Cố Tử Thần mỉm cười: “ Thế phải dỗ dành thế nào, một lồng bánh chẻo nhân tôm có đủ không?”

Tô Niên Niên trợn mắt nhìn: “ Ít nhất cũng phải hai lồng.”

Cố Tử Thần im lặng, sau đó, lại nghiêm túc nói: “ Tô Niên Niên, giả sử thật sự có một ngày như thế, em hãy quên anh đi nhé, quên sạch sẽ.”

Quên hết tất cả, đừng nhớ điều gì.

Tô Niên Niên nghi ngờ liếc nhìn cậu: “ anh không phải làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ?”

Cố Tử Thần vô tội nói: “ Anh đâu giống loại người đó.”

Tô Niên Niên im lặng một lát, Cố Tử Thần đúng là không giống loại người đó. Chỉ có điều, luôn cảm thấy hôm nay cậu có chút kỳ lạ.

Cô cũng không nói ra được rốt cuộc đó là điều gì, chỉ là cảm thấy, Cố Tử Thần giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rời xa cô vậy.

Tô Niên Niên ra sức lắc đầu, cố rũ bỏ suy nghĩ hoang đường đó.

Một lúc sau, Cố Tử Thần đứng dậy, “ Đi thôi, chúng ta về nhà đi.”

“ Ồ, chỉ như thế là xong rồi sao?” Tô Niên Niên còn cho rằng cậu sẽ đau khổ bị lụy gì đó, Cố Tử Thần chỉ nhếch môi, bình thản “ uh” một tiếng.

Những gì nên nói thì đã nói rồi, cậu hỏi vô số câu hỏi, nhưng cũng không có ai trả lời cậu.

Hai người ngồi xe về nhà, Cố Tử Thần đưa Tô Niên Niên veè nhà, đang định quay về, Tô Niên Niên gọi cậu lại, quay người đi vào trong nhà lấy chiếc bánh kem hôm qua làm, giữ như báu vật đưa cho Cố Tử Thần: “ Cố Tử Thần, sinh nhật vui vẻ. Đây là chiếc bánh em làm tặng anh, anh có muốn thử không?”

Cố Tử Thần sững người: “ Tô Niên Niên, thì ra em cũng có lúc khéo tay thế à?”

Tô Niên Niên cau mày, rốt cuộc cô ở trong mắt cậu ngốc đến mức nào chứ?

Chỉ là khi Cố Tử Thần mở nắp hộp râ, phát hiện hình đánh giá cao nghề của Tô Niên Niên rồi.

Cậu miễn cưỡng nói: “ Niên Niên, đống phân này em vẽ sinh động quá, uh, anh cho em điểm tuyệt đối.”

(/)

Tô Niên Niên xù lông nhím nói: “ em vẽ rõ ràng là bông hoa hồng mà” cô cướp lại nhìn, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ ửng.

Thì ra kem bị chảy xuống hết rồi, đặt trong tủ lạnh, toàn bộ đều bị chảy ra thành một đống, đúng là hình dạng rất giống đống phân.

“ uhm, vốn dĩ cái này không phải như thế, Cố Tử Thần, em vẽ lúc đó rất đẹp.” Tô Niên Niên ấm ức nói, chỉ sợ mùi vị càng không ngon, đưa tay quệt một chút cho vào miệng.

Mùi vị thơm ngọt tan ra trong miệng, cô vẫn cứng đầu nói: “ Cố Tử Thần, anh thử xem, cái này mặc dù xấu, nhưng vẫn rất ngon, rất ngọt.”

Cô múa máy cái tay, khiến trên mặt đều là kem, Cố Tử Thần liếc nhìn cô, đưa tay véo nhẹ lên má cô.

Cảm giác tay mềm mại không ngờ.

Cậu dửng dưng nói: “ Con lợn ngốc, ngon thì em ăn nhiều chút.”

Tô Niên Niên vuốt vuốt má hơi ửng đỏ của mình, quay người vào lại lấy ra một chiếc hộp, nhét vào trong tay Cố Tử Thần, “ Còn cái này, là quà sinh nhật em tặng anh, hồi nhỏ mỗi năm bố em đều mua cho em một cái, nói phải dưỡng thành thói quen tốt, anh cũng phải nhận lấy.”

Cố Tử Thần mở ra, là một con lợn tiết kiệm tiền béo ú.

Cậu trong lòng tự than thở, quả nhiên là phong cách của con lợn thần tài này.

“ Có điều anh là đại thiếu gia nhà họ Cố, có lẽ không cần thứ này đâu nhỉ?” Tô Niên Niên hối hận vì đã chọn món quà này, định lấy lại, ai biết Cố Tử Thần phản ứng cực nhanh, cánh tay dài cướp lại: “ Đã tặng rồi còn đòi lại, Tô Niên Niên, anh không biết còn có đạo lý này đấy.”

......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play