Có câu nói: không đánh thì không chừa, Mộ Dung Sam cảm thấy câu nói này áp dụng trên người Doãn Sơ Hạ đúng chuẩn không cần chỉnh.

Tô Niên Niên cầm tấm ảnh, “ Em sẽ cất giữ cẩn thận! Anh yên tâm đi.”

Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô, “ Anh định cất ở đâu?”

Tô Niên Niên nhìn cậu với ánh mắt “ sao anh lại hỏi câu hỏi ngốc thế chứ”, nhét vào túi áo không phải là được sao!

Nhưng theo thói quen trước đây của cô, có lẽ chẳng bao lâu thì sẽ thành giấy vụn mà ném đi rồi.

Quả nhiên là vấn đề đau buồn mà........

Đang suy nghĩ, Cố Tử Thần đã cầm ảnh lại, mở ví tiền ra, nhét vào trong.

Mắt Tô Niên Niên như đơ ra, chớp chớp mắt, cảm thấy như thế cũng hay, Cố kiêu ngạo nhìn có vẻ đáng dựa dẫm hơn cô, nhất định sẽ cất giữ ảnh cẩn thận!

Hơn nữa nghe nói ảnh mà đặt trong ví tiền, người đó nhất định là người bạn để ý nhất.

Tô Niên Niên cười tít mắt, tâm trạng vui vẻ: “ Cố Tử Thần, vậy thì anh cất nhé, mất là em sẽ bắt đền anh đấy!”

Con mắt sâu xa của Cố Tử Thần hấp háy, cậu trả lời: “ Được”

--- ---

Lên núi thì dễ mà xuống núi thì khó, đợi đến khi mọi người xuống núi mới phát hiện còn mệt hơn cả lên núi.

Tô Niên Niên uể oải đi, lại thành ở phía sau của đội, Cố Tử Thần đi cùng cô chầm chậm ngắm phong cảnh, vẽ tranh, coi như đến du lịch đi.

Đi qua một con suốt, Tô Niên Niên vui thích, ném một hòn đá xuống nước.

Tài nghệ của cô bình thường, chỉ đủ làm gợn vài đợt sóng nhẹ.

Cố Tử Thần nhặt một hòn đã ném đi, bụp một tiếng, bay đi rất xa.

Tô Niên Niên bị ấm ức, thay đổi chiến thuật, xé một tờ giấy ra, gấp thành thuyền giấy.

Thuyền giấy cô gấp không giống người bình thường, là một loại mà hồi còn nhỏ Tô Dĩ An dạy rất phức tạp, đưa ra là loại VIP xa hoa của loại thuyền giấy phổ thông.

Sau khi gấp xong, Tô Niên Niên cầm lên khoe: “ Anh xem anh xem, em lợi hại chưa?”

Cố Tử Thần biết cô là muốn lấy thể diện, phối hợp uh một tiếng.

Tô Niên Niên là kiểu người điển hình chỉ cần khen cái đuôi là cô cũng có thể bay lên được, không do dự nhét chiếc thuyền đó vào tay Cố Tử Thần: “ Anh cầm đi, tặng cho anh đấy, không cần cảm ơn.”

Cố Tử Thần nhếch nhếch môi, không nói gì, nhưng lại cất chiếc thuyền giấy đó đi.

Sau khi quay về, ăn bữa tối từ sớm, trời còn chưa tối đen, thế là có người đề nghị chơi trò chơi.

Mọi người tập hợp ở bãi cỏ rộng bên ngoài, cỏ đầu mùa xuân còn chưa lên hết, khắp nơi vẫn còn đầy mùi đất ẩm.

Có người đề nghị chơi bịt mắt bắt dê, người gỗ gì đó, nhưng toàn bị đều bị coi là trò trẻ con.

Hà Tiếu giơ tay nói: “ Hay là chơi trò tin tưởng! Cực kỳ kích thích!”

Mọi người đồng loạt giơ tay tán thành, còn cả mấy nam sinh tích cực về nhà nghỉ lấy bàn ghế ra, xếp thành những chồng cao.

Mọi người thi nhau chỉ huy xong, có người hòi: “ Ai lên đầu tiên thế?”

Không biết ai hét lên một câu: “ Để lợn ca lên!” lập tức mọi người cười ồ lên.

“ Đùa gì thế, lợn ca ngã xuống ai mà đỡ nổi, các cậu đừng có đùa!”

Chúc Thành ngượng ngùng cười: “ Đúng thế, nên tìm người nhẹ một chút đi!”

“ Ôi, mình thấy Tô Niên Niên rất được, nữ sinh, hơn nữa lại tương đối nhẹ!” Lí Ân Mỹ giơ tay đề nghị, chỉ sợ người khác không biết, lại nói thêm: “ Buổi chiều mình còn thấy Cố nam thần cõng cậu ấy, ai ya, tình cảm từ Thánh Âm xuyên đến tận núi Thanh Hà rồi!”

Tô Niên Niên khó xử, biểu thị mình không đi, Cố Tử Thần vỗ vỗ vai cô: “ Không sao, anh sẽ đón em.”

Tô Niên Niên lúc này mới yên tâm, dẫm lên ghế trèo lên trên, độ cao khiến người ta có chút choáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play