Ông Cố nheo mày, sau bữa cơm cười nói: “ Hai cháu lên lầu nói chuyện với ông, mấy người cũng bớt tham gia mấy chuyện của con trẻ đi, cũng có tuổi cả rồi, quản mấy việc không đâu thì không bằng đi xử lý chuyện công ty đi.”
Diệp Tư Vân và An Như Tẫm sắc mặt lập tức thay đổi, những người khác không dám nói gì nữa.
Nụ cười trên mặt Cố Lí cứng lại, tiếp tục nói: “ Ông nội, ông không phải cho riêng hai người đó lì xì đó chứ, nếu như thế không thể thiếu cháu được!
Ông Cố thở dài nói: “ Cháu ấy à......nếu đã muốn, thì cùng lên đi!”
Mí mắt Tô Niên Niên khẽ nháy, đành phải đi theo.
Cố Lí cười giống như hồ li già xảo trá, không biết lại đang tính toán cái gì.
Phòng sách.
Ông Cố là người thích thưởng thức trà, lấy ra bộ trà bắt đầu thành thục pha trà.
“ Niên Niên, cháu cảm thấy Cố Tử Thần là người thế nào?” Ông Cố cười nói.
Tô Niên Niên giật mình, nói: “ Thông minh, xuất sắc, học giỏi......uhm, tóm lại là một người rất tốt rất giỏi ạ.”
Ông Cố cười vui vẻ, dù sao Cố Tử Thần cũng là cháu trai của ông, lời khen thì ai mà chả thích nghe.
Cố Tử Thần và Cố Lí chẳng ai để ý đến ai, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, bộ dạng chăm chú nghe hai người nói chuyện.
Ông Cố cũng nói chuyện riêng với Tô Niên Niên, không để ý đến hai đứa cháu nội, hỏi han quan tâm gia đình Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên vốn dĩ có chút căng thẳng, nhưng sau đó thoải mái hơn, bộ dạng hớn hở khi nói đến Cố Tử Thần học ở trường, cuối cùng còn không quên nịnh ông Cố, ông Cố cười càng vui hơn, mắt sắp nhắm tịt lại, nhìn có vẻ hiền hậu ôn hòa, không khác gì người già khác.
Nói chuyện cũng phải đến nửa tiếng rồi, Tô Niên Niên nói đến nỗi khô cả mồm, ông Cố tìm trong túi, lấy ra một phong bao, “ Cầm lấy đi, tết chưa cho cháu được, bây giờ mới coi là tiền mừng tuổi.”
(/)
Tô Niên Niên vội vàng từ chối, Cố Tử Thần nói: “ Người trên cho không được từ chối, ông nội cho em thì em nhận lấy đi.”
Tô Niên Niên lúc này mới nhận.
“ Thời gian không sớm nữa, cháu đưa Niên Niên về trước đây ạ.” Cố Tử Thần cúi đầu chào ông, dẫn Tô Niên Niên rời đi.
Ông Cố đồng ý, ông biết Cố Tử Thần sẽ không ở lại, không cần phải mất thời gian nói nhiều.
Sau khi hai người rời đi, ông Cố lại rót cho mình một tách trà.
Mãi hồi lâu, trà đã nguội rồi.
Ông nhấp một ngụm, lúc này nụ cười trên mặt mới vụt tắt.
“ A Lí, đứa con gái này, không thể giữ lại.”
--- ---
Trên đường về nhà, Tô Niên Niên mới mở phong bao ông Cố cho.
Cảm giác trên tay rất nhẹ, cô đoán bên trong tiền có lẽ không quá nhiều.
Nhưng đợi khi cô mở ra xem, miệng há hốc thành hình chữ “ 0”.
“ Cố Tử Thần, em phát tài rồi! trời ơi, bên trong này là một tờ chi phiếu! Sáu con số 0 đằng sau!” Tô Niên Niên với biểu cảm hám tiền, mắt sáng lấp lánh như đèn pha.
Cố Tử Thần nhếch môi: “ Mới có chút tiền mà đã bị mua chuộc, em đúng là lợn hám tiền mà.”
Tô Niên Niên không vui lẩm bẩm: “ hừm, anh đang gato với em à! có điều đúng là thật nhiều tiền, em phải gửi tiết kiệm kiếm tiền lãi!”
Đối với quan niệm quản lý tiền bạc như cô, Cố Tử Thần đã quen rồi, đành phải nói: “ Được được được, tiết kiệm lại làm của hồi môn của em.”
“ Anh đừng có mơ! Dù cho là của hồi môn, sau này em cũng không cho anh đâu.” Tô Niên Niên hậm hực nói, ôm chặt phong bao.
Cố Tử Thần đạp mạnh chân phanh, nhìn chằm chằm Tô Niên Niên, “ Tô Niên Niên, nhanh như thế mà em đã bắt đầu suy nghĩ gả cho anh rồi à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT