Chân tướng rõ ràng.

Lạc Gia Di định mở miệng giải thích, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Cố Tử Thần, chỉ cảm thấy trong lòng dâng trào cảm giác cay đắng và bất lực.

Cô ta tốn công tốn sức làm tất cả, chẳng qua cũng là vì cậu.

Nhưng trong mắt cậu, không hề có vị trí của cô ta.

Lạc Gia Di tính cách từ nhỏ đã mạnh mẽ, từ ngày đầu tiên vào hội học sinh, ánh mắt cô ta đã luôn dõi theo bóng Cố Tử Thần.

Cậu là thiếu gia nhà họ Cố chễm chệ trên cao, cậu là nam thần trong mắt mọi người.

Cô ta cho rằng, mình có thể xứng được với cậu.

Nhưng trong mắt Cố Tử Thần, đến một chút vị trí thuộc về cô ta cũng không có.

Sự việc đã đến nước này, đã quá mất mặt, Lạc Gia Di không còn biết nói gì nữa, im lặng đợi xử lý.

Trần Nguyên cũng bực tức không nhẹ, cậu cũng cho rằng là lỗi của Tô Niên Niên, không ngờ lại bị Lạc Gia Di lừa gạt.

“ Lạc Gia Di, chuyện này dù cho thế nào cô cũng phải nói rõ với tôi.”

Nam Chi cân nhắc, sợ vì chuyện này mà mọi người mâu thuẫn, khuyên nhủ: “ Mọi người bớt giận, Lạc hội trưởng, cậu xin lỗi Niên Niên trước đi.”

Chỉ cần Tô Niên Niên chấp nhận lời xin lỗi của cô ta, mọi chuyện coi như dừng lại.

Không ngờ Lạc Gia Di không biết điều, lại cảm thấy Nam Chi đang cố bôi nhọ cô ta.

“ Không cần đâu, tôi tự rút ra khỏi hội học sinh là được, cho đỡ vướng mắt mọi người.” Lạc Gia Di đỏ mắt nói ra một câu, rồi đi ra khỏi phòng làm việc.

Tô Niên Niên cạn lời, làm cái trò gì thế không biết.

Tại sao mỗi lần người bị tổn thương là cô, nhưng lúc nào người ta cũng tỏ ra ấm ức hơn cô vậy!

Trần Nguyên cau mày nói: “ Hôm nay đến đây thôi, mọi người có thể về lớp được rồi.”

Hội trưởng nói xong, lập tức mọi người toàn bộ đứng dậy đi ra, duy nhất Diệp Tinh Vũ tay xách một lồng bánh bao đi vào, chẳng hiểu chuyện gì hỏi: “ Ai ya, mọi người làm gì thế? A! Niên Niên, cậu ăn sáng chưa, mình có bánh bao cho cậu này!”

Tô Niên Niên nuốt nước bọt, còn chưa kịp gật đầu, Cố Tử Thần đã kéo đi rồi.

Chỉ có điều cậu thuận đường cướp mất lồng bánh bao của Diệp Tinh Vũ.

Diệp tinh Vũ như tan vỡ, cướp Niên Niên của nhà cậu cậu còn không nói, giờ còn cướp bánh bao của cậu! Còn có đạo lý nữa không! Để lại cho em một cái, ồ không không, một miếng cũng được.

Tô Niên Niên vùng vẫy trong lòng Cố Tử Thần: “ Anh làm cái gì thế, tôi phải ăn bánh bao với Nhị Vũ, anh buông tôi ra.”

Cố Tử Thần cau mày, lực của cậu mạnh hơn Tô Niên Niên nhiều, một tay giữ chặt lấy Tô Niên Niên, còn tay kia thì đưa túi bánh bao vào tay Tô Niên Niên, “ Đây, ăn đi.”

“ Tôi không anh! Nhìn anh tôi không nuốt trôi được!” Tô Niên Niên bĩu môi, thề sống chết cũng không chịu.

Việc vừa nãy cô đúng là khó chịu, người khác không tin cô cũng không sao, nhưng Cố Tử Thần cũng không tin cô!

Nếu không phải cô tìm ra chứng cứ, không biết chừng Cố Tử Thần còn chế giễu cô nữa!

Cố Tử Thần vì câu nói này của cô, cảm thấy trong tim như có kim đâm vậy, đau nhói.

Cậu không phải không tin Tô Niên Niên, cậu chỉ là.........đang tự giận dỗi với mình.

“ Đã uống thuốc cúm chưa?” Cậu quan tâm hỏi.

“ Không cần anh quan tâm.” Tô Niên Niên tiếp tục kiêu ngạo, chỉ nghe thấy Cố Tử Thần thở dài một tiếng, nhìn dáng vẻ cô là biết chưa uống, thế là kéo Tô Niên Niên đến phòng y tế của trường.

Nữ bác sĩ trẻ kê thuốc cho Tô Niên Niên rất nhanh, chuẩn bị rót cho cô ít nước uống thuốc, kết quả máy lọc nước trong phòng hết nước rồi, Cố Tử Thần lập tức đứng lên nói: “ Em sẽ đến phòng nước lấy nước nhé.”

Nữ bác sĩ liếc nhìn cậu, Cố Tử Thần đã mang bình đi lấy nước rồi.

“ Thật nhìn không ra, Cố nam thần cũng có mặt dịu dàng như thế.” Nữ bác sĩ thở dài nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play