Tô Niên Niên cũng ngã với tư thế y như thế, chỉ có điều......cô là tự mình ngã xuống đất.
Xung quanh yên tĩnh khác thường mất mấy giây.
Nam sinh đó có lẽ bị dọa cho hết hồn, mãi mới phản ứng lại được, mặt mày đau khổ hỏi: “ Các người làm cái gì thế, còn có để người khác đi hay không.”
Đậu Đậu ánh mắt ghê gớm nói: “ Đưa ví tiền ra đây!”
Nam sinh đó càng hoảng hơn, lẽ nào là gặp phải kẻ cướp sao?
Nhưng có kiểu đàn bà cướp của đàn ông sao? càng hơn nữa hắn là tên con trai cao 1m8!
Không thể chịu được nữa! Ngôn Mạch Sênh nói: “ các người có thể tôn trọng tôi một chút được không! Tôn trọng đạo đức nghề nghiệp của các người! đừng có ngang nhiên mà đi cướp như thế được không! Rất đáng xấu hổ....a......sao lại đánh tôi?” Anh ta ôm đầu, bộ dạng không thể tin được.
Đậu Đậu quát: “ Ồn ào quá, thật là nhìn thấy đã thấy ngứa mắt, làm kẻ cướp còn lí lẽ hùng hồn à!” Cái bạt tai vừa nãy chính là Đậu Đậu giáng xuống.
Tô Niên Niên lồm cồm bò dậy, còn không quên kéo quần cậu ta, dữ dằn nói: “ Mau đưa ví tiền ra đây, có phải vừa nãy anh trộm ví tiền của bạn tôi!”
Ngôn Mạch Sênh cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, nhếch nhếch khóe miệng, được đấy! Lại dám coi Ngôn thiếu gia là kẻ cắp à!
Anh ta bực tức từ trong túi áo lấy ra một chiếc ví , “ Các cô cần thứ này phải không?”
“ Hey, tên trộm như anh thật biết đùa, có tin tôi báo cảnh sát không!” Bốp một cái, Đậu Đậu lại cho một cái bạt tai khác.
Ngôn Mạch Sênh quả thật sắp phát khóc rồi! quỷ quái gì thế này, nhất định là hôm nay ra cửa không xem ngày hoàng đạo, tại sao anh ta lại gặp loại con gái này chứ! Quá bạo lực quá hung dữ rồi!
“ Tôi vừa nãy trong đám đông nhặt được, hỏi mấy người đều không phải, đang định đi đến chỗ tủ nhặt đồ đánh mất! Các cô không hỏi rõ lại xông lên đánh người, còn có lí không? Lại nói, tổng cộng cũng có chút tiền, tôi trộm làm cái gì?” Ngôn Mạch Sênh ném ví tiền vào người Tô Niên Niên , kéo chiếc khóa ra, lộ ra bên trong có mấy tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ, có lẽ cộng lại cũng không quá 100 tệ.
Tống Dư Hi sắc mặt đỏ ửng, im lặng cầm lấy ví tiền của mình.
Tô Niên Niên vốn dĩ còn chưa tin, ai biết Nọa Nọa ở bên cạnh giật giật áo cô nói: “ Anh ta nói có lẽ là đúng, chiếc áo sơmi anh ta mặc là hàng thiết kế cao câó, còn áo len là của Dior.........không thể trộm tiền được.......”
Đậu Đậu cũng nghe thấy, nhưng cô là nữ hán tử điển hình muốn thể diện, trợn mắt với Ngôn Mạch Sênh nói: “ Thế sao anh không nói ngay từ đầu, chạy như con thỏ vậy, mắt thì gian xảo, không nghi anh thì nghi ai!”
Ngôn Mạch Sênh bị nói cho tức đỏ mặt tía tai, “ Được được được, hôm nay tôi coi như được một bài học! Cô gái! Tôi nhớ cô rồi! Ai ya, mấy cô cứ từ từ chơi, tôi không dám động đến nữa!”
Vừa nhìn là biết công tử con nhà giàu từ nhỏ được chiều chưa bị thiệt thòi bao giờ, anh ta đứng dậy trượt đi, mất hút trong ánh mắt của bốn người.
“ Bọn mình hình như đúng là vu oan cho người ta rồi, nhìn dáng vẻ đúng là cn nhà giàu.” Nọa Nọa than thở.
Đậu Đậu càng ngại hơn, vừa nãy người bổ đến nhanh nhất chính là cô, “ Khụ Khụ, làm gì đẹp trai bằng Cố nam thần của nhà Niên Niên chứ, có phải không? Ai ya, Tô Niên Niên , cậu có thể giống một người đàn ông mà tự mình bò dậy không?”
Tô Niên Niên lườm cô một cái: “ Không thể.”
Nọa Nọa và Đậu Đậu vừa cười chế giễu vừa dìu Tô Niên Niên dậy, còn Tống Dư Hi vì câu nói đó của Đậu Đậu mà đứng sững ở đó.
“ Niên Niên, cậu và Cố nam thần ở bên nhau rồi à?” Tống Dư Hi khẽ hỏi.