Vũ cũng thấy có gì đó không đúng, vội vàng nói: “ Ha ha, xin lỗi nhé, Niên Niên hôm nay tâm trạng không được tốt, bọn mình đưa cậu ấy về trước, mọi người tiếp tục đi nhé.”

Nói xong không do dự kéo Tô Niên Niên ra ngoài.

Đợi bốn người rời đi, mọi người trong phòng vẫn còn chưa phản ứng lại.

Ngày tận thế hay là người ngoài hành tinh xuất hiện? Tại sao lại khác thường thế chứ......đáng sợ quá đáng sợ quá.......

---- ---

Đường Dư kéo Tô Niên Niên ra khỏi phòng, lực kéo rất mạnh, Tô Niên Niên cau mày: “ Đường Dư, cậu buông mình ra.”

Đường Dư để ngoài tai, kéo thẳng cô ra ngoài KTV.

“ Cậu xem xem bộ dạng của cậu bây giờ thế nào! Ghê gớm, vô tình, đến bạn tốt nhất cũng có thể ức hiếp được, cậu và Doãn Sơ Hạ có gì khác biệt chứ? Hồi đó cậu không phải ghét nhất kiểu người tác oai tác quái sao, vậy cậu bây giờ thì như thế nào? Nói đi, Tô Niên Niên, tại sao không nói.” Đường Dư hét lên, thu hút ánh nhìn không ít người qua lại.

Tô Niên Niên lạnh lùng: “ Thứ nhất, cậu bây giờ là nghệ sĩ rồi, nếu như không muốn người khác chụp lại hoặc quay phim đêm khuya còn kéo tay phụ nữ rồi cho lên báo thì buông mình ra; thứ hai, cậu làm đau mình, buông ra, lập tức, ngay bây giờ.”

Đường Dư cau mày, buông tay cô ra, quả nhiên cổ tay hằn lên vệt đỏ.

“ Tôi nói chuyện với cậu ấy một lát, một lúc nữa sẽ đưa cậu ấy về.” Đường Dư nói với Diệp Tinh Vũ và Trần Nguyên vừa mới đuổi kịp đến, cũng không cần quan tâm hai người đó có đồng ý hay không, kéo Tô Niên Niên đi ra bãi đỗ xe.

Doãn Thị gần đây đang lăng xê cậu, không chỉ với vai trò là công ty quản lý tốt, còn chuẩn bị cho cậu một chiếc xe sang.

Kéo Tô Niên Niên lên xe, đóng cửa lại, Đường Dư với bộ dạng muốn nói chuyện tử tế, trầm giọng nói: “ Cậu nói cho mình biết, Tống Dư Hi rốt cuộc đắc tội cậu ở đâu, mà cậu đối xử với cậu ấy như thế? Đừng nói với mình là tâm trạng cậu không tốt! Người yếu đuối như cậu ta thì làm gì được cậu chứ!”

Tô Niên Niên bật cười, cười đến nỗi nước mắt chảy cả ra.

“Cậu nói cái gì? Cậu cảm thấy cậu ta yếu đuối, cậu ta vô tội, thế còn mình thì sao? Mình chính là kẻ độc ác rồi? Đường Dư, người cậu thích không phải là cậu ta đấy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play