Nhà trưởng làng.

Cố Tử Thần đứng trong vườn, nhìn căn nhà lụp xụp rách nát, khẽ cau mày.

Cậu cũng từng nghĩ điều kiện rất khổ, không ngờ lại khổ như thế này.

Tô Niên Niên ở đây.......sống ba ngày rồi.

Tô Niên Niên vui mừng hoan hỉ từ trong bếp lấy ra cho cậu một củ khoai nướng, Cố Tử Thần nheo mày: “ Hử?”

“ Cho anh ăn đấy, cả đường núi đồi chắc chắn đói rồi phải không?” Tô Niên Niên nhiệt tình dúi củ khoai lang đó vào trong tay Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần nhếch miệng, trên mặt vẫn còn bụi đen, cuối cùng vẫn đón lấy.

Tiểu Bảo cũng những đứa trẻ trong làng ngồi vây lấy cậu, tò mò quan sát “ chị gái xinh đẹp” này.

Dù cho Cố Tử Thần là người bình tĩnh, nhưng trong những ánh mắt nhiệt tình này, cũng cảm thấy có chút không tự tại.

“ Cố Tử Thần, anh không biết, vừa nãy khi anh đến cậu nhóc trong làng nói anh là chị gái xinh đẹp, ha ha ha! Nhìn kỹ đúng là giống mà, trắng nõn trắng nà, xinh xắn như thế!” Tô Niên Niên lải nhải nói không ngừng, Cố Tử Thần nghe xong sa sầm mặt mày.

Chị gái xinh đẹp? Chị gái xinh đẹp?!

Cậu giống con gái ở chỗ nào chứ?

Tiểu Bảo nghiêm túc nói: “ Đúng thế, anh Cố giống như búp bê từ trong tranh bước ra vậy! Tiẻu Bảo từ trước chưa bao giờ nói dối.”

“ Ha ha ha.” Tô Niên Niên cười ngật ngưỡng, Cố Tử Thần nghe sắp phụt máu ra rồi.

Thôi vậy, cậu không tính toán so đo với những đứa trẻ này.

Chỉ có điều, đùa con lợn này cũng rất vui.

“ Nếu anh đã là con gái, thế thì em là gì, là thần gác cửa của đại bản doanh à?” Cố Tử Thần hỏi ngược lại.

Tiếng cười của Tô Niên Niên lập tức im bặt, trợn mắt nói: “ Anh mới là thần gác cửa ấy, em chắc chắn là thần tài đáng yêu nhất!”

Cố Tử Thần cười phì một tiếng: “ Uh, dù sao thì em là một con lợn thần tài vừa béo vừa ngốc.”

Tô Niên Niên tức dậm chân, nhưng cũng không làm được gì cậu, giống như đứa trẻ con lúc cáu giận, giật lấy củ khoai nướng trong tay cậu, dương dương tự đắc đi chia cho Tiểu Bảo và bọn trẻ ăn.

Có đồ ăn nên bọn trẻ háu ăn đó lập tức rời đi, chạy đi chia củ khoai nướng.

Cố Tử Thần phủi phủi tay, Tô Niên Niên còn cười trên nỗi đau nói: “ Cố Tử Thần, đó là bữa trưa của anh, bây giờ anh không ăn thì bữa trưa không có gì ăn đâu.”

Vốn dĩ là ở đây đợi cô........ Cố Tử Thần bặm môi, “ anh tưởng em sẽ cùng về với anh ăn cá ăn thịt, không ngờ em lại thích khoai lang như thế, Tô Niên Niên, em ở lại đây đi, anh về trước đây, bye bye.”

Nói xong cậu đứng dậy định đi, Tô Niên Niên lập tức hoa mắt, đáng thương kéo lấy tay áo cậu: “ Cố Tử Thần, đừng bỏ rơi em, anh đưa em cùng về đi.”

Cố Tử Thần ung dung nói: “ Thế sau này em còn cướp đồ của anh không?”

“ Không cướp, tuyệt đối không cướp.” Tô Niên Niên ra sức lắc đầu.

“ Thế sau này em có nghe lời anh không?”

“ Có nghe, đương nhiên nghe rồi.” lần này lại gật đầu.

“ Uh.” Cố Tử Thần hài lòng gật đầu, ra vẻ tốt bụng: “ Đi thôi.”

Tô Niên Niên lật đật chào hỏi trưởng làng tiểu Bảo và mọi người, thu dọn xong đồ đạc rồi cùng Cố Tử Thần ngồi xe kéo, lúc này mới tỉnh ngộ.

Mẹ kiếp, tại sao cô có cảm giác bị lừa bị bắt đi thế chứ!

“ Cố Tử Thần, anh lại lừa em!” tiếng hét vang vọng trên đường núi.

Cố Tử Thần lắc lắc tai, dù cho ngồi ở phía trên của xe kéo, cũng có cảm giác lạnh lùng cao quý như ngồi trên xe Lamborgini vậy.

“ Tô Niên Niên, chỉ số IQ của em là số âm, còn cần anh lừa không?”

“ Bùn nhơ! Khỉ mốc, Đáng ghét! Em phải tuyệt giao với anh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play