Nam Ninh? Đó không phải là em gái của Nam Chi sao? tại sao cô ấy cũng đi Mỹ học chứ?

Tô Niên Niên thắc mắc, đang muốn hỏi dò, Trần Nguyên lại cướp lời nói trước: “ Đợi sau này anh sẽ giải thích cho em, anh đi mua đồ ăn sáng cho Nam Ninh đã, buổi sáng anh còn có tiết, thế đã nhé.”

“ Ồ.........vâng.” Tô Niên Niên gãi gãi đầu, chỉ cảm thấy lời của Trần Nguyên có chút qua loa, giống như là.......không muốn để cô biết việc của Nam Ninh vậy.

Đứng dậy vệ sinh cá nhân, Tô Niên Niên cầm sách đi tìm Cố Tử Thần, sau khi đến nhà họ Cố, người luôn dính sát vào góc tường, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Cố Tử Thần đang rót nước uống, nhìn thấy bộ dạng lén lén lút lút của cô, mặt cau lại, “ Lợn thần tài, em đến nhà anh làm kẻ trộm à?”

Tô Niên Niên lập tức ưỡn thẳng lưng, giọng nói nghiêm túc: “ Nam thôn quần đồng ức hiếp tôi không có sức lực, kiềm chế đối diện kẻ trộm..... Trộm ở đâu đấy, bảo cho em, em giúp anh đánh hắn ta!”

Cố Tử Thần cười khẩy: “ Ôi, đọc thuộc đấy, nào nào nào, đem sáu bài ngữ văn trong sách toàn bộ đọc một lần.”

Tô Niên Niên nhún nhún vai, ngoan ngoãn co người ngồi trên sofa giả bộ là thục nữ ngoan, vờ như không nghe thấy lời cậu nói.

Cố Tử Thần cũng không nói gì, cầm cốc nước nhấp mấy ngụm, ánh mắt u tối nhìn cô, như đang suy nghĩ điều gì.

So với im lặng, Tô Niên Niên hiển nhiên không bằng Cố Tử Thần, mấy phút sau, cô lí nhí mở mồm: “ uhm....... Cố Tử Thần, tối hôm qua em có làm việc gì ngốc ngếch không?”

“ Ồ? Nhoài trên đất nhặt đồ ăn bẩn ăn, còn điên cuồng gào cái gì mà dân thường muốn hại trẫm, còn nữa.......” Giọng nói đều đều, Tô Niên Niên vội vàng ngắt ngang cụa, biểu cảm khó tin, “ Em thật sự làm như thế sao?”

“ Uh.” Cố Tử Thần gật đầu.

Tô Niên Niên bi thảm hét lên một tiếng, hận không thể vùi mặt vào lòng đất.

Nghe mà sắp phát khóc vì sự ngốc ngếch của mình!

Cố Tử Thần đặt cốc nước xuống, nhấn mạnh nói với cô: “ Em nên chăm chỉ học hành, nếu không sau này đến người nhặt rác cũng chê ghét em ngốc đấy.”

Tô Niên Niên xấu hổ muốn chết, uể oải nhoài người trên sofa.

Cố Tử Thần thuận tay lật lật sách của cô, nỗ lực nén tâm trạng đang suy nghĩ trong đầu, nghĩ giúp Tô Niên Niên hoàn thành kế hoạch học tâm hôm nay, thì điện thoại trong túi quần bắt đầu rung lên.

Cậu lấy điện thoại ra ấn nút nghe, đầu dây bên kia chuyển đến giọng nói của viên cảnh sát: “ Chúng tôi ở bến xe của Giang Thành tóm được Giang Triết rồi, lập tức sẽ giao cho cục cảnh sát của Dụ Thành xử lý. Có cần phải nói cho Tô Niên Niên biết hay không........cậu tự quyết định nhé.”

“ Tại sao?” Cố Tử Thần hỏi ngược lại.

Viên cảnh sát nói: “ Không phải nói con trai của Giang Triết chính là chủ nhiệm của cô bé sao? có ảnh hưởng đến cô ấy không? Có điều cậu có nói hay không, sớm muộn cô ấy cũng sẽ biết, đến lúc đó khi tòa án và viện kiểm sát vào cuộc, Giang Mộ cũng sẽ phải lộ diện, vẫn nên là cậu bảo cho cô ấy biết.”

Cố Tử Thần im lặng một lúc, “ Cháu biết rồi.” sau đó tắt điện thoại.

Tô Niên Niên mơ hồ từ sofa ngẩng đầu dậy, hỏi: “ Sao thế? Ai gọi điện cho anh thế.”

“ Tên tội phạm năm đó gây ra vụ tai nạn giao thông của bố em, đã bắt được rồi.” Cố Tử Thần bình tĩnh nói.

Tô Niên Niên nhìn cậu, cắn môi, tâm trạng bắt đầu kích động lên. “ Ông ta là ai! Tên là gì!”

Cố Tử Thần ngừng lại hai ba giây mới trả lời: “ Giang Triết.”

Tô Niên Niên im lặng đọc mấy chữ này, cơ thể bắt đầu cứng đờ.

Cô nhớ khi tham gia lễ hội âm nhạc, Giang Mộ viết thông tin cá nhân có điền tên bố của mình là Giang Triết.

Trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế sao?

Giọng nói cô run rẩy: “ Thầy giáo Giang với người này......có quan hệ gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play