Cô không phải cố tình, làm rơi quả cầu thạch anh này, cô cũng buồn như thế.
Nhưng nhìn thấy mọi người quan tâm Tô Niên Niên như thế, trong lòng Tống Dư Hi lại trở nên phức tạp rối bời.
Không phải chỉ rơi quả cầu thạch anh thôi sao, tại sao tất cả mọi người trong thiện hạ đều vây lấy cậu chứ.
Cô thậm chí cảm thấy, quả cầu này nên vỡ đi......
Một cơn gió lạnh từ khe cửa lùa vào, cũng khiến Tống Dư Hi tỉnh táo hơn.
Trời ạ, cô đang nghĩ cái gì thế.......
Sắc mặt Tống Dư Hi càng khó coi hơn, cô chưa bao giờ biết, nội tâm mình cũng có mặt đen tối như thế.
Cô nhìn lại mình, Nọa Nọa Và Đậu Đậu đang cuống cuồng, hai người đang bàn luận to nhỏ xem làm thế nào để dỗ dành Tô Niên Niên.
Trần Nguyên thở dài một tiếng, nói: “ Trời cũng không còn sớm nữa, anh đưa các em về nhé.”
Nọa Nọa và Đậu Đậu hiểu ra, lúc này không làm phiền Tô Niên Niên là lựa chọn tốt nhất, hai người gật đầu.
Tống Dư Hi cúi đầu, đi theo ra cửa.
Bên cạnh bị người vỗ vào vai, Tống Dư Hi giật nảy mình, ý thức lùi về sau hai bước.
Đậu Đậu cũng bị động tác này của cô làm cho giật nảy, nhưng cho rằng cô quá căng thẳng, còn cố hạ thấp âm lượng xuống, “ Bạn học Tống, cậu cũng đừng buồn quá, Niên Niên là người không nhớ dai, ngày mai là cậu ấy lại vui vẻ trở lại ngay, đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng tình bạn của hai người nhé.”
Không có lời trách mắng và ghét bỏ như trong tưởng tượng, mà là an ủi dịu dàng, điều này khiến Tống Dư Hi không biết nên làm thế nào.
Cô chỉ biết cúi đầu: “ Mình biết rồi, cảm ơn......”
--- ---
Tối hôm đó, Tô Niên Niên mất ngủ đến tận hai ba giờ sáng, trong tay vẫn nắm chặt hình người nhỏ xíu rơi từ trong quả cầu thạch anh ra.
Đây là món quà đầu tiên mà Cố Tử Thần tặng cho cô......cô còn to mồm nói sẽ cất giữ như báu vật gia truyền.
Nhưng bây giờ đến những mảnh vỡ cũng không thể ghép lại được.......
Tô Niên Niên lật người trên giường, cắn góc gối, cuối cùng hạ quyết tâm, tự mình lén lút đi mua một cái, không nói cho Cố Tử Thần biết!
Còn những mảnh vỡ của quả cầu thạch anh đó, đã bị Trần Nguyên quét dọn vứt ra ngoài xe rác bên ngoài rồi.
--- ---
Vừa sáng sớm, Cố Tử Thần đã dậy đi tập thể dục như mọi ngày.
Tại vì có bệnh sạch sẽ, không đợi người dọn theo giờ đến, cậu tự mình thu dọn rác trong nhà, tiện đường đem đi vứt.
Khi vứt rác, Cố Tử Thần vô tình liếc nhìn, trong khoảnh khắc sững sờ ở đó.
Món quà mà cậu chuyên tâm chọn, lúc này vỡ thành bốn năm mảnh, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra từ quả cầu thạch anh đó.
Cố Tử Thần cụp mắt xuống, cố giấu đi tâm trạng.
Đây là món quà đầu tiên cậu tặng cho Tô Niên Niên........
Là không cẩn thận làm vỡ, hay là....... Tô Niên Niên không thích?
Cố Tử Thần mặt không biểu cảm, quay người đi chạy.
Cậu biết mình không nên nghĩ như thế, chỉ là trong lòng càng lúc càng nặng trĩu.
Đợi đến khi cậu đi thể dục quay về, Tô Niên Niên đang quỳ trong vườn ôm Bao Bao sưởi nắng.
Mắt cô thâm quầng như gấu trúc, tối qua ngủ không ngon, nhưng cô không hề buồn ngủ.
Cô mơ hồ ngồi vuốt lông cho Bao Bao, Cố Tử Thần đến trước mặt cô cũng không biết.
Cố Tử Thần ho khẽ một tiếng, “ Tô Niên Niên, em có ngốc không, trời lạnh thế này ngồi ở bên ngoài làm gì thế?”
Mặc dù trời có nắng, nhưng tối qua tuyết vừa tan, nhiệt độ vẫn rất thấp.
Tô Niên Niên ngẩng đầu, giọng nói ngập ngừng: “ Ồ........em chỉ sưởi nắng một lúc thôi.....” Nói xong lại cúi đầu, bộ dạng né tránh Cố Tử Thần.
Cố Tử Thần nhếch môi, nhìn vào ánh mắt u trầm của cô: “ Tô Niên Niên, món quà hôm qua anh tặng, em có thích không?”
“ A?” Tô Niên Niên như bị nói trúng tim đen, chớp mắt mấy cái, “ Thích, tại sao lại không thích chứ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT