Tô Niên Niên tức sắp phụt máu, “ Cố Tử Thần, anh đang từ bụng ta suy ra bụng người có phải không? Ai nói muốn gả cho anh chứ, anh đừng có hòng!”
Cố Tử Thần: “ Ồ? Thế à? anh còn cho rằng có người cuống quýt muốn gả cho anh nữa đấy, nếu em đã không đồng ý, thế đành coi như không có gì vậy.”
“ Hừm hừm hừm, coi như không có gì cái đầu anh ấy! Em cũng không nói không gả cho anh, nói, anh có phải còn muốn lấy người khác nữa đúng không?” Tô Niên Niên bực tức hỏi.
Cố Tử Thần cười đen tối: “ Niên Niên, lần này không phải anh ‘từ bụng ta suy ra bụng người’ rồi chứ.......”
Tô Niên Niên nghĩ lại câu nói “ không nói là không gả cho anh”, ngay lập tức đỏ bừng mặt.
Trời ạ, tại sao cảm thấy như bị vòng vo cả đoạn đường thế nhỉ....... nói chuyện với người chỉ số thông minh cao này đúng là mệt đầu mà.......
Cố Tử Thần nở nụ cười vui vẻ trên khóe miệng, khởi động xe, chầm chậm lái về Dụ Thành.
Ánh đèn màu cam bên đường chiếu xuống mang màu sắc ấm áp, chiếu rọi cả con đường về nhà.
Tô Niên Niên còn chìm đắm trong niềm sung sướng vì nhận được phong bao lì xì to, Cố Tử Thần đột nhiên hỏi cô: “ Niên Niên, em thích nhà họ Cố không?”
Tô Niên Niên chẳng chút phòng bị, ý thức buột mồm nói luôn: “ Không thích.”
Nói xong cô giật mình, vội vàng bịt mồm lại, lắc đầu thay đổi đáp án: “ Không không không, em rất thích.”
Cô đúng là không thích nhà họ Cố, nhưng dù sao đó cũng là người nhà của Cố Tử Thần, cô sợ nói như thế trong lòng Cố Tử Thần sẽ không thoải mái.
Ánh mắt Cố Tử Thần nhìn xa xăm, giọng nói trầm thấp: “ Thực ra anh cũng không thích, chỉ là có rất nhiều chuyện, không phải chúng ta có thể thay đổi theo ý mình được.”
Tô Niên Niên nhìn nghiêng mặt cậu, trong lòng cũng có chút đồng tình.
Có lẽ rất nhiều người ngưỡng mộ cậu có địa vị và giàu có, nhưng Tô Niên Niên cảm thấy, những trọng trách đó đè lên vai cậu và phiền não cũng rất nặng nề.
Nhưng cũng không thể thay đổi.
Cô ngoảnh đầu, bình tĩnh hỏi: “ Thế sau này anh cũng phải tranh tài sản gì đó sao? phải đấu đá với người nhà của mình à?”
Trong giọng nói của Cố Tử Thần có mang theo mùi vị đau khổ: “ Cũng có thể thế, mà cũng có thể không, em hy vọng anh sẽ tranh sao?”
Vấn đề này giống như hoàng tử cổ đại phải tranh giành hoàng đế vậy, là do cả đời được giáo dục và vận mệnh quyết định.
Tô Niên Niên cười hì hì nói: “ Việc của anh đương nhiên phải tự mình quyết định rồi, anh chọn gì em cũng tôn trọng anh. Có điều nếu như em là anh, em không tranh, dù sao mỗi người đều có cổ phần, mỗi năm em lấy tiền hoa hồng và tiền lãi tiết kiệm là được rồi, nghĩ đã thấy cuộc sống hạnh phúc rồi.”
“ Quả nhiên là một con lợn sống qua ngày......” Cố Tử Thần nhếch môi cho bình luận.
“ tự cho là đủ mà ~la la la la~” Tô Niên Niên âm ử hát, Cố Tử Thần mỉm cười, không nói gì thêm nữa.
---- ---
Ăn xong tết nguyên tiêu, chẳng mấy chốc là đến thời gian vào kỳ học mới.
Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm hai người ở Sanya chơi còn chưa đã, lại bay sang Hàn Quốc ngắm tuyết, nghe nói tiếp theo vẫn còn có hành trình, nghe thôi mà Tô Niên Niên cũng phải ngưỡng mộ.
Sở Tố Tâm còn gọi điện cho Cố Tử Thần, nhờ cậu chăm sóc Tô Niên Niên, nhân tiện đưa Tô Niên Niên đi học.
Cố Tử Thần nhăn trán, có cảm giác vừa là bạn trai lại vừa là bố mẹ vậy.
Nghỉ đông lâu rồi, nên Tô Niên Niên còn háo hức mong vào học, vừa đến trường ngày đầu tiên báo danh, nhìn phong cảnh gì cũng thấy đẹp, ai cũng thấy mới mẻ thuận mắt hơn.
(/)
Đến nhìn thấy Doãn Sơ Hạ, không đến mức đáng ghét như thế.
Ai biết Doãn Sơ Hạ nhìn thấy cô liền lườm một cái, dậm chân ngoảnh đầu đi, giống như Tô Niên Niên là yêu ma quỷ quái vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT