Tô Niên Niên chớp chớp mắt, “ Nhưng anh đi như thế thật không sao chứ.......?”
“ Không sao, đã sắp xếp xong cả rồi.” Cố Tử Thần nói qua loa, kéo cô rời khỏi nhà tổ họ Cố.
Vừa ra đến ngoài, Tô Niên Niên rét run cầm cập, ngay lúc đó, Cố Tử Thần đã cởi áo vest của mình khoác lên vai cho cô, trong giọng nói còn mang mùi vị trách yêu: “ Lần sau tốt nhất em tự bọc mình thành gấu bắc cực rồi hãy đi tham gia hoạt động, béo như thế này không cần phải mặc váy.”
Chút ngọt ngào trong lòng Tô Niên Niên vừa dâng lên bỗng chốc tan thành mây khối, mặt mày méo xệu đi sau lưng cậu.
Tu luyện thế nào để từ một người chuyên càu nhàu thành một người điềm đạm, đó chính là im lặng! Im lặng! Im lặng!
Nhất định đừng nói ra những lời khó nghe, nếu không sẽ chết rất khó coi.
Thời gian còn sớm, Tô Niên Niên lại nhớ đến kế hoạch của mình, hào hứng đưa ý kiến: “ Cố Tử Thần, em đón sinh nhật cùng anh nhé! Chúng ta có thể đi........”
Cố Tử Thần nheo mày: “ Niên Niên, anh muốn đi thăm mẹ anh.”
Tô Niên Niên lập tức im bặt, không nói câu gì.
Mẹ của Cố Tử Thần, đã không còn nữa......
(/)
Khoảnh khắc đó, Tô Niên Niên nhìn biểu cảm của Cố Tử Thần, cậu trầm mặc lái xe, trong ánh mắt lộ ra vẻ bi thương của thiếu niên.
Cô phát hiện mình không nói được câu gì nữa, duy nhất có thể làm đó là ngồi yên lặng bên cạnh.
Đi qua một trung tâm thương mại, Cố Tử Thần dừng xe xong, dẫn Tô Niên Niên đến khu quần áo nữ mua một bộ quần áo.
Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào hỏi: “ Xin chào, xin hỏi hai vị cần mua gì ạ? Hôm nay đồ nữ vừa có kiểu dáng mới, thích kiểu nào đều có thể thử.”
Một câu nói của Cố Tử Thần tổng kết lại những lời mời chào của tất cả nhân viên bán hàng: “ tìm cho cô ấy một bộ quần áo dày nhất.”
Nhân viên bán hàng như ăn phải ruồi, nhìn khí chất lạnh lùng mạnh mẽ của Cố Tử Thần, vội vàng đi tìm cho Tô Niên Niên bộ quần áo dày nhất.
Áo lông vũ, áo len, quần lông...... Tô Niên Niên sa sầm mặt mày: “ Em không cần mặc dày như thế.........”
Giọng nói cậu quá dịu dàng, Tô Niên Niên lập tức bị mê hoặc, ngoan ngoãn đi thay quần áo.
Cố Tử Thần quẹt thẻ tính tiền, dẫn Tô Niên Niên đi ra, lái xe đến khu nghĩa trang.
Cố Tử Thần ở cửa hàng hoa bên cạnh mua một bó hoa bách hợp tươi, đó là loại hoa mà mẹ cậu thích nhất.
Tô Niên Niên giật mình, vuốt lên tóc mình lấy bông hoa đó, tranh thủ lúc Cố Tử Thần không chú ý, ném vào trong thùng rác.
Dù sao đó là Cố Lí tặng cô, cô luôn cảm thấy kỳ quặc.
Mộ của mẹ Cố Tử Thần ở một góc rất hoang vu, trống trải yên tĩnh, gió mùa đông thổi qua, để lại những âm thanh ù ù heo hút.
Cố Tử Thần đặt bó hoa xuống, ngón tay chạm nhẹ lên bức ảnh trên bia mộ, hồi lâu không nói gì.
Tô Niên Niên khẽ quan sát bức ảnh của mẹ anh, bà Cố hồi còn trẻ là một người đẹp đúng nghĩa, mắt bồ câu, lông mày lá liễu, khuôn mặt sắc sảo, một nửa diện mạo của Cố Tử Thần là được hưởng gen di truyền của mẹ.
“ Hay là em đi chỗ khác xem xem, anh nói chuyện với mẹ nhé.” Tô Niên Niên ngại ngùng nói, cho rằng Cố Tử Thần là vì cô ở đó nên không nói được với mẹ.
Cố Tử Thần liếc mắt nhìn cô: “ Tô Niên Niên, em ngốc à, xung quanh đều là mộ, có gì mà xem chứ?”
Tô Niên Niên khó khăn mới di chuyển được bước chân----quả thật cô mặc quá dày, đi lại rất nặng nề, cộng thêm lời nói đó của Cố Tử Thần, cô đành hủy bỏ dự định đi nhìn ngó xung quanh, mà ngồi xuống bên cạnh, bịt tai lại: “ Thế thì em không nghe thấ ygì, anh có gì thì mau nói đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT